Phụ thân của A Đỗ Lạp lúc ấy ngơ ngác nhìn thành phố này, chỉ thấy đây dường như là một thành thị trong ốc đảo, nhưng vô cùng hùng tráng, so với thành Khâu Từ Càn lúc này vẫn còn đang xây dựng thì còn hùng tráng hơn nhiều.
Người trong tòa thành thị này, rõ ràng đều có thể thấy được, phụ thân của A Đỗ Lạp, thậm chí có thể nhìn thấy biểu tình của mỗi người tỏng cái thành phố này.
Hắn vốn cho rằng bản thân gặp được một thành thị thất lạc, hắn lớn tiếng kêu to, nhưng không có bất luận kẻ nào đáp lại.
Phụ thân của A Đỗ Lạp ở trong sa mạc cũng coi như hành tẩu rất lâu, nhanh chóng hắn liền hiểu, đây có thể không phải là thành thị chân chính, mà là một ảo ảnh.
“Không đúng, ảo ảnh không phải là ở dưới tình huống chênh lệch nhiệt độ quá lớn, sản sinh ra khúc xạ không khí sao? Sa mạc ban đêm rét lạnh như thế, không đầy đủ điều kiện sinh ra ảo ảnh...”
Tô Bằng nghe đến đó, trong lòng cảm thấy nghi hoặc, nhưng vẫn là tiếp tục nghe tiếp.
Ảo ảnh này nhưng lại vô cùng chân thật, A Đỗ Lạp thậm chí có thể nhìn thấy sắc mặt của mỗi người trong thành thị, giống như đang đứng trước mặt hắn.
Vừa đói vừa khát, phụ thân của A Đỗ Lạp gần như tuyệt vọng, lúc ấy chỉ có thể nằm trong sa mạc, nhìn thành thị kia.
Phụ thân của A Đỗ Lạp vốn gần kề bên bờ sinh tử, đã không có bất cứ động lực nào có thể tiếp tục đi tiếp, đánh mất tất cả hứng thú, nhưng mà cảnh tượng xuất hiện trong thành thị ảo ảnh kia, cũng nhanh chóng khiến hắn khiếp sợ.
Chỉ thấy, trong thành thị giống như ảo ảnh kia, đang xảy ra một trận đồ sát với quy mô khổng lồ.
Hắn nhìn thấy, ở trong tòa thành thị này khắp nơi đều là người mặc đồ đen, những người này cầm trong tay vũ khí, đem toàn bộ dân thường trong thành thị tập trung ở trên đường phố, sau đó bắt đầu chém giết.
Những hình ảnh cực kỳ tàn nhẫn kia, thậm chí có thể nói là diệt sạch nhân gian, còn phụ nữ mang thai bị rạch bụng moi gan, hài nhi chưa thành hình bị moi ra, bị ngựa giẫm đạp thành thịt vụn. Người bị trói ở trên cột, bị thiêu sống...
Những điều này coi như bình thường, cảnh tượng sản sinh còn lại, so với cái này càng tàn nhẫn hơn, thậm chí vượt qua sức tưởng tượng của con người.
Tiếng kêu thảm thiết của những người bị tàn sát kia, phụ thân của A Đỗ Lạp cũng có thể nghe rất rõ ràng, hắn thậm chí có thể cảm giác được mùi vị máu tanh thoang thoảng truyền tới từ trong tòa thành thị hư ảo này, phụ thân của A Đỗ Lạp vô cùng kích thích.
Giết chóc trong thành thị ảo giác kia, sau khi tiến hành được một khoảng thời gian, tất cả dân thường đều bị giết chết. Những hắc y nhân kia, không ngờ bắt đầu tự sát.
Bọn họ cũng không tàn sát lẫn nhau, mà là một nhóm người khoanh tay chịu trói, cam tâm bị một số người khác giết chết.
Như vậy, dân thường cùng hắc y nhân, càng giết càng ít, đến cuối cùng, chỉ còn lại có một trăm hắc y nhân, còn sống.
Vào lúc này, nam nhân đầu trọc vóc người vô cùng cao lớn, xuất hiện ở giữa những hắc y nhân này, nam nhân đầu trọc này, trong miệng không ngừng nói điều gì đó. Những hắc y nhân kia, toàn bộ quỳ gối trước mặt người nọ, giống như đang niệm lời cầu nguyện gì đó.
Sau đó, nam nhân trọc đầu kia cầm một thanh loan đao, đi xuống, một đao một đao, chém xuống đầu của những hắc y nhân kia.
Những hắc y nhân này người người chỉ quỳ ở nơi đó, cam tâm tình nguyện bị người trọc đầu kia giết hại, mãi đến khi một người cuối cùng.
Khi người đầu trọc kia giết chết hắc y nhân cuối cùng, đột nhiên ngửa mặt lên trời hét dài, ánh mắt nhìn về phía không trung, ánh mắt kia phảng phất khúc xạ điều gì đó dị thường, không ngờ chạm phải ánh mắt đang quan sát ảo ảnh của phụ thân của A Đỗ Lạp.
Phụ thân của A Đỗ Lạp bị kích thích kêu to, nhảy dựng lên, nhưng vào chính lúc này, ảo giác trong sa mạc thoáng cái biến mất, không còn lưu lại chút vết tích nào.
Phụ thân của A Đỗ Lạp bị hình ảnh khủng bố kích thích, không ngờ bùng nổ tiềm năng muốn sống, lại sinh ra một ít thể lực, liền lăn một vòng rời khỏi nơi này.
Chỉ là, khi đi qua sa mạc sản sinh ra ảo cảnh kia, hắn cảm giác mình giẫm lên vật gì đó, thiếu chút nữa bị trượt chân, hắn nhìn một chút, phát hiện là một thứ gì đó giống như cái hộp làm bằng vàng.
Phụ thân của A Đỗ Lạp ma xui quỷ khiến, cầm vật kia lên, sau đó tiếp tục tìm kiếm con đường sống sót của mình.
Cứ như vậy, hắn dựa vào tiềm năng bộc phát trong cái đêm khó hiểu đó, thật sự lại đi hai đêm một ngày, mãi đến khi gặp phải một thương đội băng qua sa mạc, mới được cứu vớt.
Phụ thân của A Đỗ Lạp sau khi được cứu, đi theo người thương đội kia, đi tới Đại Nguyệt quốc, hắn không muốn kiếm sống trong thương đội, bèn ở Đại Nguyệt tìm một công việc, sinh sống ở Đại Nguyệt.
Mà cái hộp có được trong sa mạc kia, hắn nghiên cứu một thời gian ngắn, ngẫu nhiên phát hiện, thứ này thậm chí có một công năng kỳ lạ.
Giống như, chỉ cần đem lông tóc hoặc là máu trên người một người bỏ vào trong cái hộp này, thì có thể giảm xuống số mệnh của một người.
...
“Có thể thay đổi số mệnh sao?”
Tô Bằng nghe đến đó, trong lòng vừa động, đột nhiên vang lên thuộc tính bản thân vẫn luôn xem nhẹ.
Sau khi bản thân tiến vào trò chơi, dường như trong cột thuộc tính có mục vận khí này, chỉ là về sau phát hiện thứ này đối với mình ảnh hưởng không phải là rất lớn, bèn không để ý mấy.
Vốn dĩ, Tô Bằng cho rằng thuộc tính này là thuộc tính bị động, sẽ không thay đổi, nhưng mà lúc này nghe thấy, chẳng lẽ thuộc tính số mệnh, còn có thể thay đổi hay sao?”
Chỉ là chuyện xưa A Đỗ Lạp cũng không nói, Tô Bằng tiếp tục nghe.
...
Phụ thân của A Đỗ Lạp vốn tưởng rằng đây chỉ là ngoài ý muốn, nhưng thực tế sau mấy lần sử dụng, lại phát hiện đây là chuyện vô cùng chân thực.
Sau khi biết được công dụng của cái hộp này, phụ thân của A Đỗ Lạp đầu óc rất linh hoạt, liền bắt đầu lợi dụng cái này kiếm tiền.
Ban đầu, hắn chỉ là trà trộn sòng bạc, lợi dụng cái này giảm xuống số mệnh mục tiêu nào đó, liền bắt đầu đánh cuộc ngược lại, dùng cái này kiếm tiền.
Mà sau khi thu được tiền tài nhất định, phụ thân hắn càng tin tưởng khả năng chiếc hộp này, bắt đầu làm một vài chuyện khác, dần dần, hắn đã trở thành một pháp sư có chút danh tiếng ở Đại Nguyệt.
Như thế, tiền tài hắn tích lũy được một số lớn, có điều bởi vì một vài tư tưởng bo bo giữ mình đến từ Trung Nguyên, hắn tận lực khống chế danh tiếng, lúc hơn ba mươi tuổi thì thu tay lại.
Sau đó, hắn cưới một nữ tử Đại Nguyệt, chính là mẫu thân của A Đỗ Lạp, kết hôn không đến một năm, thì sinh ra A Đỗ Lạp.
Đến lúc này, coi như là một kết cục tốt đẹp, nhưng chuyện cũng không đến đây thì kết thúc.
Lúc A Đỗ Lạp bảy tuổi, gia đình của hắn, đột nhiên bị trộm, ngoại trừ một ít tiền tài, chiếc hộp thần bí kia, cũng bị trộm đi mất.
Từ đó về sau, gia đình A Đỗ Lạp, liền liên tục gặp vận xui.
Trong ba năm ngắn ngủi, trong nhà A Đỗ Lạp liên tục xảy ra bốn lần hoả hoạn, tổn thất rất nhiều tiền tài, muội muội hai tuổi của A Đỗ Lạp, cũng bị chết cháy trong trận hoả hoạn đầu tiên.
Mà trong nhà A Đỗ Lạp, liên tiếp xảy ra sự kiện trộm cướp, mẫu thân của A Đỗ Lạp còn gặp cường đạo tại trận, bị người dùng dao đâm chết, hung thủ vẫn luôn không bắt được.
Phụ thân của A Đỗ Lạp, sau khi không làm pháp sư, vẫn luôn dùng tiền tài của mình đầu tư thương đội, vốn hàng năm đều buôn bán lời không ít, nhưng mà trong ba năm kia, những thương đội này không phải là gặp phải mã phỉ, chính là gặp phải bão cát, hoặc là chính là hàng hóa hư tổn, hoặc là thủ lĩnh thương đội ôm tiền chạy trốn, tiền tài tổn thất thê thảm.
Bản thân phụ thân của A Đỗ Lạp, cũng ở trong ba năm này, mắc phải một loại quái bệnh, thân thể dường như không ngừng kiệt quệ, giống như mất nước, còn nổi lên rất nhiều lốm đốm màu đen, càng lúc càng giống quái vật xác ướp.
Mãi đến khi ba năm sau, nhà A Đỗ Lạp vốn là một tòa nhà khá lớn đổi rồi lại đổi, cuối cùng từ nhà lớn Đại Nguyệt quốc chuyển đến nhà cũ khu dân nghèo rất cũ nát, từ giai cấp thượng tầng Đại Nguyệt quốc rơi xuống tầng lớp dưới đáy xã hội.
Mà cuối cùng, phụ thân A Đỗ Lạp ở trên giường trong căn nhà khu dân nghèo khó, mang quái bệnh trong người, hấp hối, thân thể giống như xác ướp, chỉ có một mình A Đỗ Lạp chăm sóc.
A Đỗ Lạp cũng vẫn luôn không rõ, tại sao, cuộc sống của hắn lại trở nên như thế, xui xẻo như vậy, từ con trai nhà giàu, biến thành như vậy, nhưng hắn trời sinh kiên cường, vẫn luôn kiên trì chăm sóc phụ thân.
Mãi đến khi phụ thân của hắn đến thời gian cuối cùng của cuộc đời, mới gọi A Đỗ Lạp bởi vì rèn luyện mà trưởng thành sớm đến bên giường, bắt đầu kể rõ ràng những chuyện hắn đã từng gặp trong quá khứ.
Mà di ngôn cuối cùng của phụ thân A Đỗ Lạp, thì lại:
“A Đỗ Lạp, ta vốn tưởng rằng gặp phải thành thị ảo ảnh trong sa mạc kia là vận may của ta, nhưng bây giờ mới hiểu được, đây không phải là vận may, mà là nguyền rủa... Đó là một tòa thành bị nguyền rủa, ta làm chuyện không nên làm, rước nguyền rủa về cho mình... A Đỗ Lạp, là ta liên lụy mẫu thân cùng muội muội của ngươi, ta không hy vọng liên lụy đến ngươi, ngươi nhất định phải tìm được cách, phá giải lời... nguyền rủa... này.”