Bão cát trong sa mạc, một khi xoáy lên, liền tàn sát bừa bãi dị thường, trận bão cát này, kéo dài đại khái hơn hai canh giờ, mới từ từ dừng lại.
Tô Bằng đã lăn ở trong bão cát gần hai canh giờ, lúc này cho dù là hắn, cũng cảm giác có chút đầu choáng não trướng, có điều cũng may, bão cát một khi vào phạm vi chung quanh thân thể hắn, liền bị nội lực Cửu Dương do Tô Bằng phóng ra ngoài đánh bay, cho nên sát thương chân thực Tô Bằng thu được không đáng kể.
Hắn cảm giác, gió bên ngoài, tựa hồ càng ngày càng nhỏ, dần dần ngừng lại, lúc này Tô Bằng mới chậm rãi thăm dò thử, mở thảm lông cừu quấn lấy bản thân, từ bên trong ra ngoài.
Chỉ thấy lúc này, trong sa mạc, đã gió êm sóng lặng, trong không trung đã phát ra ánh bạc, có thể thấy được mơ hồ một số ngôi sao hơi bạc trong không trung, nào giống bộ dạng vừa mới trải qua bão cát?
Tô Bằng phóng mắt nhìn, chỉ thấy trong phạm vi thị lực của mình, còn cả tám chín mười người quấn thảm lông cừu không khác mình là bao, lúc này một số người cũng thử thăm dò từ trong thảm lông cừu chui ra, nhiều người, từ khi trong thảm lông cừu chui ra, lập tức gục tại chỗ nôn mửa, xem bộ dáng là lăn lộn xóc nảy không nhẹ.
Tô Bằng nhìn những người này, cẩn thận tìm thử, phát trong phạm vi thế lực của mình bây giờ, có mấy người quen đều còn sống cả.
Chỉ thấy A Đỗ Lạp, Âu Dương Khánh, còn cả Cam La, cùng với người Đại Nguyệt trong đám cao thủ đánh thuê, đều ở trong phạm vi này, mới từ trong thảm lông cừu chui ra.
Tô Bằng nhìn thấy, hít sâu một hơi, đi về phía A Đỗ Lạp bên kia.
Tô Bằng đi đến bên cạnh A Đỗ Lạp, chỉ thấy hán tử này, con mắt có chút mờ mịt, tóc tai mũi miệng còn cả trong lông mi, đều là cát vàng.
"A Đỗ Lạp, ngươi vẫn tỉnh chứ?"
Tô Bằng nhìn vị chuyên gia hành tẩu sa mạc này, hỏi hắn.
"Ta vẫn khoẻ... không cần phải lo lắng..."
A Đỗ Lạp lắc đầu, hất một số cát vàng từ trên tóc xuống, sau đó hỉ mũi mấy cái, phun cát vàng trong lỗ mũi ra, nói với Tô Bằng.
"Lạc đà đâu? Còn cả vật tư của chúng ta đâu? Còn nữa, ở đây chỉ có hơn chín mươi cá nhân. Vậy những người khác, có phải đều chết hết?"
Tô Bằng nhìn cát vàng chung quanh, nhớ trước khi vào thảm lông cừu, nhìn cảnh tượng khủng bố trong sa mạc, hỏi A Đỗ Lạp.
"Sẽ không chết nhiều người như vậy."
A Đỗ Lạp lắc đầu, nói với Tô Bằng:
"Dùng chăn lông quấn lấy mình, lăn theo hướng gió, cũng sẽ không bị cát vàng chôn... Những người kia cũng không chết, chỉ có điều có thể là trên nửa đường thể lực không đủ, hoặc là sức gió không thổi bọn họ đến đây, đều ở trên nửa đường... Một trăm người dùng thảm lông cừu quấn lại, ít nhất có thể còn sống chín mươi bốn chín mươi lăm người."
Tô Bằng nghe xong, lại vẫn chưa yên lòng, hỏi A Đỗ Lạp:
"Lạc đà đâu? Vật tư của chúng ta đâu?"
Thật ra chết đi một số người, ngược lại còn dễ nói, nhưng ở đây đã là chỗ sâu trong sa mạc, vật tư một khi bị cát vàng chôn, ngoại trừ mấy người có nội lực cường hãn như Tô Bằng có lẽ có thể đi về thành Quy Tư Kiền, đại bộ phận mọi người, đều sẽ chết khát chết đói chết rét trong sa mạc.
"Vật tư cũng sẽ không có vấn đề quá lớn... Ngoại trừ những trướng bồng tối hôm qua có thể không có cách gì thu hồi ra, thứ khác vẫn có thể thu hồi."
A Đỗ Lạp nói, bản thân hắn nhìn thoáng qua phương hướng lăn tới, nói:
"Lạc đà ở trong bão cát, sinh tồn tỷ lệ lớn hơn so với chúng ta, chút sẽ vây thành một vòng, chỉ cần bão cát hãm chúng vào, chính chúng sẽ động đậy thân thể, từ trong cát ra ngoài. Chân chúng hoàn toàn có thể dẫm trên mảnh cát không lún xuống, còn có thể cúi sát mặt cát tăng sức nổi, cộng thêm mũi của chút có thể khép kín, hạt cát không vào được, sẽ không khó hít thở, cho nên cơ hội sống sót của lạc đà rất lớn."
"Ta chính là sợ gặp bão cát, cho nên buổi tối cũng không dỡ hàng cho lạc đà. Dù sao chúng cúi xuống, cái giá trên người cũng có thể giảm bớt gánh nặng hàng hóa... Hơn nữa, ta vì lo lắng lạc đà lạc đường, còn cố ý chuẩn bị những vật khác."
A Đỗ Lạp nói, nói xong, hắn mở bọc hành lý mang theo từ trên người mình ra, tìm ra hai ấm sắc thuốc.
"Đây là cái gì?"
Tô Bằng nhìn hai ấm sắc thuốc kia, hỏi A Đỗ Lạp.
"Ha ha, lạc đà là một loại động vật khứu giác cực kỳ linh mẫn, chúng ở hơn mười dặm liền có thể ngửi được mùi nước và thực vật... Hai thứ này, là một loại thuốc mỡ tinh hoa thảo mộc đặc sản của thành Quy Tư Kiền, sẽ toả ra hương vị thực vật lạc đà thích nhất, cộng thêm bên trong hỗn hợp tinh hoa ép mùi khiến lạc đà động dục, chỉ cần chúng ta mở thuốc mỡ này ra, chỉ cần trong năm mươi dặm, chung quanh có lạc đà, đều bị mùi vị này hấp dẫn, tìm tới."
Tô Bằng nghe xong, trong lòng mới thả lỏng chút, nếu không có lạc đà và vật tư, sợ là lần thám hiểm này cũng chỉ có thể bỏ vở giữa chừng.
Mà A Đỗ Lạp, thì mở ra hai ấm sắc thuốc, lập tức, Tô Bằng ngửi được một mùi hương động vật nồng đậm phiêu tán, hương vị kia có chút giống mùi mấy con vật lớn ở vườn bách thú phát ra, không quá dễ chịu, nhưng rất nồng đậm.
"Tốt, đầu lĩnh A Đỗ Lạp, ta tin tưởng bản lãnh cùng tri thức của ngươi, ngươi thống kê thử người của ngươi trước, ta đi tìm thống lĩnh Cam La."
Tô Bằng khẽ gật đầu, vỗ vỗ bả vai A Đỗ Lạp, nam nhân này, vẫn đáng tin cậy.
Sau khi tạm thời cáo biệt A Đỗ Lạp, Tô Bằng đã tìm đến đầu lĩnh Cam La, bảo hắn thống kê người thử, sau đó tìm thử ở gần đó còn bao nhiêu người.
Trên người Cam La, mang theo một trái pháo hoa tín hiệu, Cam La tìm hộp quẹt bắn pháo hoa lên bầu trời, triệu tập người may mắn còn tồn tại gần đó.
Như vậy, sau khi mọi người nghỉ ngơi và hồi phục hơn một giờ, hộ vệ cùng thủ hạ của A Đỗ Lạp lăn đến địa phương khác, cũng dần dần tụ tập đến nơi này.
Trải qua thống kê, người may mắn còn tồn tại, tổng cộng có hơn 230 người, mấy cao thủ giang hồ, cũng không chết ai cả, đã tụ tập đến nơi này toàn bộ, chỉ hơn ba mươi người, bị chết ở trong bão cát.
"Vậy cũng may, chúng ta chờ một lát, xem thống lĩnh A Đỗ Lạp có thể hấp dẫn lạc đà tới không."
Tô Bằng nói với thống lĩnh Cam La.
Thống lĩnh Cam La gật đầu, chính lúc này, bọn người Tô Bằng chợt nghe, trong cồn cát không xa, không ngờ truyền đến thanh âm cực kỳ kịch liệt...