Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 717 - Thăm Dò Địa Thành (2)

Trước Sau

break

Tô Bằng cảm giác được sức gió, nhẹ gật đầu, nhìn thoáng qua lạc đà, thầm nghĩ lạc đà à lạc đà, xin lỗi rồi, suy nghĩ, Tô Bằng trên tay vận chút nội lực Cửu Dương, ấn vào cái mông của lạc đà một cái.

Lập tức, con lạc đà này đau đớn hô lên, cũng không để ý phía trước không có đường, lao lên phía trước hai bước, thoáng cái đạp vào khoảng không, từ trên đài đá lọt xuống dưới.

“Vù!”

Thân thể lạc đà thò ra khỏi bệ đá, lập tức bị kình phong cường đại cuốn vào, cả con lạc đà xoay mòng mòng trong gió, không ngừng phát ra tiếng kêu than, bị sức gió mạnh mẽ cuốn đi lên, sau đó từ cửa hang sâu bị bắn vọt ra bên ngoài.

Qua gần mười phút, gió thổi ra bên ngoài dừng lại, Tô Bằng gọi lớn ra bên ngoài, hỏi bên ngoài có nhìn thấy lạc đà hay không.

Kết quả bọn người Âu Dương Khánh đáp, lạc đà kia quả thật bị thổi ra ngoài, hang gió này dường như có một chức năng, chính là sau khi thổi những vật có trọng lượng nặng hơn cát, dòng khí đều sẽ lệch sang bên cạnh, kết quả lạc đà kia cũng không bị thổi bay cao sau đó ngã xuống chết, mà là trực tiếp bắn ra khỏi miệng hang gió, bị chút ít thương tích rất nhỏ, nhưng vẫn còn sống.

“Quả nhiên!”

Trong lòng Tô Bằng sáng tỏ, quả nhiên, hang gió này, chính là một loại phương thức tự nhiên ra vào hang động này.

...

...

Thời gian lại qua gần một canh giờ, trong vòng một canh giờ này, Tô Bằng thử nghiệm mang theo vài hộ vệ ra ngoài, quả nhiên không có vấn đề, hang gió này chỉ cần người gan lớn một chút, có thể ra vào trên dưới không tổn thương.

Hiểu rõ điểm này hộ về và thủ hạ của A Đỗ Lạp, đều có vẻ hưng phấn, có mấy người to gan, theo mấy lần Tô Bằng thử nghiệm, quả nhiên không có việc gì.

Tô Bằng thì lại ở đằng sau, chỉ ra bảy tám chục người hạ trại gần bên hang gió, bảo vệ lạc đà và một ít vật tư không tiện mang theo, mà Tô Bằng mang theo một trăm năm mươi người khác, còn có một chút vật tư, đều dùng thang gió ra vào trong không gian hang động này.

Lần này trong vật tư mang theo vào đại mạc, cũng có không đuốc sáng, sau khi đi vào trong không gian dưới lòng đất, trong hộ vệ mười người đốt một cây đuốc, bắt đầu thăm dò dưới mặt đất.

“Tô lão đệ, thiết kế nơi này quả nhiên tinh xảo vô cùng, tuyệt đối là do người thiết kế, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nơi này có lẽ là thành cổ Sâm Ngục.”

Vách đá phía trên đường mòn dần giảm dần, Âu Dương Khánh đi theo bên cạnh Tô Bằng nói với Tô Bằng.

“Có lẽ là vậy... Chỉ là không biết, thành cổ Sâm Ngục này, phạm vi chiếm diện tích rốt cuộc có bao nhiêu... Ta xem hang gió kia vừa rồi, không hề giống cửa vào duy nhất này, có lẽ ở nơi khác, cũng có cửa vào... Không biết bọn người Dương Hi Dương hội trưởng đến thăm dò lân cận sớm hơn so với chúng ta mấy ngày, có thể cũng tìm được nơi này hay không.”

Tô Bằng nhìn bốn phía, nói với Âu Dương Khánh.

“Bọn họ đến đây thì sao? Nếu như cái gì cũng không làm thì thôi đi, nếu như tranh đoạt với chúng ta, vậy thì đến một người giết một người, đến hai người giết cả đôi!”

Âu Dương Khánh nghe thế, hừ lạnh một tiếng, tay sờ vào chuôi trường đao dắt bên hông.

Tô Bằng mỉm cười, từ sau khi nghe mình giới thiệu, Âu Dương Khánh thập phần phản cảm Chân Thần giáo kia, đã sớm muốn giết hai người Chân Thần giáo để tế đao.

Đội ngũ hộ vệ không ngừng đi xuống bên dưới, rốt cuộc đi tới phía trước hang động trong nơi sâu nhất của con đường mòn dẫn xuống dưới, chỉ thấy nơi này giống như là một cửa thông gió, có một hàng rào đường kính năm sáu thước, chắn trước hang động hình tròn kia.

Cam La thống lĩnh căn dặn thuộc hạ hộ vệ, dỡ hàng rào này xuống, kết quả phát hiện, chất liệu gỗ của hàng rào này, giống với nắp đậy to lớn có lỗ hổng kia, mật độ vô cùng tinh xảo, nhưng rắn chắc, còn chưa rỉ sắt, mặc dù thời gian trải qua có thể đã được hơn ngàn năm, nhưng vẫn còn bảo trì rất tốt.

Gỡ hàng rào bằng gỗ kia xuống, mười hộ vệ đến phía trước mở đường, bọn người Tô Bằng thì cùng đi theo vào trong.

Con đường này không thể đi xuống nữa, cơ bản là trình độ, cho nên Tô Bằng phỏng đoán, thông qua con đường này, rất có thể đi đến vị trí trung tâm của kiến trúc dưới lòng đất kia.

Chỉ là đi một hồi, Tô Bằng phát hiện, trong con đường dưới lòng đất này, bắt đầu xuất hiện giao lộ phân nhánh.

“Tô thủ lĩnh, chúng ta đi bên kia?”

Đi đến nơi đây, hộ vệ thống lĩnh không khỏi dừng lại, hỏi thăm ý kiến Tô Bằng.

Tô Bằng nhìn thoáng qua, cũng cau mày, nơi này không có gì có thể cung cấp tin tức nào cả, thực sự không dễ phán đáon được nên đi bên trái, hay là bên phải.

“Tô thủ lĩnh, ta xem, không bằng chúng ta chia hai đường thăm dò, dù sao chúng ta ở đây cũng đủ người.”

Ở phía sau, Y Bổn đột nhiên tiến lên, nhìn nói với Tô Bằng.

Tô Bằng nghe thế, lông mày hơi nhướng lên, nhìn về phía hắn, nói:

“Ồ? Nói như vậy, Y Bổn ngươi muốn dẫn đầu một nhóm người đi một bên khác sao?”

“Cũng không phải không thể, có điều một mình ta sợ là ứng phó không được có chuyện xảy ra, tốt nhất để Tân Cát Na cùng đi với ta.”

Y Bổn cũng không che dấu, nói với Tô Bằng.

Nghe nói như thế, Âu Dương Khánh bên cạnh không khỏi hừ lạnh một tiếng.

Y Bổn cùng Tân Cát Na muốn làm gì, đã là người ngoài đường cũng biết, hai người này đều tưởng rằng Tô Bằng là tới thành cổ này thám hiểm tầm bảo, kết luận nơi này tất nhiên có bảo vật gì, bọn họ cũng muốn chia một chén canh, lúc này đề nghị tách ra, Tô Bằng có thể kết luận, nếu nơi này thực sự có bảo vật, bọn họ nhất định là không thể nào báo cho mình được.

Chỉ là Tô Bằng lần này đến đây, thực sự không phải là tầm bảo, mà lại tìm người.... Nhiều người như vậy chỉ là một tổ, quả thật hiệu suất có hơi thấp, Y Bổn cùng Tân Cát Na đã có lòng riêng, không bằng quả thật chia cho bọn chúng một ít hộ vệ, để bọn họ tìm kiếm, nói cho cùng, vẫn là làm không công cho Tô Bằng.

Nghĩ tới đây, Tô Bằng khẽ gật đầu.

break
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc