Tô Bằng cùng Vân Diệp nhãn lực đều rất tốt, đều nhìn thấy trong tay Đông Phương Cử cầm, là một ngọc phù màu vàng nhạt.
Trong lòng Vân Diệp và Tô Bằng, đồng thời cảm thấy có gì đó không ổn.
Hình dáng ngọc phù này, Tô Bằng cùng Vân Diệp đều từng nhìn thấy, Tô Bằng ở trên người Dương Hi đã từng nhìn thấy loại ẩn thân phù giống như vậy, mà Vân Diệp càng quen thuộc, bởi vì hắn ở trong huyệt mộ hoàng đế cổ sử dụng địa độn phù, chính là loại này.
“Hắn muốn chạy trốn!”
Vân Diệp cùng Tô Bằng đồng thời nghĩ đến, lúc này thân thể Tô Bằng nhoáng lên, vọt ra một đạo hư ảnh, Vân Diệp cũng đồng thời vung ra bảo kiếm màu tím xông lên, liên tiếp bắn ra hư ảnh mũi kiếm cực lớn.
Nếu như bị kiếm pháp Phù Quang Lược Ảnh của Tô Bằng và hư ảnh mũi kiếm của Vân Diệp đánh trúng, Đông Phương Cử không còn đạo lý để tiếp tục tồn tại nữa.
Chỉ là lúc này Đông Phương Cử đã bóp nát ngọc phù, chỉ thấy thân thể của hắn đột nhiên biến mất ngay tại chỗ, Phù Quang Lược Ảnh của Tô Bằng, còn có hư ảnh mũi kiếm cực lớn liên tục phát ra của Vân Diệp, đều đánh trúng trên mặt đất, đá xanh tức thời bắn bay tứ phía, để lộ ra một hố đất to lớn.
Đáng tiếc, Đông Phương Cử đã biến mất ở nơi đây, nhưng không biết có đánh trúng hay không.
“Lại là địa độn phù...”
Vân Diệp ngược lại rất quen thuộc biến hóa vừa rồi trên người Đông Phương Cử, trước khi Đông Phương Cử biến mất trên người xuất hiện ánh sáng màu vàng nhạt, hơn nữa bóp nát ngọc phù kia, bản thân Vân Diệp đã từng sử dụng địa độn phù này, trong lòng tự nhiên sẽ hiểu rõ.
Lần này, lại để cho tên ngụy quân tử Đông Phương Cử này chạy thoát một lần nữa.
Địa độn phù này, xem ra dáng vẻ ngược lại cũng có phần giống như Ẩn Thân Phù mà Tô Bằng có được, rất có thể là có được từ chỗ của Dương Hi.
Nhìn Đông Phương Cử biến mất, Tô Bằng quay đầu lại, nói với những nho sinh phụ tá kia:
“Đông Phương sư huynh của các ngươi dường như đã bỏ rơi các ngươi chạy trốn rồi, các ngươi có cảm giác gì đây?”
Những nho sinh phụ tá này, cả đám hoặc là sắc mặt tái nhợt, hoặc là giống như tro tàn, còn có mấy tên đang rét run.
Trong đó có một nho sinh, bộ dáng coi như bình tĩnh, lúc này xem như còn chút khí tiết, phất ống tay áo, thở dài nói:
“Địa độn phù này, chính là ta dùng cái giá rất lớn mới đổi được từ trong tay của Dương Hi hội trưởng, vốn dĩ tặng cho Đông Phương Cử, để hắn lúc điều khiển Đặc Mục Nhĩ bảo đảm cao hơn, nhưng thật không ngờ rằng, hắn lại trực tiếp dùng nó để đào tẩu, bỏ lại chúng ta chạy trốn một mình... Đúng là khó lòng ngờ được.”
Tô Bằng nghe thế, trong lòng đột nhiên suy nghĩ, lập tức nói với Vân Diệp:
“Vân Diệp sư thúc, xin thúc hãy bảo vệ Đặc Mục Nhĩ thành chủ và Uyển Nhi! Chú ý Đông Phương Cử từ dưới đất xuất hiện kèm hai bên!”
Vân Diệp nghe thế, lập tức cũng kịp phản ứng, đáp một tiếng, thân thể nhoáng lên vài cái, đã đứng bên cạnh thành chủ Đặc Mục Nhĩ.
“Không cần bảo vệ... Tính tình Đông Phương Cử, ta so với ngươi rõ ràng hơn nhiều. Hắn bị các ngươi đánh giết đến mức đó, sợ là đã sớm co giò chạy thẳng ra khỏi thành rồi, tuyệt đối sẽ không quay lại, đối mặt với các ngươi đến cứu chúng ta nữa đâu.”
Nho sinh dáng vẻ bình tĩnh mở miệng nói, sau đó thở dài một tiếng, sầu não nói:
“Đáng tiếc Lý Nho ta tính toán cặn kẽ, lại để sót mất Tô Bằng ngươi... Cuối cùng không ngờ lại rơi vào kết quả như vậy. Thật là người tính không bằng trời tính.”
Tô Bằng ngẩng đầu, nói với Đặc Mục Nhĩ thành chủ bên kia:
“Đặc Mục Nhĩ thành chủ, ngươi dự định xử trí bọn họ như thế nào?”
“Trước tiên áp giải bọn chúng xuống dưới đã, cẩn thận trông chừng, đừng để bọn chúng tự sát.”
Thành chủ Đặc Mục Nhĩ ở trên giường nói, những nho sinh này cũng coi như phụ tá hắn nhiều năm, cũng xem như là phụ tá đắc lực, nhưng không ngờ rằng bọn họ ở trong lòng lại có nhiều bất mãn đối với mình như vậy, lần chính biến này, nếu không phải Tô Bằng, e rằng mình và con gái đều chôn thân ở nơi đây.
Đặc Mục Nhĩ thành chủ, trong lòng mặc dù cũng hận những nho sinh này, có điều ý chí càng rệu rã hơn, tạm thời cũng không muốn nói gì, chỉ sai thuộc hạ áp giải những nho sinh này xuống bên dưới trước.
Những nho sinh kia bị áp giải xuống dưới, thành chủ Đặc Mục Nhĩ cũng giống như là thể lực chống đỡ hết nổi, hắn nói với Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi:
“Uyển Nhi, những phụ tá này đoạt binh phù của ta để ở Cần Binh đường, ngươi tất nhiên sẽ tìm được, dùng binh phù điều động quân đội, chuyện nên làm thì cứ làm đi.”
Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi gật đầu, liếc mắt nhìn thủ lĩnh bộ tộc Quý La Càn, cũng tham gia yến hội này, giờ đang bị cung tiễn thủ tóm gọn, ánh mắt lộ ra một tia sát khí, nói với đội cung tiễn thủ:
“Áp giải thủ lĩnh bộ tộc Quý La Càn, chúng ta đi 'bình định phản loạn'!”
Tô Bằng nghe thế, biết nơi này tạm thời không còn chuyện của mình nữa, bộ tộc Quý La Càn nếu cùng làm phản với Vân Cổ Lặc cùng bọn nho sinh, thì phải chấp nhận cái giá thất bại, thành Quy Tư Càn tối nay, nhất định là một đêm không ngủ đổ máu.
Tô Bằng cùng Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi nói hai câu, liền cùng Vân Diệp, được người hầu dẫn vào trong phủ thành chủ, đi nghỉ ngơi trước.
Vân Diệp lúc cuối cùng muốn đi tìm nơi để nghỉ ngơi, nhìn thoáng qua Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi mang theo hộ vệ đằng đằng sát khí, thở dài một tiếng:
“Cuốn vào trong chuyện này như vậy, cũng không biết là tốt hay xấu, tối nay chúng ta thắng lợi, ít nhất sẽ khiến mấy ngàn người đầu rơi xuống đất.”