[Lưỡi dao của vệ binh trùng (Nguyên liệu).]
Phẩm chất: Bình thường.
Sát thương: 1 ~ 3.
Độ bền: 100/100.
Ngu Du ngẩn ra một lúc: “... Đừng nói là chiến lợi phẩm cũng bị cháy luôn rồi đấy nhé?”
Sơ suất quá!
Không cam lòng, cô lục lọi một hồi, tâm trạng mới dịu xuống một chút.
[Cung gỗ sắt mục nát.]
Phẩm chất: Kém.
Sát thương: 3 ~ 7.
Độ bền: 49/50.
Trọng lượng: 6.
Yêu cầu: Sức mạnh 4.
[Dao găm gỉ sét.]
Chất lượng: Hạng kém.
Sát thương: 2 ~ 5.
Độ bền: 39/50.
Trọng lượng: 1.5.
Yêu cầu: Không.
“… Thế này đại khái là thiêu không được nhỉ?”
Cuối cùng, Ngu Du đành nhét lưỡi dao vào túi, đeo cung và dao găm lên lưng, quay về thành.
Nhiệm vụ của cô cũng đã hoàn thành, hơn nữa còn lên cấp.
[Ngu.]
Danh tính: Dân trong trấn.
Nghề nghiệp: Pháp sư tập sự.
Cấp độ: 2 (277/500).
Tiền tệ: 0 vàng - 6 bạc - 0 đồng.
Danh vọng: 0.
Nhìn điểm kinh nghiệm, Ngu Du cảm thấy game này lên cấp khá khó, đến ngày thứ hai cô mới lên được cấp 2.
[Bạn đã đạt cấp 2, nhận +1 điểm thuộc tính cơ bản, +1 điểm kỹ năng, +1 điểm kỹ năng bị động, nhận kỹ năng bị động “Ngôn ngữ & Chữ viết (Bán đảo Ellen)”.]
Lúc này Ngu Du mới có thời gian nghiên cứu việc cộng điểm.
Game mới mở, chưa có hướng dẫn, cô chỉ có thể tự mày mò.
Chỉ số thuộc tính của cô khá chênh lệch, tinh thần và ý chí đều cao, các chỉ số khác thì tầm trung.
Suy nghĩ một lát, cô dứt khoát dồn điểm vào tinh thần. Giờ cô có 10 điểm tinh thần, 7 điểm ý chí, các thuộc tính khác vẫn bình thường.
Khi đi ngang qua cổng thành, Ngu Du tiện tay cắm lại bó đuốc, tiếp tục suy nghĩ về việc cộng điểm.
Có rất nhiều kỹ năng bị động để lựa chọn, trong đó cô có thể chọn:
Nhận biết phép thuật 1.
Ngôn ngữ & Chữ viết (khu vực).
Tập trung.
Thông suốt.
Sử dụng trang bị ma pháp.
Pha chế dược thủy.
Tinh thông vũ khí sơ cấp.
Phép thuật chuyên sâu.
Phương pháp minh tưởng của Dạ Oanh.
Vừa thấy Phép thuật chuyên sâu, Ngu Du lập tức nhấn vào.
Nhưng rồi lại nhanh chóng thất vọng thoát ra.
Hóa ra Phép thuật chuyên sâu chỉ có thể chọn một phép thuật cụ thể, hơn nữa chỉ có thể chọn trong những phép cô đã học, mà hiện tại cô mới chỉ biết vài tiểu thuật.
Suy nghĩ một hồi, Ngu Du đặt mục tiêu vào ba lựa chọn: “Tập trung”, “Thông suốt” và “Phương pháp minh tưởng của Dạ Oanh”.
Kỹ năng bị động đầu tiên rất quan trọng, cô không thể quyết định bừa.
Trở lại đại sảnh phép thuật để nộp nhiệm vụ, Ngu Du ngạc nhiên phát hiện người đứng quầy là một gương mặt quen thuộc, chính là NPC ghi danh cho cô khi mới vào game.
Đây có được coi là tái sử dụng NPC không? Sao nhà phát triển lại tiếc một cái tên đến vậy?
“Xin chào, tôi đến nộp nhiệm vụ.”
“Là cô à.” Người phụ nữ mặc áo đen ngẩng đầu. “Nộp nhiệm vụ gì?”
Thế mà cô ấy lại thực sự nhớ Ngu Du.
“Tiêu diệt côn trùng gây hại (1).”
Người phụ nữ khẽ chạm ngón tay, nhiệm vụ của Ngu Du hiển thị hoàn thành.
[+100 kinh nghiệm, +2 bạc, +100 điểm học viện, nhận pháp thuật vòng 0 “Ma pháp lửa”.]
Tài sản của Ngu Du thành công tụt xuống -4 bạc, tiếp tục cố gắng.
Người phụ nữ mặc áo choàng đen nhìn Ngu Du, thản nhiên trò chuyện: “Nhóm người ngoại lai các cô rất thích tụt quần của thợ rèn à?”
Ngu Du: “… Không, không có, đừng có nói bậy, tôi chưa bao giờ tụt quần ai hết.”
Nữ pháp sư gật đầu: “Hôm nay thợ rèn rất tức giận, đánh gãy chân không ít người. Vậy mà mấy người còn xếp hàng tụt quần ông ta, học trưởng Kaan sắp phát điên rồi, nghe nói ngày mai sẽ dán cáo thị cảnh cáo ở cổng thành.”
Ngu Du: “…”
Danh tiếng của người ngoại lai đã bị hủy hoại.
“Cái người học trưởng Kaan kia là ai?”
“Là Quan chấp chính của trấn.” Cô gái đáp: “Tài chính của thị trấn không tốt, nhiều nhiệm vụ đều giao cho trung gian bọn tôi phát ra. Nếu không, cô tưởng học viện chúng tôi quan tâm đến việc đại chấp chính đến thị sát chắc?”
Cô ấy có vẻ khá tốt tính, Ngu Du bèn dựa vào quầy tiếp tân nói chuyện với cô ấy: “Cô tên gì? Tôi nghe nói vệ binh xin nghỉ về nhà vá giáp, là thật à?”
“Tôi tên Vân Luân, là sinh viên năm hai của học viện, Pháp sư sơ cấp.” Trên đầu cô ấy vẫn không hiển thị tên: “Đúng vậy, người ngoại lai mấy người quá tệ, tại sao cứ chăm chăm vào bộ giáp của anh ta? Không còn cách nào khác, anh ta đành phải về nhà sửa giáp. Hai ngày nữa mới đến lượt anh ta trực, cô có thể đến xem.”
Vân Luân lầm bầm: “Anh ta nhớ cô đấy, vì cô là người đầu tiên nói giáp anh ta rách, anh ta cảm thấy cô đã nêu gương xấu.”
Ngu Du: “…” Chuyện này thực sự không cần phải nhớ đâu.
“Cô muốn nhận nhiệm vụ nào? Tôi đề nghị cô nhận nhiệm vụ trồng Hắc Vĩ Hồng Tâm Thảo. Tuy tốn thời gian nhưng không nguy hiểm, mà trồng xong cô có thể đi chơi, đến mùa thu hoạch thì quay lại lấy là được…” Vân Luân vừa nói vừa kéo màn hình sáng, thì thầm với Ngu Du.
Dường như khu học viện chưa nằm trong phạm vi hoạt động chính của người chơi, số lượng người chơi rất ít. Những người đến cũng chỉ như Ngu Du, vội vã nhận nhiệm vụ rồi rời đi. Ngu Du và Vân Luân trò chuyện một lúc lâu, thu thập được rất nhiều thông tin.
Cô chọn nhận nhiệm vụ trồng Hắc Vĩ Hồng Tâm Thảo theo gợi ý của Vân Luân.
Nhiệm vụ tiêu diệt côn trùng đã không còn.
Bởi vì hôm qua Quan đại chấp chính đã đến trấn Nguyệt Loan, Quan chấp chính trấn bị mắng té tát, sau đó hủy bỏ nhiệm vụ diệt côn trùng.
Quan đại chấp chính thậm chí còn gặp mặt thợ rèn bị ấm ức, ngồi nghe ông ta kể lể tội ác của đám người ngoại lai suốt nửa tiếng đồng hồ.
Dù vậy, sau khi bán xong đồ, Ngu Du vẫn quyết định ra ngoài săn côn trùng.
Kinh nghiệm, độ thuần thục, còn cả chiến lợi phẩm, cô đều không muốn bỏ qua.
Lúc này, cô đã bày đồ của mình ra quảng trường ở điểm hồi sinh.
Hai lưỡi dao, một đoản đao, một cung ngắn, toàn là đồ cô không dùng được.
Dù trò chơi không hạn chế vũ khí nhưng Ngu Du không biết bắn cung. Trước đó cô đã thử nhưng không thể nhắm trúng mục tiêu.
Cô rất nghi ngờ liệu những người chơi cung thủ trước đây có thể bắn trúng quái trong trò này không.
Hôm qua ngay cả Tia ăn mòn của cô còn lệch mấy lần, cô nghi ngờ cho dù người kia có đến cũng bắn trượt thôi.
Dường như cô là người đầu tiên bày quầy, đồ vừa trưng ra đã có rất nhiều người vây lại.
“Bao nhiêu tiền? Tôi mua hết!”
Ngu Du: “Lưỡi dao 2 bạc một thanh, đoản đao 3 bạc, cung ngắn 4 bạc.”
Cô đang nợ 4 bạc, đương nhiên không thể bán rẻ. Ai bảo bây giờ chưa ai mở tiệm.
Chủ yếu là vì người chơi mới vào game, còn chưa có tiền, nếu không cô đã hét giá cao hơn rồi.
“Chị ơi, tôi là Thú, lưỡi dao bớt cho tôi 1 bạc được không?”
Ngu Du liếc mắt nhìn anh ta, bỗng dưng chẳng biết đáp sao.
“Cung và đoản đao, 6 bạc, được chứ?”
Ngu Du cảm thấy có biến, lập tức thoát khỏi trạng thái giả chết: “Được, tiền trao cháo múc.”
Một cô gái mặc áo vải thô, da trắng, chen qua đám đông đi tới: “Cô lợi hại thật đấy, nghề của cô là gì?”
Ngu Du nhận 6 bạc sáng chói: “Pháp sư.”
“Pháp sư chuyển chức khó lắm, bạn tôi đi kiểm tra toàn báo tinh thần quá thấp, không đủ điều kiện.” Cô gái cầm đoản đao lên múa thử, cười vui vẻ: “Thêm bạn đi.”
Ngu Du thuận tay đồng ý, nhìn ID của cô ấy…
[7788], rất… đặc biệt.
7788 cầm lấy đoản đao và cung ngắn rời đi, chẳng mấy chốc cũng bán được một thanh lưỡi dao, Ngu Du kiếm được 8 bạc, trả hết nợ vẫn dư 4 bạc.
Anh Thú vẫn ngồi chồm hổm trước sạp hàng, đôi mắt to tròn đáng thương nhìn cô.
Ngu Du nheo mắt đối diện với anh ta, im lặng cả buổi.
Cuối cùng vẫn là anh Thú chịu thua trước: “Thôi được, tôi cho cô 1 bạc rồi chuyển 100 tệ, có được không?”
Ngu Du lập tức cười: “Thành giao.”
Anh Thú: “Cho tôi số tài khoản.”
Chẳng bao lâu sau, anh Thú cầm lưỡi dao rời đi, Ngu Du thu sạp.
Nhiệm vụ lần này không lỗ, kiếm được 9 bạc, 100 tệ, cộng thêm 2 bạc thưởng từ nhiệm vụ, lại có thêm kinh nghiệm và phép thuật, đúng là lời to.
Ngu Du cảm thấy nhiệm vụ chiến đấu vẫn dễ kiếm tiền hơn.
Trồng trọt có thể kiếm nhiều vậy không?
Cô đi về phía học viện, quyết định trồng cây xong sẽ vào thư viện đọc sách.
Vân Luân nói cô thiếu hiểu biết, khuyên cô nên vào thư viện xem tài liệu.
Tầng một thư viện cần 10 điểm học viện để vào, may mà cô có.
[Thường Thức Pháp Sư (Biên Tập Lần Thứ Bảy).]
Sau khi gieo trồng xong, Ngu Du bước vào thư viện, lật mở quyển sách dày đóng bìa tinh xảo.
[Phép thuật thường được chia thành bảy hệ, theo thứ tự là hệ Tố năng, hệ Phụ năng, hệ Triệu hoán, hệ Nguyên tố, hệ Chú pháp, hệ Phụ ma, hệ Biến Hóa và hệ Thông Dụng, trong đó…]