Tào Hiểu Kiều động não: “Cậu ta có thể lập công, tại sao anh lại không thể?”
Cố Dục Hàn có thể thông qua diễn tập thực chiến để lập công, Chu Khôn cũng có thể dùng biện pháp khác để lập công!
Còn chưa đợi cô ta nghĩ xong, Chu Khôn thúc giục: “Được rồi, đi nhanh đi! Nếu hôm nay cô đến căn tin có thể biểu hiện tốt một chút, nói không chừng tôi còn vớt vát được chút mặt mũi!”
Trước đây mỗi lần căn tin có liên hoan, Tào Hiểu Kiều đều sẽ đi bộc lộ tài năng.
Những món khác cũng không tính là ngon nhưng riêng thịt kho tàu, hương vị cũng không tệ lắm.
Lúc tới căn tin, Tào Hiểu Kiều không ngờ lại thấy Hà Loan Loan cũng tới giúp nấu cơm, mà Hà Loan Loan tới sớm đã bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu, cô cũng dự định làm thịt kho tàu!
Tào Hiểu Kiều vén tay áo, sắc mặt sa sầm.
Quan hệ giữa Tào Hiểu Kiều và chú Lưu ở căn tin cũng tạm được nhưng quan hệ với Hà Loan Loan cũng chỉ ở mức bình thường, chú ta nhanh chóng cười nói: “Trước đây đều là Tào Hiểu Kiều làm món thịt kho tàu, các đồng chí rất thích ăn! Tiếc là hôm nay mọi người không ăn được.”
Hà Loan Loan nghe được lời này, lập tức buông nguyên liệu trong tay: “Vậy để đồng chí Tào làm thịt đi, tôi làm một chút đậu hủ kho.”
Tào Hiểu Kiều làm bộ khiêm nhượng: “Vậy được, thật ra tôi làm thịt cũng không ngon lắm đâu, cô muốn làm đậu hủ cho đơn giản thì để cô làm đậu hủ vậy.”
Lại nhìn qua con trai lớn Chu Đại Khang nhà mình, làn da ngăm đen, ngũ quan bình thường, bị người ta làm cho lu mờ không thể nổi bật được một chút!
Tào Hiểu Kiều nghĩ nghĩ, bước qua kéo Chu Đại Khang dặn dò: “Con đi nói với Cố Chính, thím nhỏ của nó làm thức ăn cần dùng hoa tiêu, chỗ khu nhà ở của chúng ta có một con sông, trèo tường qua đó là có thể hái được hoa tiêu. Nếu nó đi con cũng đừng ngăn cản, nhưng nếu nó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, con phải nhanh chóng chạy về kêu cha con tới cứu nó! Nhớ kỹ, phải kêu cha con, không được gọi người khác!”
Chu Đại Khang chín tuổi, cũng xem như hiểu chuyện, khẽ gật đầu: “Mẹ, con biết rồi.”
Nó nói xong bèn quay đầu đi tới trước mặt Chính Chính diễn trò: “Tớ vừa nghe người ở căn tin nói dì Hà nấu ăn cần dùng hoa tiêu tươi, thời tiết bên này lạnh như vậy, ngoại trừ bờ đê chỗ con sông ngay khu nhà ở là có cây tiêu ra thì không chỗ nào có nữa cả.”
Cố Chính là đứa nhỏ lớn lên trong thành phố, chưa từng nhìn thấy cây hoa tiêu.
Thằng bé nghe vậy thì nhíu mày.
Thím nhỏ đối xử với nó rất tốt, không hề cố ý lấy lòng, lúc nào cũng quan tâm tới nó, dạy nó đạo lý, lo lắng cho nó và em gái không được ăn no mặc ấm, có đôi khi cơm dì Hà Linh Linh làm không nuốt nổi, thím nhỏ đều sẽ buông bát xuống bếp làm đồ ăn riêng cho nó và em gái.
Cô ta đang nghĩ ngợi thì cửa phòng bếp đã bị người ta đá văng, có người quát to: “Đã xảy ra chuyện! Mau! Bên ngoài đã xảy ra chuyện! Có đứa nhỏ rơi xuống nước!”
Chiếc sạn trong tay Tào Hiểu Kiều run lên, ánh mắt lập loè, con trai của cô ta thật là được việc nha!
Hôm nay chắc chắn không thiếu công lao cứu người của Chu Khôn!
Hà Loan Loan nhanh chóng chạy ra ngoài, Tào Hiểu Kiều cũng lau tay vào tạp dề rồi bước theo.
Rất nhanh một đám người đã vây quanh khu đất trống, Chu Khôn cả người ướt đẫm, được người khác ném cho một chiếc áo khoác, thần sắc kinh hoảng kêu lên: “Sẽ không! Đứa nhỏ này sẽ không xảy ra chuyện!”