Cố Viêm Lâm trước sau vẫn ôm cô ta, chỉ ngẫu nhiên đưa mắt nhìn Hà Loan Loan, ánh mắt kia mang theo một chút đánh giá.
Dọc đường đi, mọi người trong xe đều thổn thức, tuy rằng ngày thường ấn tượng của bọn họ với Hà Linh Linh không tốt lắm nhưng vẫn cảm thấy cô ta đáng thương.
Đi được nửa đường thì trời tối hẳn, xe cũng bắt đầu khó di chuyển.
Rất nhiều lần gặp đường trơn trượt khiến mọi người sợ tới mức nơm nớp đề phòng, cũng may Tiểu Vương quen đường quen lối, bình tĩnh giữ vững tay lái mới không xảy ra chuyện gì!
Chỉ là không ngờ anh vừa mới lên xe đã phát hiện chiếc xe chuyên dùng chở vật tư mà anh mượn ở trạm trú quân này có gì đó không đúng.
Lốp xe bị người khác chèn gậy gỗ, đi một quãng đường ngắn thì không thành vấn đề, nhưng một khi di chuyển thời gian dài trên nền tuyết thì chắc chắn sẽ xảy ra tai nạn, xe hủy người vong là chuyện có thể đoán trước!
Cố Dục Hàn kiểm tra toàn bộ chiếc xe một lần, lúc này mới tới đây.
Anh và Tiểu Vương trò chuyện mấy câu, sau khi biết được mọi chuyện xảy ra trong thành phố, lại nhìn Cố Viêm Lâm đang ngồi trên xe, Hà Linh Linh vẫn còn chết ngất, lại nhìn Hà Loan Loan, phát hiện vợ mình không xảy ra chuyện gì, lúc này anh mới yên tâm.
“Tôi vào thành phố một chuyến, chắc chắn mấy tên lưu manh đó sẽ đào tẩu suốt đêm, chắc chắn phải bắt được thứ súc sinh này về!”
Đồng thời, anh lạnh lùng phân phó: “Mọi người nhớ cho kỹ, chuyện này liên quan đến thanh danh của quân đội, cũng sẽ ảnh hưởng đến chuyện bắt giữ nghi phạm, tối nay trở về mọi người đều ngậm chặt miệng cho tôi, nếu có người để lộ tin tức, tôi nhất định sẽ truy xét tới cùng!”
Mấy vị quân tẩu trong xe nhanh chóng đáp ứng sẽ không nói ra chuyện này.