Thứ mà Tô Bằng tìm được, là một hạt châu phát ra ánh sáng màu xanh đen được bọc lấy trong bao quần áo.
Hạt châu này, chính là trên đường lúc ấy Tô Bằng từ núi Tử Hà chạy về quận Giang Ninh, trong lúc diệt sát mấy con cương thi ở đầm Thiên Nhãn kia thu được viên minh châu này, gọi là: Bách uế châu.
Tô Bằng dường như quên mất hạt châu này, bởi vì thuộc tính của hạt châu này thật sự bình thường, là vật phẩm đem những độc tố khác chuyển biến thành thi độc.
Lúc ấy Tô Bằng trúng mê hương, thiếu chút nữa đã bị người chơi Hắc y nhân của Độc thủ cốc kia giết chết, có điều lúc lại gần hạt châu này, Tô Bằng đem độc tố trong cơ thể chuyển thành thi độc, trái lại còn giết chết tên Hắc y nhân của Độc Thủ Cốc này.
Có điều sau đó, hạt châu này đã bị Tô Bằng nhét vào ở chỗ sâu nhất bên trong túi Càn Khôn, không còn có dùng thêm lần nào nữa.
Dù sao thi độc cũng là độc tố, hơn nữa Tô Bằng không có biện pháp khắc chế đặc biệt tốt, hơn nữa Tô Bằng tu hành chủ yếu là võ công, không phải là chơi độc, tất nhiên đối với hạt châu này không có gì hứng thú.
Nếu không phải hôm nay thanh lý túi Càn Khôn, Tô Bằng có lẽ đã quên mất hạt châu này rồi.
Nhưng mà, hôm nay lúc sửa sang lại, Tô Bằng phát hiện ra hạt châu này, đột nhiên trong lòng linh quang chợt lóe.
Hạt châu này, không phải là vật thích hợp nhất để trị liệu băng hỏa kỳ độc trong người của thê tử Đại sư huynh hay sao?
Độc tính của Băng hỏa kỳ độc quá mức đặc thù, ngay cả sư phụ của A Triết cùng với Đại sư huynh của mình cũng đều không có biện pháp, này đã nói lên tính chất đặc thù của băng hỏa kỳ độc... Cũng chính là ngươi bây giờ không dùng được biện pháp giải độc gì, nhưng mà lúc cuối cùng cũng sẽ chuyển biến thành một loại độc tố có thuộc tính càng cường đại hơn.
Nhưng mà, nếu sử dụng Bách Uế Châu cũng sẽ không gặp phải vấn đề này.
Bởi vì tác dụng của Bách Uế Châu chính là đem các loại độc tố khác nhau chuyển biến thành thi độc. Nếu là Thi độc, ít nhất Tô Bằng cũng biết có một vài thứ đồ vật này nọ có thể khắc chế hóa giải, cứ như vậy, liền có thể đem một loại độc tố tương đối hiếm thấy nan giải hóa thành độc tố tương đối tầm thường, như vậy việc hóa giải cũng tương đối dễ dàng hơn.
Bây giờ vấn đề duy nhất, chính là viên Bách Uế Châu này có thể đem độc tố của băng hỏa kỳ độc chuyển biến thành thi độc hay không.
Nghĩ đến đây, Tô Bằng lại nghĩ tới một đồ vật khác trong túi Càn Khôn của mình.
Tô Bằng lục lọi một hồi, quả nhiên bên trong túi Càn Khôn của mình đã tìm ra được một vật gì đó.
Một lá cây màu xanh thẫm, giống như là màu ngọc bích.
Tô Bằng tìm được lá cây này bên trong túi Càn Khôn, lập tức cảm giác trong lòng thoải mái vui sướng.
Thứ này, chính là ở trong đầm Thiên Nhãn kia, vật giải thi độc mà tiểu hồ ly ngậm trong miệng cho Tô Bằng kia, Tô Bằng còn nhớ rõ, vật này tên là Mặc Ngọc Lan.
Vật này thuộc về loại đồ vật tương khắc với thi độc, chỉ cần là ở những nơi cương thi xuất hiện, trong phụ cận gần đó tự nhiên có thể tìm được loại Mặc Ngọc Lan này.
Hiệu quả của Mặc Ngọc Lan là khôi phục một phần nhỏ nội lực, này có thể không đáng kể, nhưng là lại rất hữu hiệu trong việc hóa giải thi độc.
Tô Bằng ở trong đầm Thiên Nhãn, thi độc do dược tính của thuốc mê chuyển hoán thành, chính là nhờ Mặc Ngọc Lan này hóa giải. Trong ấn tượng của Tô Bằng, một mảnh lá cây này có thể hóa giải một lượng thi độc rất lớn, mình lúc trước chỉ ăn một ngụm nhỏ Mặc Ngọc Lan mà trên căn bản thi độc đã được hóa giải.
Về sau tiểu hồ ly kia còn tặng mình một lá Mặc Ngọc Lan, Tô Bằng vẫn luôn để ở bên trong túi Càn Khôn, bên trong túi Càn Khôn gần như là chân không, sẽ không mất dưỡng khí cũng sẽ không làm hư, lại thêm bản thân Mặc Ngọc Lan cũng dễ cất giữ, bây giờ hẳn là vẫn còn chưa mất dược tính.
“Thứ này có lẽ thật sự có thể giúp được Đại sư huynh!"
Tô Bằng thấy hai vậy này, trong lòng không khỏi dâng lên một tia hi vọng.
Tô Bằng đối với Đại sư huynh của mình, thật ra là có một loại tâm tình rất là thưởng thức, mà còn trong lòng cũng đối với thái độ làm người và võ công của người kia khâm phục không thôi, trong lòng hắn thành tựu của Đại sư huynh này đây chính là một mục tiêu phấn đấu trong cái trò chơi này của mình, nhìn thấy Đại sư huynh vì tình mà đau khổ, không cách nào cùng với người yêu ở chung một chỗ, một hán tử tốt đẹp lại cứ ưu sầu như vậy, trong lòng Tô Bằng cũng không đành lòng.
Lúc này có thể trợ giúp Đại sư huynh một chút, trong lòng Tô Bằng là cực kỳ cam tâm tình nguyện.
Ngoại trừ những thứ này không nói, nếu giúp được Đại sư huynh, đối với Tô Bằng cũng là một việc cực kỳ có lợi.
Tô Bằng nghĩ đến đây, cẩn thận suy nghĩ một lát, ngẫm lại hẳn là không có vấn đề gì, trong lòng càng chắc chắn về quyết định này hơn.
Hắn đầu tiên là thu thập qua loa túi Càn Khôn một chút, đem một ít đồ vật một ít đồ vật khác bỏ vào lại, sau đó bản thân hắn liền đem hai Từ Đạo Kỳ kia để ở tầng trên của túi Càn Khôn, sau đó lại đi đến động phủ của Đại sư huynh Từ Đạo Kỳ để tìm hắn.