Âu Dương Khánh cùng Tô Bằng nói làm liền làm, sau khi tiện tay cho tiền thưởng, hai người liền đi vào trong thành Khâu Từ Càn.
Thành Khâu Từ Càn này có chút giống đế đô Tử Cấm thành trong Trung Quốc hiện thực, chia làm hai bộ phận nội ngoại thành, trong ngoại thành là chỗ dân chúng sinh sống, mà toàn bộ nội thành, đều là phủ thành chủ.
Tô Bằng cùng Âu Dương Khánh lúc đi đến đây, thấy cửa thành nội thành, có hộ vệ canh gác, Tô Bằng vốn muốn dùng điếu trụy của Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi vừa mới có được đi vào, chợt thấy Âu Dương Khánh lấy ra một tín vật yêu bài, hộ vệ kia liền trực tiếp cho vào thẳng.
“Đây là lần trước ta cùng thủ hạ kia của thành chủ thành Khâu Từ Càn so tài... Người kia được gọi là đệ nhất dũng sĩ giao đấu vài chiêu, thành chủ cảm thấy võ công ta không tồi, cho ta tín vật yêu bài này, nói là có thể trực tiếp tiến vào nội thành gặp hắn, đề cử nhân tài cho hắn.”
Âu Dương Khánh cầm yêu bài trong tay, nói với Tô Bằng.
“Ồ? Đệ nhất dũng sĩ kia võ công như thế nào?”
Tô Bằng nghe thế, biết là nói Ba Cáp Nhĩ, bèn hỏi Âu Dương Khánh.
“Không phải bị thịt, nhưng không mạnh lắm, người nọ chỉ biết đánh trận chém giết, sức chiến đấu thật sự dũng mãnh, xem như mãnh tướng, nhưng không phải là một võ lâm cao thủ giỏi, nếu như đơn đả độc đấu, ta nghiêm túc nói trong mười chiêu liền có thể khiến hắn chổng vó lên trời.”
Âu Dương Khánh hơi khinh thường nói.
Tô Bằng nghe thế, nhẹ gật đầu, Ba Cáp Nhĩ này quả thật không khác gì mấy so với Hàn Thác Hắc Thủy quân, có vũ lực, nhưng chỉ thích hợp chiến trường, không thích hợp đơn đấu.
“Có điều Tô lão đệ không nên xem thường anh hùng trong thành Khâu Từ Càn này, Ba Cáp Nhĩ kia chỉ là không có người đáng tranh giành danh hiệu với hắn, thuộc hạ thành chủ Khâu Từ Càn, có mấy cao thủ lợi hại, chỉ là không dễ dàng nhìn thấy mà thôi.”
Tô Bằng nghe thế gật đầu, đây mới là tình huống bình thường.
Đang khi nói chuyện, hai người đã đi vào trong phủ đệ thành chủ ở nội thành, dùng lệnh bài thông qua, nhưng mà vừa tiến vào phủ đệ của thành chủ, chợt nghe thấy bên trong có tiếng hai người đang cãi nhau.
“Đặc Mục Nhĩ tiểu thư, sự kiên nhẫn của ta có hạn, ta xin khuyên ngươi một tiếng, giao người đả thương Ba Cáp Nhĩ ra đây, để cho ta xả giận một trận, nếu không chuyện này, bộ tộc Quý La Càn và Vân Sư, cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua!”
Thanh âm một người nam nhân, vang lên ở bên trong.
“A Bố Lực, ta đã nói rồi, là Ba Cáp Nhĩ khiêu khích trước, vị bằng hữu kia của ta, chẳng qua là vì bảo vệ ta nên mới đả thương Ba Cáp Nhĩ đệ đệ của ngươi, nếu ngươi tức giận, thì cứ trút xuống ta trước đi!”
Ngay sau đó vang lên thanh âm của nữ tử, Tô Bằng nghe ra là thanh âm của Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi.
“Ngươi? Một nữ nhân như ngươi, ta có thể làm gì được ngươi chứ? Chỉ là ngươi là con gái thành chủ, thành chủ đại nhân, ta muốn hỏi ngươi, thái độ của con gái ngươi, có phải đại biểu cho thái độ của ngươi không?”
Thanh âm nam nhân kia lại vang lên, cao cao giọng quát.
Tô Bằng nghe thế, con mắt hơi nheo lại, hắn nghe ra chuyện những người này đang thảo luận, dường như có liên quan với mình.
Lúc này, hắn và Âu Dương Khánh đã đi tới trong sân của phủ đệ kia, Tô Bằng nhìn thấy ở bên trong, Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi đang đứng một bên, tranh cãi cùng một nam nhân Tây Vực cao gầy, trên đầu thắt bím tóc nho nhỏ.
Người ngồi trên ghế chủ bên trong, là một nam nhân có tuổi, thân thể có hơi béo một chút mặt khác trong sân còn có mấy lão già, không giống như là người hầu, thoạt nhìn bộ dạng đều giống như có phần có quyền thế.
Nhìn thấy Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi tranh cãi như, Tô Bằng đã nghe rõ vài phần ý tứ, buông lời nói:
“Nghe ý tứ trong ngôn từ hai vị, dường như đang tranh cãi vì Tô mỗ, vị A Bố Lực hay là A Vô Lực kia, không ngại tới nói chuyện cùng với ta, ức hiếp một nữ nhân, thì có bản lãnh gì?”
Lời của Tô Bằng, lập tức thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người bên trong.
Tô Bằng cùng Âu Dương Khánh, hai người sóng vai đi tới, đứng trước mặt của mọi người bên trong.
“Các ngươi là ai?”
Thấy Tô Bằng cùng Âu Dương Khánh đi tới, nam tử Tây Vực trên đầu giống như đều là bím tóc chi chít, thân hình thon gầy không ít so với Ba Cáp Nhĩ, nhìn hai người Tô Bằng hỏi.
Âu Dương Khánh không hề để ý đến hắn, mà lại xoay người muốn đi đến trước mắt nam nhân có hơi mập mạp ngồi trên ghế chủ kia, chắp tay nói:
“Bái kiến Đặc Mục Nhĩ thành chủ.”
Kia nam nhân ngồi trên ghế chủ kia, nhìn thoáng qua Âu Dương Khánh, ánh mắt lộ ra một tia tinh quang, trên mặt mang theo nụ cười nói:
“Là ngươi sao, Âu Dương đao thủ đến từ Trung Nguyên, võ công của ngươi rất lợi hại, ta đã thấy, hơn nữa ban thưởng cho ngươi một tấm kim bài có thể tự do ra vào nơi này.”
“Đúng vậy.”
Âu Dương Khánh gật đầu, nói:
“Đặc Mục Nhĩ thành chủ nói, nếu như bằng hữu giang hồ có võ công lợi hại của ta đến đây, thì trực tiếp sử dụng yêu bài dẫn đến nơi này, để cho Đặc Mục Nhĩ thành chủ gặp một lần... Vừa vặn, có một vị huynh đệ võ công vô cùng tốt mới đến, vị này chính là Tô Bằng, xin Đặc Mục Nhĩ thành chủ xem xét.”
Nói xong, Âu Dương Khánh làm một thủ thế, đẩy Tô Bằng ra phía trước.
“Ồ? Tô Bằng? Chẳng lẽ chính là Tô Bằng quận Giang Ninh, cũng chính là Tô Bằng mà con gái ta nói một mình chém chết gần trăm mã phỉ, cứu được nó đó sao?”
Đặc Mục Nhĩ thành chủ, nhìn về phía Tô Bằng, giống như tò mò hỏi.
“Đúng là Tô mỗ.”
Tô Bằng gật đầu, tiến lên một bước nói.
“Tô ca ca, ngươi đã đến rồi!”
Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi thấy Tô Bằng, trong lòng cũng vui vẻ, liền bước tới, đứng ở bên cạnh Tô Bằng nói, Tô Bằng mỉm cười, nhẹ gật gật đầu với nàng.
“Chính là hắn đã chém chết gần trăm mã phỉ? Không giống a...”
Nhìn bộ dạng Tô Bằng, sau lưng Đặc Mục Nhĩ thành chủ, một vài lão nhân giống như là quyền quý trong thành, xì xào bàn tán.
Sau nửa ngày, chỉ thấy trong những túc lão kia, một người đứng lên, nói:
“Thành chủ đại nhân, ta từng nghe nói, năm đó Vân Cổ Lặc tông sư của Vân Châu lúc tuổi trẻ tài nghệ mới thành, chính là dùng mã phỉ thử đao, một người một đao, lúc ấy đuổi giết mã phỉ ba mươi ba sa đoàn dáng vẻ khí phách kiêu ngạo bảy ngày bảy đêm, đều đã chém chết ba mươi ba vị thủ lĩnh của đám mã phỉ kia, còn giết chết hơn phân nửa gần năm trăm mã phỉ bình thường, từ đó về sau mới lập nên uy danh ở Tây Vực, cuối cùng ở Lục Vân châu khai tông lập phái, mở cửa thu môn đồ... Lúc đó, Vân tông sư này, đại khái cũng khoảng ba mươi tuổi, mới có được thành tựu như vậy.
Nhưng mà nghe Đặc Mục Nhĩ tiểu thư nói, đêm qua Tô Bằng này, một mình đối đầu gần bốn trăm mã phỉ, hơn nữa giết chết một trăm mã phỉ... Chiến tích này, đã gần như bằng với Vân tông sư, nhưng mà, Tô Bằng này, chẳng qua mới hơn hai mươi tuổi, hắn có năng lực như thế sao? Hắn làm được như vậy sao?”
“Chứ không phải là thổi phồng công tích, báo cáo láo chiến tích tâng bốc công trạng sao?”
Túc lão kia sau khi nói xong, lại có một vị túc lão quyền thế, âm dương quái khí nói ra một câu.
Tô Bằng nghe thế, lông mày hơi giật giật, nhìn về phía người nọ.
“Tô ca ca, hắn chính là phụ thân của A Bố Lực và Ba Cáp Nhĩ, tù trưởng của bộ tộc Quý La Càn, A Bố Lực kia, là đồ đệ của Vân Cổ Lặc.”
Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi ở bên tai Tô Bằng, nhẹ nhàng nói.
Mà ở Âu Dương Khánh ở một bên khác của Tô Bằng, sợ Tô Bằng nghe không rõ, cũng nghiêng qua thấp giọng nói một câu:
“Vân tông sư bọn họ nói là Vân Cổ Lặc chiếm được một mảnh ốc đảo tên là Lục Vân châu, cao thủ võ đạo mở cửa thu nhận đồ đệ chiếm cứ một phương, thực lực rất lợi hại, dạy dỗ vài đồ đệ nổi danh, trình độ đều thuộc về cấp bậc trên thập đại kiếm Trung Nguyên, về phần Vân Cổ Lặc, được xưng là tông sư duy nhất Tây Vực.”
Tô Bằng nghe thế, trong lòng hiểu rõ, hắn nhẹ nhàng gật đầu, khóe miệng lộ ra ý cười lạnh lùng...