Sau khi cáo từ thành chủ Đặc Mục Nhĩ, Tô Bằng cùng với Âu Dương Khánh liền ra khỏi nội thành.
Đặc Mục Nhĩ Uyển nhi một đường dẫn hai người đến ngoài thành, đến địa giới ngoài thành, Đặc Mục Nhĩ Uyển nhi nói với Tô Bằng:
“Tô ca ca, A Đỗ Lạo kia ta biết rõ, hắn kể từ khi phá sản liền một mực ở trong một xưởng thợ rèn ở Thành Tây, nhận hàng làm một số việc vặt để duy trì miếng ăn, ngươi có thể đi Thành Tây tìm hắn, về phần những hộ vệ kia, ta đã biết chỗ ở của Âu Dương anh hùng, chờ xử lý tốt sẽ đi báo cho các ngươi."
“Đa tạ."
Tô Bằng gật đầu, cáo từ Đặc Mục Nhĩ Uyển nhi.
“Tô ca ca cẩn thận một chút, thế lực ở thành Quy Tư Càn của bộ tộc Quý La Kiền không nhỏ, ngươi đả thương hai đứa con trai của đại tù trưởng bọn họ, bọn họ có thể sẽ làm gì đó với ngươi, tập kích chính diện thì cũng không có gì đáng sợ, chỉ là sợ bọn họ dùng những phương pháp hạ lưu để hãm hại hoặc là đầu độc."
Đặc Mục Nhĩ Uyển nhi có chút bận tâm Tô Bằng, nói với hắn.
“Ha ha, những mỹ thực này, chúng ta hành tẩu giang hồ đã lâu tất nhiên sẽ chú ý đến những chuyện này. Đa tạ Uyển nhi đã quan tâm."
Tô Bằng nghe xong, trên mặt cũng lộ ra nụ cười, nói Đặc Mục Nhĩ Uyển nhi.
“Ừm, tóm lại là phải cẩn thận."
Thấy Tô Bằng dường như đã có chuẩn bị, Đặc Mục Nhĩ Uyển nhi lúc này mới yên tâm, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng gật đầu, cùng với Âu Dương Khánh cáo từ Đặc Mục Nhĩ Uyển nhi, đi đến Thành Tây.
Trên đường, Âu Dương Khánh hỏi Tô Bằng:
“Tô lão đệ, sau khi ngươi thấy mấy hắc y nhân thủ hạ của hội trưởng Dương kia thì vẻ mặt dường như không ổn, ngươi biết bọn họ sao?"
“Nói ra rất dài dòng."
Tô Bằng than thở nhẹ một tiếng, một bên đi đường với Âu Dương Khánh, một bên đem chuyện mà Chân Thần Giáo đã làm nói cho Âu Dương Khánh biết.
“Thậm chí có loại người táng tận thiên lương như thế này sao, làm ra chuyện cực kỳ bi thảm như thế!"
Nghe xong lời Tô Bằng kể lại, Âu Dương Khánh tức giận vô cùng, hết sức oán giận nói.
Tô Bằng đã sớm dự đoán được hắn sẽ có phản ứng như thế, tính cách của Âu Dương Khánh có chút căm ghét thế tục nhưng không thiếu tinh thần trọng nghĩa, nhắc tới có chút tương tự với một số người Tô Bằng chứng kiến ở trên internet, chỉ có điều Âu Dương Khánh làm việc so với những người kia cao thủ hơn thành thục hơn một chút cũng không sửa được bản chất hiệp nghĩa này.
Quả nhiên sau khi Tô Bằng nói với Âu Dương Khánh về chuyện của Chân Thần Giáo kia, khiến bầu không khí trở nên dị thường.
“Tô lão đệ, nếu là thật sự như thế, như vậy lần này đi sa mạc, nếu có cơ hội thì đem mấy người Chân Thần Giáo kia giết luôn đi, loại người không bằng cầm thú như thế này không nên lưu lại trên thế gian."
Âu Dương Khánh tay không ngừng cầm lấy chuôi đao trường đao bên hông mình, nói với Tô Bằng.
“Ta cũng đang có ý này, chẳng qua là tuy rằng ta nhận ra mấy người của Chân Thần Giáo kia, nhưng lai lịch của Dương hội trưởng đó ta lại có hơi suy đoán không ra, người dưới tay nàng cũng không phải chỉ là một phương, ngoài ra có một số người ta xem ra không giống như là người trong giang hồ, ngược lại giống như là thuật sĩ... Có điều, ta có một loại dự cảm, lần này chỉ cần đi sa mạc, tất nhiên sẽ phải xung đột một chút với những người này. Nếu là thật sự như thế đến lúc đó giết chết những tạp chủng Chân Thần Giáo đó cũng không muộn."
Tô Bằng nói với Âu Dương Khánh.
Âu Dương Khánh tuy rằng tính cách hơi dễ nóng giận, tuy nhiên hắn cũng biết rõ nặng nhẹ, đây cũng là điều khiến hắn so với những người khác mạnh mẽ hơn, hắn gật đầu nói:
"Như vậy cũng được, có điều cứ như vậy thì cao thủ của chúng ta dường như không bằng đối phương... Thế này, ta ở trong thành Quy Tư Càn cũng biết vài bằng hữu cùng với một số tên thợ săn tiền thưởng. Không ngại để ta tụ tập một số người như vậy, ở trong sa mạc nếu là thật sự có xung đột cũng không trở nên luống cuống tay chân."
Tô Bằng suy nghĩ một lát, nói:
“Như thế cũng tốt, chờ chúng ta tiếp quản những hộ vệ của thành Quy Tư Càn đó, chỉ dựa vào một người thống lĩnh sợ là không xong, tìm thêm mấy người trợ quyền cũng có thể chia sẻ một chút chuyện chúng ta muốn làm. Năng lực và thực lực của người do Âu Dương huynh tìm đến đều hẳn là không tệ, chúng ta trọng chất lượng chứ không trọng số lượng, tìm mấy người có thể ra tay được, tiền thù lao dựa theo quy củ giang hồ."
“Ta cũng là nghĩ như vậy, vừa lúc, những người đó ở cách nơi này không xa lắm, chúng ta tách ra ở đây, ta đi tìm những bằng hữu kia, Tô lão đệ đi tìm A Đỗ Lạp, làm xong thì trở về, chúng ta ở khách điếm Tây Vực gặp lại nhau sau."
“Được."
Tô Bằng gật đầu, hai người cáo biệt rồi tách ra, Âu Dương Khánh liền đi tìm bằng hữu của hắn, mà còn Tô Bằng thì tiếp tục đi Thành Tây.
Đến Thành Tây, Tô Bằng phát hiện, nơi này giống như là khu công nghiệp thành thị ở đời sau, các loại xưởng nhiều đếm không hết, cửa hàng ủ rượu, cửa hàng mứt, còn có các loại cửa hàng thượng vàng hạ cám khác cũng đều tụ tập ở chỗ này.
Tô Bằng hỏi thăm một chút, liền nghe được nơi mà các xưởng thợ rèn tụ tập, ở đó tìm một hồi, rất nhanh được người chỉ dẫn tìm được A Đỗ Lạp.