Hồi Thân Trảm của Tô Bằng, cũng không dùng Khoái Trảm cảnh giới Hợp Lực, mà lại dùng cảnh giới Hợp Khí.
Đây cũng là kinh nghiệm kỹ xảo Tam Hợp kiếm Từ Đạo Kỳ dạy cho một Tô Bằng, người sử dụng Tam Hợp kiếm, chỉ cần không phải liên tục liên tục kiếm chiêu cảnh giới Song Hợp, như vậy lúc sử dụng võ công này sẽ không xuất hiện cảm giác trì tệ và không thoải mái, nhưng người bị Tam Hợp kiếm tấn công, nếu như hoán đổi cảnh giới Hợp Lực và Hợp Khí không theo quy luật nào, sẽ khiến cho đối phương cực kỳ khó chịu, xuất hiện các loại phản ứng không thích ứng, do đó bị tiết tấu loạn đả công kích.
Đối thủ Tô Bằng gặp phải lúc trước, khi sử dụng Tam Hợp kiếm, gần như không có hợp nhất, cho nên cũng không cần dùng đến loại kỹ xảo này, nhưng Vân Cổ Lặc, lại là cao thủ cấp tông sư có thể chính diện chống đỡ cảnh giới Hợp Khí, những kinh nghiệm kia Từ Đạo Kỳ truyền thụ cho Tô Bằng, chính là để đối phó với loại cao thủ đẳng cấp này.
Chỉ thấy Tô Bằng lợi dụng lực phản chấn do loan đao Vân Cổ Lặc truyền lại, Sát Sinh trường đao trở về lại vị trí bên trái của hắn. Mà Tô Bằng khí thế đột nhiên dâng cao, giống như chỉ một khắc sau, sẽ dùng tư thái không gì địch nổi, chém ra một đao tất sát!
Vân Cổ Lặc bị nội lực Tô Bằng chấn bay xa, lúc này thân thể còn có chút run bần bật, không cách nào hoàn toàn điều khiển thân thể bản thân vọt ra ngoài, chợt nhìn thấy khí thế Tô Bằng tăng lên kinh người như thế, một loại cảm giác sợ hãi đã lâu không còn kia, đột ngột sản sinh trong nội tâm Vân Cổ Lặc, dọc theo xương sống giống như là bị điện giật truyền khắp toàn thân.
Trong lòng hắn biết, một khắc sau, nhất định là Tô Bằng sẽ dùng khí thế lôi đình vạn quân thi triển một đao diệt mạng, lúc này thân thể hắn lơ lửng giữa không trung, rất khó né tránh được, cũng chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.
Trong nháy mắt, Vân Cổ Lặc bởi vì đối mặt với nỗi sợ hãi tử vong, loại cảm giác nào đó gần như đã lâu rồi chưa từng gặp phải, bất chợt tuôn trào ra từ trong nội tâm của hắn...
...
Sát Sinh trường đao của Tô Bằng ở bên trái cơ thể mình, khí thế của hắn vẫn đang không ngừng tăng lên.
Phương pháp tấn công này của Tô Bằng, đã sớm được thiết kế từ trước, đao đầu tiên đột nhiên sử dụng Thuấn Bộ, còn đao thứ hai cướp lấy tiên cơ lấy mạng đổi mạng, đều nằm trong tính toán của Tô Bằng.
Vừa rồi đối kháng một đao kia với Vân Cổ Lặc ở trên không trung, Tô Bằng đã hiểu rõ, Vân Cổ Lặc cho dù nhân phẩm rách nát, nhưng dù sao cũng là tông sư, không phải là con tôm con tép bình thường có thể không màng đến được, tu vi võ đạo của đối phương, ít nhất nằm trên vài hòa thượng Đại Không tự.
Sử dụng Tam Hợp kiếm, nếu như chỉ là cảnh giới Hợp Lực và Hợp Khí, chắc chắn không cách nào chiến thắng được Vân Cổ Lặc, biện pháp duy nhất, chính là tổ hợp tung ra nhiều chiêu.
Sát chiêu Tô Bằng đã chuẩn bị, đương nhiên chính là Bạt Kiếm thức, cảnh giới Song Hợp mạnh nhất trong Tam Hợp kiếm!
Ngay khi Vân Cổ Lặc bị đánh bay ra ngoài gần ba thước, khí thế của Tô Bằng rốt cuộc đã tích tụ đến đỉnh điểm, trong ánh mắt của hắn đột nhiên lóe sáng.
Trong nháy mắt, Tô Bằng bước ra một bước, một bước này, đá xanh lót nền trong nơi này, thậm chí đều bị giẫm xuống hiện ra dấu chân rõ rệt.
Chỉ thấy Tô Bằng trong nháy mắt liền hóa thành tàn ảnh, đuổi theo Vân Cổ Lặc vẫn đang còn bay lùi về phía sau, trong nháy mắt, cánh tay phải của hắn cùng Sát Sinh đao liền hóa thành tàn ảnh, biến mất trên không trung.
“Ầm!”
Chỉ nghe một tiếng vang dội, trong chớp mắt, giống như toàn bộ không gian đều nổ tung, không ai nhìn rõ ràng trung tâm bùng nổ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vô số cát đá bắn tung tóe khắp bốn phía, không ít đệ tử hắc bào đều bị bắn bị thương.
Dưới một chiêu kinh thiên động địa này, vị trí trung tâm Tô Bằng vung đao, đầy trời đều là sương mù bột đá, đều là những hòn đá xung quanh bị hút vào trong, lại bị khí cơ cường đại đánh thành bột phấn, dấu vết để lại, trong lúc nhất thời, không có người có thể nhìn rõ ràng người ở bên trong.
Qua thật lâu, bột đát trong sân mới dần dần tiêu tán ra ngoài, thân ảnh lộ ra đầu tiên, chính là Tô Bằng cầm đao, đứng ở giữa sân.
Trường đao màu đen trong tay Tô Bằng, trên trường đao còn đang hừng hực ngọn lửa màu đen, ngọn lửa màu đen này dường như có thể nhanh chóng chữa trị trường đao, một chiêu cảnh giới Song Hợp kinh thiên động địa Tô Bằng vừa tung ra kia, sau khi thi triển Bạt Kiếm thức, cũng không mang đến tổn hại nặng nề cho Sát Sinh đao, được ngọn lửa màu đen chữa trị, Sát Sinh đao vốn đã có chút rực đỏ, lại biến trở về màu sắc vốn dĩ.
Vân Cổ Lặc bị một chiêu này chém trúng, dường như vẫn không nhìn thấy thân ảnh, không biết đối phương sống hay chết.
Tô Bằng cầm Sát Sinh đao, trong ánh mắt lộ ra sắc thái nghiêm nghị, ánh mắt nhìn chằm chằm khu vực bụi đá vẫn đang mịt mù ở phía trước.
Mặc dù một đao vừa rồi kia, Tô Bằng phát huy uy lực mười phần, Sát Sinh đao càng nâng cao sức lực thân thể bản thân, khiến uy lực Bạt Kiếm thức cảnh giới Song Hợp càng tăng lên một bậc, mà Bạt Kiếm thức, vốn dĩ nên dùng trường đao để thi triển, lại sử dụng Sát Sinh đao bản thân cũng nâng cao một chút uy lực, nhưng mà Tô Bằng vẫn là cảm thấy, Vân Cổ Lặc có lẽ vẫn còn chưa có chết.
Bởi vì, trong nháy mắt Tô Bằng gần như xác định muốn giết chết Vân Cổ Lặc, đột nhiên Tô Bằng cảm giác, Vân Cổ Lặc làm cho người ta cảm giác giống như trong nháy mắt trúng đao đột nhiên biến đổi khí thế, khí thế gần như mạnh gấp hai ba lần lúc đối chiến vừa rồi, nhưng không biết hắn xảy ra biến hóa gì, nhưng vẫn luôn cảm thấy trong thoáng chốc, thực lực Vân Cổ Lặc giống như trở nên mạnh mẽ hơn nhiều.
Cho nên, Tô Bằng chăm chú nhìn chằm chằm phía trước, bụi đá vẫn còn lơ lửng mịt mù phủ kín trước mặt kia, dường như ở trong không gian bao trùm bụi đá kia, còn có người nào đó đang tồn tại...
Một làn gió nhẹ thổi qua, bụi đá trong không trung, rốt cuộc bị cuốn đi.
Trong không gian, dần dần hiện ra thân ảnh một người... người này, vẫn đang đứng thẳng!
Tô Bằng cũng nhìn thấy dáng người này, tóc vàng mắt xanh, chính là Vân Cổ Lặc, nhưng mà, khí tức phát ra trên người hắn, lại hoàn toàn không giống như Vân Cổ Lặc.
Chỉ thấy người này, dáng vẻ vô cùng chật vật, quần áo của hắn đã bị kiếm khí chém nát vụn, lộ ra cánh tay trần, trên khắp cánh tay đều đang không ngừng chảy máu, y phục bên dưới cũng rách nát, lộ ra đôi chân trần. Tóc của hắn, một nửa cũng bị đao khí chém đứt, không còn cuộn lên, mà lại rũ xuống, tóc vàng bên trái rũ xuống che khuất một con mắt, khắp cơ thể đều chi chít vết thương không ngừng rỉ máu, loan đao trong tay phải của hắn, cũng chỉ còn lại có nửa thanh, bộ dáng cả người, xem ra hết sức chật vật.
Nhưng mà, cho dù dáng vẻ có chật vật đến mấy, người này lại khiến cho người khác có một loại cảm giác vô cùng tràn đầy sinh khí, tinh thần sung mãn đến cực điểm, khí thế cũng mạnh mẽ đến cực điểm, loại khí thế cường đại và trạng thái tinh thần này, cùng với hình tượng chật vật, mang đến một cảm giác vô cùng kệch cỡm chênh lệch một trời một vực với nhau, khiến người khác không biết hình dung như thế nào.
Lúc này, trong ánh mắt màu xanh biếc kia, bắn ra quang mang trong suốt, nhìn thẳng về phía Tô Bằng.
Tô Bằng thấy, trong lòng cũng hết sức ngạc nhiên, người này có lẽ đúng là Vân Cổ Lặc, nhưng mà, Vân Cổ Lặc vừa rồi, mặc dù dung mạo vĩ, y phục quý giá, nhưng khí chất toàn thân, lại vô cùng hung ác nham hiểm, thật giống như là một ông già gần đất xa trời, trên người nhìn không ra một điểm sức sống sinh mệnh, khiến người khác nghi ngờ, người kia có thật sự là tông sư duy nhất Tây Vực hay không?
Thế nhưng Vân Cổ Lặc đứng ở trước mặt Tô Bằng hiện giờ, mặc dù rối bù, trên người không ngừng đổ máu, cả giày cũng bị rách nát, vũ khí cũng chặt đứt, tuy nhiên lại không có giờ phút nào không tản ra một loại khí tức sức sống, tinh thần cả người giống như một thanh bảo đao sắc bén, hào quang nội liễm, nhưng không chút nào khiến người khác hoài nghi, sắc bén vô cùng, không thể địch nổi.
Nhất là quang mang bắn ra trong con ngươi của Vân Cổ Lặc, trong suốt, nhưng lại thâm thúy, giống như nước hồ thu trong suốt phẳng lặng, nhưng lại kéo dài vô hạn không biết sâu đến cỡ nào, khiến người khác nhìn qua cảm thấy rất ngạc nhiên.
Vân Cổ Lặc lúc này, mặc dù ngoại hình chật vật, nhưng mà khí phách, lại làm cho Tô Bằng cũng không nhịn tán thưởng một tiếng, giờ phút này mới quả thật giống như là khí chất tông sư duy nhất Tây Vực chân chính.
Đôi mắt màu xanh biếc trong suốt của Vân Cổ Lặc nhìn về phía Tô Bằng, một lát sau, đột nhiên lộ ra tràng cười sáng lạn giống như mặt trời, nói:
“Hậu sinh khả uý, không ngờ Vân Cổ Lặc ta lăn lộn nhiều năm, lại bị ngươi kích khởi chiến ý chân chính... Mặc dù có chút chật vật, nhưng xác thực là một chuyện may mắn.”
Tô Bằng nghe thấy lời nói của Vân Cổ Lặc, trong lòng không khỏi sinh ra một cảm giác cực kỳ quái dị, bởi vì Vân Cổ Lặc lúc này, tinh thần khí chất toàn thân hoàn toàn biến đổi, giống như là một người khác.
Nhất là lúc hắn nói, thanh âm rõ ràng, khiến người khác giống như đang được tắm trong gió xuân tươi mát, khí độ tông sư một phái, so với khí chất hung ác nham hiểm vừa rồi kia, thúc ngựa cũng không đuổi kịp.
Nhìn Vân Cổ Lặc biến hóa long trời lở đất thế này, trong lòng Tô Bằng cũng vô cùng buồn bực, thầm nghĩ trong lòng:
“Đây là tình huống gì chứ? Chẳng lẽ người này còn một kẻ đa nhân cách hay sao? Trong chốc lát vừa rồi không giết được hắn, ngược lại đánh cho nhân cách chính của hắn trồi ra đây sao?”