Chỗ xảy ra dị trạng, thật ra cách chỗ bọn người Tô Bằng tụ tập, cũng không xa, chỉ chưa đến tám trăm mét.
Ba bốn mươi người Tô Bằng, rất nhanh đã đi tới địa phương kia.
Đến nơi này, bọn người Tô Bằng đứng ở trên một cồn cát, hai mặt nhìn nhau, nhìn địa phương phía dưới phun ra hạt cát.
Chỉ thấy chỗ phun ra cột cát, cũng không có quái vật gì, nơi đó là một chỗ lõm, chỉ thấy ở chỗ này, ở phía dưới cát, có một thứ cực lớn giống miếng sắt màu đen.
Thứ giống miếng sắt màu đen kia, giống một cái nắp, chiều dài cùng độ rộng, đều vượt qua một trăm mét, Tô Bằng nhìn đoán, thứ này bình thường hẳn đặt dưới cồn cát nào đó, có điều bão cát trước đó, thổi cồn cát trên đó đến địa phương khác, lộ phía dưới ra ngoài.
Phía dưới thứ giống miếng sắt cực lớn kia, là một miếng sắt giống muôi vớt, chỉ là trên miếng sắt này, có rất nhiều lỗ hổng, miếng sắt này, chí ít dày một mét, trên đó có trên trăm lỗ tròn một mét đến nửa mét, chính là mấy lỗ tròn này, không ngừng phun ra cột cát.
Không ngừng có hạt cát, còn cả hạt cát của cồn cát chung quanh, bị những cơn gió mạnh không biết từ đâu đến thổi lên miếng sắt màu đen kia, nơi đó phong áp rất mạnh, những hạt cát kia, một khi bị thổi, liền bay lên hơn trăm mét, sau đó hình thành cả đám cột cát.
Tô Bằng nhìn miếng sắt khổng lồ này, cảm giác có chút chấn động, thứ như vậy, chắc chắn không phải tự nhiên hình thành, hẳn là ai đó tạo ra.
Chỉ là, không biết, ở dưới miếng sắt đầy lỗ thủng kia, là vật gì.
...
Sau khi bọn người Tô Bằng nhìn mấy phút, gió từ dưới đất thổi tới xuyên qua miếng sắt màu đen mang theo vô số lỗ thủng, từ từ nhỏ lại, cột cát thổi ra, cũng dần dần giảm xuống.
Không bao lâu, gió từ dưới đất thổi lên tựa hồ ngừng lại, hạt cát chung quanh, bắt đầu vì trọng lực chảy xuống miếng sắt khổng lồ màu đen kia, từ trong lỗ thủng chảy xuống đất, không biết rơi xuống chỗ nào.
Nhưng mà, sự bình tĩnh này chỉ kéo dài một hai phút. Rất nhanh, không gian không biết dưới mặt đất kia, không ngờ sinh ra lực hút cực lớn, phảng phất cự kình hút nước, cát vàng chung quanh, đều bị lực hút cường đại hút vào trong lỗ thủng của miếng sắt màu đen kia, chảy xuống dưới đất.
Bọn người Tô Bằng đứng ở trên cồn cát chừng sáu bảy mươi mét, cũng có thể cảm giác được từng đợt gió hút, có thể thấy được lực hút của thứ kia mạnh bao nhiêu.
Bọn người A Đỗ Lạp chung quanh, biểu lộ đều hết sức chấn động, nhìn nơi này, không biết nói gì cho phải.
Tô Bằng là người phản ứng đầu tiên, hắn quay đầu lại, nói với A Đỗ Lạp:
"A Đỗ Lạp, nơi này thoạt nhìn không thể nào là tự nhiên hình thành, ngươi cảm thấy, đây là thứ gì?"
A Đỗ Lạp nhìn kỳ cảnh trước mắt, sau nửa ngày mới mở miệng nói:
"Thứ này ta cũng không biết... Có điều thoạt nhìn, có điểm giống miệng thông gió của đường ngầm? Nhưng mà, nếu như là miệng thông gió, thứ này cũng quá lớn..."
"Miệng thông gió?"
Nghe thấy những lời này, Tô Bằng đột nhiên giống nghĩ đến điều gì đó, hắn trầm ngâm một chút, nói với Âu Dương Khánh và A Đỗ Lạp:
"Âu Dương huynh, đầu lĩnh A Đỗ Lạp, ta đột nhiên có một suy nghĩ, các ngươi nói, nếu như đây là miệng thông gió, có phải, chỗ này, chính là miệng thông gió của Sâm Ngục cổ thành không?"
"Ngươi là nói, ở đây chính là Sâm Ngục cổ thành? Sâm Ngục cổ thành, là dưới mặt đất?"
Âu Dương Khánh nghe xong, nhãn tình sáng lên, hỏi Tô Bằng.
"Đúng vậy! Tất cả tin tức chúng ta lấy được, không cái nào chứng tỏ, Sâm Ngục cổ thành không phải dưới mặt đất cả!"
Tô Bằng gật đầu nói.
"... Đúng vậy!"
A Đỗ Lạp cũng giống bừng tỉnh đại ngộ, vỗ đùi nói.
"Sâm Ngục cổ thành, có ghi lại ở trong điển tịch, hẳn quả thật có địa phương như vậy... Nhưng mà, qua nhiều năm như vậy, chỉ mỗi một người chân chính phát hiện nó."
"Ta cũng từng nghi ngờ, nếu nó quả thật tồn tại, như vậy bốn năm ngàn năm qua, phải ghi lại chút gì mới đúng, nhưng sao không ai gặp qua? Mặc dù ta đã từng hoài nghi nó ở chỗ sâu trong đại mạc, nhưng nghĩ kỹ lại không ổn, mà nếu nó là thành thị, thì chắc chắn ở trong phạm vi ốc đảo trước đó, nếu không ở chỗ sâu trong đại mạc chân chính, không có bất kỳ người nào có loại tài lực năng lực, xây dựng nên một tòa thành thị."
"Nhưng ốc đảo năm đó, liền ở phạm vi kia, nhưng lại không ai phát hiện Sâm Ngục cổ thành này... Đây không thể không nói, là một mâu thuẫn, một điểm đáng ngờ."
"Nhưng mà, nếu Sâm Ngục cổ thành này, xây dựng dưới mặt đất, như vậy hết thảy, đều giải thích được!"
A Đỗ Lạp vỗ đùi, nói với Tô Bằng và Âu Dương Khánh.
Tô Bằng gật đầu, hắn nhìn thoáng qua ở đây, nói:
"Ta càng lúc càng cảm thấy, ở đây chính là Sâm Ngục cổ thành... Nhưng mà muốn điều tra, tất phải đi vào, những lỗ thủng kia, tựa hồ người không tiến vào được, chúng ta phải nghĩ một biện pháp, vào bên trong mới biết được suy đoán có chính xác không."
"Cái này ngược lại có biện pháp."
A Đỗ Lạp nghe đến đó, nở nụ cười, nói:
"Ta lần này biết là thám hiểm, cho nên mua rất nhiều dây thừng dài chắc, để lại ở trên lạc đà, có trên trăm sợi, chờ tí nữa những lạc đà kia tìm tới nơi này, chúng ta tìm người tới, nhân lúc đứng gió, cầm dây cột vào miếng sắt kia, sau đó vài trăm người cộng thêm lạc đà, xốc miếng sắt lên, như vậy có thể xuống phía dưới, tra thử bên trong đến tột cùng có phải là Sâm Ngục cổ thành không."
"Vậy thì tốt."
Tô Bằng nghe xong, nhẹ gật đầu đáp lại.
...
Mấy người ở đây, đều là người lực hành động rất mạnh, bọn họ để lại hơn hai mươi người trông coi chỗ này, những người còn lại quay về chỗ vừa tụ tập, báo cho hộ vệ nơi đó tình huống nơi này.
Sau khi biết được tình hình thực tế ở đây, những hộ vệ kia thở phào nhẹ nhõm, người sợ chính là vì không rõ, nếu đã hiểu rõ là thứ gì, sợ hãi tự nhiên biến mất.
Bọn người Tô Bằng lại đợi gần một tiếng, quả nhiên, những lạc đà thất lạc kia, bị mùi trong bình thuốc của A Đỗ Lạp hấp dẫn, tự tìm tới.
Bọn người Tô Bằng đếm, hơn một trăm bốn mươi con lạc đà, có một trăm mười con còn sống, hơn nữa mang theo vật tư, chỉ có hai ba mươi con lạc đà tổn thất, trừ trướng bồng, đại bộ phận vật tư vẫn còn.
Có loại kết quả này, Tô Bằng đã cảm thấy rất hài lòng, hắn chỉnh đốn đội ngũ một lúc, liền đem những hộ vệ cùng lạc đà này, dẫn tới chỗ miếng sắt màu đen kia...