Nói xong, Tô Bằng thở dài một tiếng, con ngựa ngã trên mặt đất, cũng không biết có phải nghe hiểu Tô Bằng nói chuyện hay không, thân ngựa lẩy bẩy dần trở nên khẽ dần, trong miệng cũng không sùi bọt mép nữa, dường nhứ đã chết.
Tô Bằng bất đắc dĩ lắc đầu, lúc này nơi đây, cũng không cho phép hắn chôn cất xác ngựa, chỉ có thể chắp tay, mỉm cười bái lạy, xem như cảm tạ con ngựa này, sau đó lắc đầu, thi triển khinh công, tiếp tục đi về hướng tây.
Như thế, Tô Bằng lại chạy tiếp gần bốn mươi phút, tính toán đã rời khỏi Dương Ngọc quan hơn hai trăm dặm, lúc này hắn đã đi tới nơi sâu trong sa mạc, càng đi vào trong, có thể sắp đi vào trong sa mạc rồi.
Đột nhiên, Tô Bằng thi triển khinh công lên đường, gió đêm sa mạc, đột nhiên ngửi thấy mùi vị máu tanh.
Mà trong tai hắn, cũng mơ hồ nghe thấy, dường như có thanh âm chém giết lẫn nhau, cách đó không xa.
“Phía trước xảy ra chuyện gì sao?”
Tô Bằng nghe thế, trong lòng vừa động.
Hắn nhắm mắt lại, đem chú ý tập trung ở trên lỗ tai, nội lực tăng cường thính lực của Tô Bằng, tiếng chém giết rất nhỏ, dần dần trở nên rõ ràng.
“Cách nơi này chưa đầy mười lăm dặm, tổng số có hai đội ngũ hơn năm trăm người đang xung đột với nhau!”
Tô Bằng nghiêng tai lắng nghe một hồi, đã từ trong gió đêm phân biệt ra được rất nhiều tin tức, trong lòng phán đoán nói.
Hắn lập tức bắt đầu căn cứ tin tức đã biết phân tích phán đoán.
“Nhiều người như vậy, nếu không phải là hai đoàn ngựa thồ khác nhau chém giết, vậy thì có thể là thương đội đụng phải mã phỉ... Dựa theo thời gian và lộ trình, xung đột phía trước, có lẽ chính là thương đội ngày hôm qua rời khỏi Dương Ngọc quan mà điếm lão bản nói, chỉ là tại sao bọn họ lâu như vậy mới đi xa được thế này?”
Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng.
Tô Bằng vốn không muốn dính vào trong chuyện này, nhưng nghe thanh âm, nơi xảy ra xung đột, dường như là phương hướng mình đi...
Mặc dù không quá muốn bị cuốn vào trong xung đột vô vị này, nhưng Tô Bằng cũng không có ý định đi đường vòng, cho dù là tình huống nào, còn chưa đủ tư cách khiến Tô Bằng lảng tránh như thế.
“Vậy thì đi xem thử, nói không chừng còn có thể tìm dẫn đường...”
Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng.
Đã quyết định như vậy, Tô Bằng bèn tiếp tục thi triển khinh công, lao nhanh về hướng xung đột phía trước.
Quả nhiên, càng đến gần, những thanh âm chiến đấu kia lại càng nghe rõ ràng, Tô Bằng đã nghe thấy rõ ràng tiếng gào thét của cường giả trên ngựa.
Tô Bằng nhanh hơn nhịp chân, rất nhanh đi tới nơi xảy ra chuyện.
Chỉ thấy ở phía trước không xa, có chừng ba bốn trăm kỹ sĩ cưỡi ngựa, trên đầu đeo khăn đỏ, đồng thời dùng khăn đỏ che mặt, trong miệng không ngừng hô số hiệu, vòng quanh một đội ngựa kết thành vòng tròn phòng ngự.
Thương đội bị mã phỉ vây quanh, cũng có hơn hai trăm người, chỉ có điều đại bộ phận thoạt nhìn thực sự không phải là đặc biệt biết chiến đấu, thoạt nhìn chỉ có năm sáu chục hộ vệ, được vây trong vòng tròn nhỏ do xe ngựa vây thành.
Trong vòng tròn kia, Tô Bằng chăm chú quan sát, chợt lại có chút kinh ngạc, chỉ thấy được vây vào giữa thương đội, có một nữ tử che mặt, trong tay nắm chặt loan đao, đang chỉ huy những hộ vệ kia phòng ngự mã phỉ bên ngoài.
Nữ tử che mặt kia, dáng người thoạt nhìn vô cùng uyển chuyển, nàng mặc một bộ quần áo làm bằng lụa trắng, xem ra có chút giống như Thánh nữ ma đạo Lãnh Sương Nguyệt, nhưng nữ tử này lại có mái tóc vàng đậm, thoạt nhìn thoạt nhìn tơ vàng xen lẫn trong lụa đen, có một loại xinh đẹp khác thường.
Lúc này, nàng đứng ở trong xe ngựa thương đội bị vây kín, nhưng lại không hề hoảng loạn, cầm trong tay một thanh loan đao đứng ở giữa thương đội, không ngừng ra lệnh, chỉ dẫn hộ vệ phòng ngự mã phỉ.
Dưới sự chỉ huy của nàng, mã phỉ mặc dù nhân số nhiều hơn, nhưng có khả năng là bởi vì nguyên nhân sợ thương vong quá nhiều, tạm thời không phá tan phòng ngự.
“Nữ tử này, không đơn giản...”
Tô Bằng thấy, trong lòng nghĩ đến, có thể dưới tình thế xấu như vậy gặp nguy không loạn, chính là bản lĩnh.
Mã phỉ tấn công mãi vẫn không đánh được thương đội, dường như kẻ cầm đầu có chút nóng nảy, chỉ thấy trong mã phỉ, có ba thủ lĩnh, toàn thân quần áo đều là màu đỏ, dùng khăn đỏ trùm đầu che mặt, một trong số đó cao giọng quát hô:
“Các huynh đệ! Nghe nói con gái thành chủ thành Khâu Từ Càn Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi chính là đệ nhất mỹ nhân Tây Vực, chúng ta cũng chưa từng được chiêm ngưỡng qua, lúc này nàng đã ở trong thương đội đằng kia! Huynh đệ chúng ta bắt nàng lại, ba thủ lĩnh chúng ta tuyệt không độc bá, mỹ nhân này, Hồng Cân đạo ba trăm chín mươi bảy huynh đệ chúng ta, mỗi người đều có thể đến lượt, chúng ta dùng nàng một năm hai năm, cho dù là ai, đều có thể nếm thử của ngon nha!”
“Hô! Hô! Hô!”
Người này bây giờ sau khi hô xong, Hồng Cân cường đạo bên cạnh hắn cùng nhau phát ra âm thanh quái dị, cả bầy mã phỉ nhanh chóng hưởng ứng cười vang theo, giống như những cường đạo đều này đang hăng say hết sức.
Trái lại trong thương đội, nghe thấy trùm thổ phỉ khăn đỏ quát tháo, khí thế lập tức yếu đi, giống như tâm lý đã rơi vào thế yếu.
Tô Bằng nghe thế, lại nhíu chặt mày.
Thái độ của bbản thân Tô Bằng đối với nữ nhân, xem như là ngang hàng tôn trọng, mặc dù bình thường cũng không phải không hề xã giao, nhưng quá trình cơ bản cũng còn giữ vững sự tôn trọng trên mức độ nào đó, hơn nữa cũng không dùng sức mạnh, lúc này nghe cường đạo khăn đỏ nói thế, cảm giác vô cùng chói tai.
Cường đạo khăn đỏ kia, lại bắt đầu gia tăng tấn công thương đội, Hồng Cân đạo khí thế dâng cao, trong thời gian ngắn khí thế như cầu vồng, rất nhanh giết chết bốn năm tên hộ vệ của thương đội.
Mà vào lúc này, thủ lĩnh mã phỉ, giống như cũng quan sát thấy sự tồn tại của Tô Bằng.
Chỉ thấy ba tên mã phỉ đều mặc y phục màu đỏ trong đám ba người kia, một tên cầm đầu nhìn chằm chằm phương hướng của Tô Bằng, cau mày nói:
“Chỗ kia lúc nào lại có một tên giang hồ chạy đến?”
“Đại ca, chúng ta lần này cần tiêu diệt hoàn toàn thương đội thành Khâu Từ Càn, không thể lưu lại người sống, người kia đã nhìn thấy việc chúng ta làm, không bằng trực tiếp thịt hắn?”
Thủ lĩnh mã phỉ cầm đầu bên cạnh, nói với một thủ lĩnh khác cũng mặc toàn màu đỏ...