Vân Diệp nghe thế, hừ lạnh một tiếng, có điều cuối cùng, vẫn trở thành thở dài một tiếng, nói:
“Ai nói không phải chứ? Thật ra Vân Diệp ta mặc dù tư chất không xem như là thiên tài tuyệt thế, nhưng mà cũng gần như vậy, nào ngờ sư huynh hắn thu nhận hai đệ tử, đều là mấy tên nhóc chết tiệt nghịch thiên, tùy tiện luyện hơn mười hai mươi năm, liền đem ra so sánh với ta... Một sư thúc như ta, võ công còn không cao bằng sư điệt, ngươi nói ta có mặt mũi gì quya về trong môn chứ? Không trở về cũng được, không trở về cũng được.”
Tô Bằng nghe thế, lập tức không nói gì, nếu đã hiểu rõ như thế rồi, Tô Bằng không khỏi nhịn không được cười lên, chỉ có điều mình cũng ít nhiều hiểu rõ được tính tình của tiểu sư thúc, vị tiểu sư thúc này, tính tình có chút giống con nít, hắn cũng không phải quả thật so đo gì với hai vị sư huynh Từ Đạo Kỳ và Độc Cô Thắng, hơn phân nửa là tính khí bực bội, thích gây rối mà thôi.”
Tô Bằng cũng không định khuyên giải hắn, chỉ là mỉm cười nói:
“Sư thúc vậy thì hãy tự bảo trọng, thành Quy Tư Càn lúc này đang khát cầu hiền tài, sư thúc nếu dự định ở một thời gian ngắn, vậy thì cứ ở lại đây đi, khi nào thì khi nào thì muốn trở về, thì hãy trở về.”
Vân Diệp nghe thế, giống như cảm thấy Tô Bằng nhìn thấu tâm tư của hắn, không khỏi xấu hổ đỏ mặt. Ngay sau đó cảm thấy da mặt không nhịn được, hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi chỗ khác không để ý tới Tô Bằng.
Tô Bằng quay đầu, dặn dò Âu Dương Khánh, nói với hắn:
“Âu Dương huynh, lần này ở trong Tây Vực, đúng là nhờ có ngươi, lần này có thể cứu được sư thúc của ta, toàn bộ nhờ Âu Dương huynh ngươi lo liệu nhiều phen, hơn nữa một đường giúp đỡ. Ta cũng không biết cảm tạ Âu Dương huynh ngươi như thế nào, chỉ có thể học thế tục bình thường thôi.”
Nói xong, Tô Bằng từ trên người lấy ra một cái hộp, đưa cho Âu Dương Khánh, nói:
“Biết Âu Dương huynh gần đây chi tiêu rất nhiều, đây là kim phiếu ba ngàn lượng, tặng cho Âu Dương huynh trước tiên, biểu thị một chút tâm ý, để Âu Dương huynh có thể an tâm tu luyện, hi vọng Âu Dương huynh không từ chối.”
“Ha ha ha, ngươi là huynh đệ của ta, nếu ngươi đã đưa, ta đương nhiên yên lòng nhận lấy. Ngươi còn mong chờ ta trả lại trả lại cho ngươi sao?”
Âu Dương Khánh cũng là người tiêu sái, ha ha cười, nhận lấy chiếc hộp, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng nghe thế, trên mặt lộ ra nụ cười, nói với Âu Dương Khánh:
“Thật ra ba ngàn lượng hoàng kim thiếu một ít, ta còn có một vật tặng cho Âu Dương huynh, có điều cái này bản thân Âu Dương huynh phải bỏ ra chút sức lực đó.”
“Ồ? Là thứ gì vậy?”
Âu Dương Khánh nghe thế, cũng có chút tò mò, hỏi Tô Bằng.
Tô Bằng khẽ cười, từ trong lòng, lấy ra một tấm bản đồ da dê.
Âu Dương Khánh nhìn thấy, nói:
“Đây dường như là một tấm bản đồ, chẳng lẽ đây là...”
“Âu Dương huynh nhãn lực tốt, tấm bản đồ này, là bản đồ kho báu ta đoạt được từ trên người một tên mã phỉ khăn đỏ, mã phỉ khăn đỏ kia, hoạt động nhiều năm ở Tây Vực, cũng tích góp được không ít gia sản, kim ngân và tài bảo khác, đều được ba thủ lĩnh cất giấu ở trong bảo tàng này, chỉ có ba người thủ lĩnh có thể tìm được, có điều ta đã giết chết ba thủ lĩnh mã phỉ khăn đỏ này, tìm được bản đồ kho báu này... Âu Dương huynh tôi luyện võ nghệ, nếu cảm thấy thực lực đầy đủ, vậy thì hãy giết chết những mã phỉ đó, tìm kiếm một chút, tất nhiên có thể tìm thấy được hoàng kim trân bảo cất giấu ở trong này.”
Tô Bằng nhìn Âu Dương Khánh cầm bản đồ, nói với hắn.
Âu Dương Khánh nghe thế, cười ha hả, nói:
“Khiêu chiến như thế, thật sự đúng khẩu vị của ta! Huynh đệ ngươi ra tay thật phóng khoáng! Tâm ý này, lão ca sẽ nhận! Có điều không phải là một mình ta hưởng thụ, vị Vân tiền bối kia, ta cũng sẽ mời theo, cùng đi tìm kho báu với chúng ta.”
Tô Bằng nghe thế, trên mặt lộ ra nụ cười, vỗ vỗ cánh tay Âu Dương Khánh, còn Vân Diệp, cũng hừ lạnh một tiếng, xoay đầu lại, từ trên người lấy ra một gói to, nói:
“Hừ, tiểu tử, nếu ly biệt, ta cũng không có gì để tặng, chỉ có mấy thứ vật phẩm tìm được ở trong huyệt mộ thành thị dưới lòng đất kia, còn có thể sử dụng, có lẽ có thể gia tăng tu vi của ngươi, có mấy thứ ta không dùng được, tặng cho ngươi, phương pháp sử dụng ta tìm kiếm được đều ở trong này, ngươi cầm lấy đi.”
Tô Bằng nghe thế, không khỏi mỉm cười, nói:
“Sư thúc quả nhiên vẫn là quan tâm ta.”
Vân Diệp nghe thế, lại hừ lạnh một tiếng, không khỏi phân trần nhét gói to vào trong lòng Tô Bằng, bản thân lại quay đầu đi không nhìn tới hắn.
Cuối cùng, Tô Bằng dời ánh mắt lên trên người Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi, ánh mắt của hắn lập tức trở nên nhu hòa, hắn đi qua, dịu dàng nói với Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi:
“Uyển Nhi, lần này từ biệt, không biết khi nào mới có thể gặp lại, ta biết ngươi chí hướng rộng lớn, nhưng cũng phải chăm sóc cẩn thận bản thân, nếu như có gì gây khó dễ ngươi, không cần miễn cưỡng bản thân một mình gánh vác, phái người đến Trung Nguyên thông báo ta một tiếng, phương thức liên lạc của ta, ngươi cũng biết rồi.”
Trong mắt Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi, lờ mờ có nước mắt, nàng gật đầu nói:
“Ta biết rồi... Tô ca ca, ngươi cũng tự bảo trọng.”
Tô Bằng gật đầu, hắn bước lên, khẽ hôn một cái lên vầng trán của Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi, xem như nụ hôn tạm biệt cuối cùng.
Tô Bằng lúc này đã cùng toàn bộ mọi người nói lời từ biệt, hắn quay đầu đi, chuẩn bị lên ngựa.
“Đợi ta đã, đợi ta đã!”
Ngay khi Tô Bằng muốn đi, chợt nghe một tiếng gọi ầm ĩ, đám người Tô Bằng quay đầu nhìn lại nơi phát ra thanh âm, thì thấy một trung niên nam nhân bốn mươi tuổi đang hối hả chạy về phía bên này, lại là A Đỗ Lạp.
Trong tay A Đỗ Lạp cầm một vỏ đao màu đen, vừa chạy vừa hô lớn:
“Tô Bằng, vỏ đao của ngươi, vỏ đao!”
Nói xong, trong lòng hắn sốt ruột, nhìn Tô Bằng sắp bỏ đi, trực tiếp dùng sức quẳng ra, ném vỏ đao về phía Tô Bằng.
Tô Bằng phất tay, từ không trung đón lấy vỏ đao A Đỗ Lạp ném tới, tiện tay đem Sát Sinh đao mang theo bên cạnh người quẳng lên trời, Sát Sinh đao trên không trung không ngừng xoay quanh, Tô Bằng lại tung mình nhảy lên, nhảy lên lưng ngựa, tay cầm vỏ đao vươn ra.
Sát Sinh trường đao ở trên không trung xoay tròn rơi xuống, cuối cùng, lại không hề sai lệch, lọt vào trong vỏ đao Tô Bằng duỗi ra.
Tô Bằng ngửa mặt lên trời cười to, phóng ngựa mà đi, một bên phóng ngựa, một bên cất tiếng hát:
“Thiên hạ phong vân có bọn ta. Giang hồ chốn ấy mới kinh qua. Ngai vàng bá nghiệp coi hư ảo. Một trận cuồng say vẫn là hơn. Kiếm bạt ngựa phi hồn quỷ sợ. Xương trắng thành non chim chóc xa. Mọi sự trên đời như nước chảy. Giang hồ thân tại biết nơi đâu?”