Hắc y nhân kia tháo màn sa trước mặt hắn xuống, lộ ra một khuôn mặt Tây Vực khoảng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi.
Tô Bằng nhìn chằm chằm người này một hồi, lại không thể nhớ được khuôn mặt của người này trong trí nhớ, Tô Bằng có thể chắc chắn người này mình chưa từng gặp qua, cũng không phải là điều Tô Bằng suy đoán, đây chính là thủ hạ Dương hội trưởng Dương Hi kia.
Lúc này, người ca ca trong đôi huynh đệ Tây Vực sau lưng Tô Bằng này bỗng nhiên nhăn mày một chút, tiến lên nửa bước ở bên tai Tô Bằng nói:
“Tô thủ lĩnh, người này ta biết, bọn họ là đệ tử của Vân Tông Sư Tây Vực, người cầm đầu này gọi là Thông Cổ Tư, mấy người còn lại hẳn cũng đều là sư huynh đệ của bọn hắn, bởi vì bảy người này thường xuyên cùng nhau hành động, ở Tây Vực được xưng là bảy đứa con của Vân Tông."
Tô Bằng nghe xong, chân mày hơi có chút nhíu nhíu, gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Mà còn Hắc y nhân cầm đầu kia sau khi tháo xuống khăn che mặt, sáu người sau lưng hắn cũng đều đã tháo xuống khăn che mặt, Tô Bằng phát hiện, bảy người này cũng đều là người Tây Vực.
Nhìn bảy người này, Tô Bằng có chút nheo mắt lại, nói:
“Mấy vị chính là bảy đứa con của Vân Tông đúng không? Các ngươi tới nơi này muốn ám sát ta, chẳng lẽ là vì sư huynh đệ A Bố Lực của các ngươi sao?"
“Hừ, chúng ta bởi vì một ít chuyện của tông môn đi thành Quy Tư Càn, gặp được sư đệ A Bố Lực bị ngươi đánh cho trọng thương, lại thêm chiếm được phi ưng truyền của vân sư, liền tới tìm ngươi... Chúng ta nghe A Bố Lực nói, người Trung Nguyên ngươi hết sức giảo hoạt, luôn cố ý thi triển một số thủ đoạn che dấu thực lực chân chính của mình, hôm nay vừa thấy, quả thế... Chúng ta nhất thời vô ý, rơi vào bẫy rập do ngươi thiết kế, quân cờ sai một chiêu, ngược lại cũng không có gì để nói."
Hắc y nhân Thông Cổ Tư cầm đầu nhìn Tô Bằng nói.
“Có điều, đừng tưởng rằng cái này có thể vây khốn được chúng ta!"
Thông Cổ Tư nói tiếp, chỉ nghe hắn nói:
“Coi như các ngươi bao vây chúng ta, chỉ cần chúng ta phá vòng vây này các ngươi cũng không thể nào ngăn lại được bảy người chúng ta, huống chi, nếu các ngươi dám sát thương chúng ta. Vân sư tất nhiên sẽ tìm các ngươi tính sổ, vân sư một khi tức giận, đầu của các ngươi cũng có lẽ giữ không được!"
Nghe xong lời của Thông Cổ Tư, hộ vệ thành Quy Tư Càn vây bắt bọn họ lập tức có chút xôn xao.
Vân Cổ Lặc ở Tây Vực được xưng là tông sư duy nhất, uy danh lan xa, hộ vệ của thành Quy Tư Càn cũng biết uy danh của hắn, thậm chí Vân Cổ Lặc cũng được những hộ vệ Quy Tư Càn này kính ngưỡng cho là thần tượng Chiến thần để sùng bái, lúc này nghe được bảy người này không ngờ lại là đồ đệ của Vân Tông Sư, nhất thời ý chí chiến đấu của bọn hộ vệ giảm xuống ít nhất ba phần.
“Không nên nghe lời của bọn họ! Các ngươi không nên quên, các ngươi cũng không phải là người của Lục Vân châu, mà là hộ vệ của thành Quy Tư Càn! Thân nhân thê tử cùng với hài tử của các ngươi cũng còn ở thành Quy Tư Càn, chấp hành mệnh lệnh của thành chủ là sứ mạng duy nhất của các ngươi! Bây giờ thành chủ đại nhân muốn các ngươi nghe theo lời của thủ lĩnh Tô Bằng, các ngươi cũng phải làm theo, nếu không thân nhân của các ngươi ở thành Quy Tư Càn cũng sẽ không sống thoải mái được!"
Nhìn thấy sĩ khí của bọn hộ vệ trở nên đê mê, thủ lĩnh Cam La mượn tới từ phủ thành chủ để chỉ huy đám hộ vệ liền cầm loan đao trong tay la lớn lên.
Quả nhiên, khi hắn nhắc tới thân nhân của bọn hộ vệ, thanh âm xôn xao ít đi một chút, ý chí chiến đấu của những hộ vệ này một lần nữa ngưng tụ lại.
Tô Bằng thấy vậy, nhẹ gật đầu. Hắn nhìn mọi người, nói với Cam La:
“Thủ lĩnh Cam La, để cho thủ hạ giết bảy người này!"
“Lĩnh mệnh!"
Thủ lĩnh Cam La hơn 40 tuổi, nhìn bộ dáng thân thể võ công đều cực kỳ vững chắc, vung đao hô to một tiếng:
“Giết!"
“Giết!"
Bọn hộ vệ rốt cuộc lựa chọn nghe lệnh, cầm đao xông đến giết bảy hắc y nhân kia!
Bảy người Hắc y nhân kia, tuy rằng bị vây hãm nhưng cũng không có sợ hãi khẩn trương, đối mặt với binh sĩ hộ vệ của thành Quy Tư Càn, bảy người bọn họ kết thành một trận thế, nhảy vào bên trong đám hộ vệ.
Bảy người này, sau khi tiến vào đám hộ vệ, gần như là sói vào bầy cừu, trong nháy mắt liền đã chém ngã sáu bảy hộ vệ, trận thế do bọn họ tạo thành cũng hết sức chắc chắn, ở trong đám hộ vệ đi về phía trước, dọc theo đường đi thế như chẻ tre, chém chết không ít hộ vệ.
Tô Bằng ở bên cạnh nhìn, ba năm phút đồng hồ ngắn ngủn, những hộ vệ này đã bị chém chết hơn hai mươi người, số hộ vệ còn dư lại đã bị dọa cho không dám manh động, chỉ bao quanh bảy người này, di chuyển theo bọn họ.
“Hộ vệ cũng đã tiêu hao không sai biệt lắm, ý của thành chủ Đặc Mục Nhĩ là để ta tận lực để những hộ vệ này chịu chết, có điều tìm kiếm Sâm Ngục Cổ Thành còn cần nhân thủ, cũng không thể để chết quá nhiều."
Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ, thấy đã có không ít hộ vệ chết đi, Tô Bằng vung tay lên, nói:
“Mấy vị anh hùng, tới phiên các ngươi lên sân khấu rồi."
Nghe xong lời của Tô Bằng, đám người độc nhãn kên kên Tiết Khôn, mang theo ý cười lãnh khốc, đi đến bảy đứa con của vân tông kia.
Tuy rằng Vân Tông Sư ở Tây Vực uy danh lan xa, nhưng năm người này ăn cũng là cơm dính máu từ đao, nếu sợ cái này sợ cái kia, cũng không cần tiếp tục lăn lộn nữa.
Âu Dương Khánh cũng hoạt động thân thể của mình, nói:
“Đã sớm nghe nói đao của vân tông Lục Vân Châu nhanh, đáng tiếc vẫn không có được gặp qua, nếu đã có cơ hội, ta cũng đi hoạt động gân cột một chút."
Tô Bằng mỉm cười khẽ gật đầu, Âu Dương Khánh xách trường đao, cũng đi xuống sân.
Âu Dương Khánh vốn mấy bước đầu còn là bước đi bình thường, nhưng mà càng đi tốc độ càng nhanh, mười mấy bước sau đã gần như là chạy.
“Giết!"
Trong miệng Âu Dương Khánh hét lớn một tiếng, trường đao mang theo sóng nhiệt cùng với nội lực cuồn cuộn như bão cát ở đại mạc, xông dến giết người dẫn đầu trong bảy đứa con của vân tông.
...
...
Khoảng mười lăm phút sau, trong bảy đứa con của vân tông kia, đã có năm người bị giết chết, chỉ còn lại có Thông Cổ Tư cầm đầu với thêm một tên sư đệ của hắn còn đang đau khổ chống đỡ.
Chỉ là Thông Cổ Tư lúc này đã vô cùng chật vật, loan đao của hắn bị gãy một phần ba, cánh tay trái cũng bị chém một đao, máu tươi đầm đìa, lúc này bị khoái đao của Âu Dương Khánh hoàn toàn trấn áp, mắt thấy đã sắp đến lúc duy trì không được nữa rồi.
Mà còn một người khác, thì bị binh khí kỳ môn hình xiềng xích phi câu Sa Hạt Tân Cát Na cùng với Nguyệt Lang Y Bản hoàn toàn áp chế, tùy thời đều có thể ngã vào dưới loan câu của Tân Cát Na.
Tô Bằng, độc nhãn kên kên Tiết Khôn, còn có đôi Tây Vực đứng ở một bên kia, Tô Bằng xách ở trong tay, lẳng lặng nhìn cuộc chiến đi tới giây phút cuối cùng.
Mới vừa rồi vốn là hai bên vẫn còn giằng co, có điều sau khi đánh vài phút, kết quả Tô Bằng dùng cảnh giới hợp khí tam hợp, đánh vỡ binh khí của năm người trong bảy người con của vân tông.
Tô Bằng cũng không phải là không thể trực tiếp đánh chết năm người này, chẳng qua là Tô Bằng suy nghĩ để cho những cao thủ này mà mình thuê này giết nhiều thêm mấy kẻ địch, có lợi cho bọn hắn đứng ở phía bên mình.
Dù sao tiền thuê chỉ là tiền thuê, nếu đối phương sớm bị áp lực dưới uy danh của Vân Tông Sư, đợi đến khi có kẻ địch mạnh hơn tới tìm, lúc lâm trận đào ngũ thì không tốt lắm.
Mấy người mất đi binh khí, nhanh chóng bị mấy tên cao thủ bên phía Tô Bằng đánh chết.
Thông Cổ Tư kia đã ở dưới sự kinh hãi, bị Âu Dương Khánh làm bị thương, sau đó bị áp chế dưới hạ phong.
Tô Bằng nhìn Âu Dương Khánh, trong lòng âm thầm khen Âu Dương Khánh ở Tây Vực quả nhiên không có tôi luyện một cách vô ích, võ công đã tiến bộ không ít.
Cuồng sa đao pháp của Âu Dương Khánh, quan trọng nhất là ý cảnh cùng với khí thế, Âu Dương Khánh ở trong đại mạc trui luyện hồi lâu, đao pháp đã tăng cao không ít, võ công so với trình độ cấp bạc ban đầu giờ đã tăng lên tới cấp bậc võ công màu vàng.
Trong lòng Tô Bằng phán đoán, không dưới ba mươi chiêu, Âu Dương Khánh sẽ chém đối thủ ở dưới đao này.
"A!"
Quả nhiên, không tới mười chiêu, Thông Cổ Tư kia đã bị Âu Dương Khánh bắt được một sơ hở, một đao bổ xuống tay cầm đao của đối phương, còn một người khác trong bảy đứa con của vân tông ở bên cạnh, bị một đao của Nguyệt Lang Y Bản lấy đi tánh mạng.
Thông Cổ Tư ôm lấy cổ tay, nghiêng ngả lảo đảo đi lùi mấy bước, quỳ trên mặt đất, hắn tóc tai bù xù, ánh mắt trừng trừng, la lớn:
“Các ngươi không dám giết ta! Vân sư hắn..."
"Đi mẹ vân sư nhà mày đi!"