Lần này Tô Bằng trở về, vẫn luôn chưa gặp mặt hai vị sư huynh... Nhị sư huynh Độc Cô Thắng gần đây có một chút cảm ngộ võ đạo, bế quan trong thạch thất, ngoại trừ người canh gác đưa cơm thì cũng không ai gặp được hắn, còn đại sư huynh Từ Đạo Kỳ, thì lại xuống núi xử lý một số chuyện, nghe lời của sư tôn Vân Đạo Tử, dường như là đại sư huynh đã từng sử dụng một tấm Tứ Nguyên Hắc Thiết lệnh, lần này xuống núi chính là vì xử lý chuyện này.
Mà Vân Đạo Tử đã từng nói qua với Tô Bằng, đạt đến cảnh giới trên hư kiếm tiểu viên mãn, liền có thể tu hành một vài môn võ công cần phải kết hợp cùng kiếm ý mới có thể tu hành được, chỉ là kiếm ý võ công thích hợp với Tô Bằng, bản thân Vân Đạo Tử cũng không tu hành qua, ngược lại đại sư huynh Từ Đạo Kỳ rất tinh thông, bèn bảo đại sư huynh sau khi trở về thay mặt sư phu truyền nghệ lại cho hắn.
Tô Bằng vẫn luôn mong chờ võ công tu hành cần kết hợp với kiếm ý, đồng thời cũng rất mong nhớ đại sư huynh, cho nên vẫn luôn mong chờ đại sư huynh trở về quả nhiên sau ngày thứ bảy ở trên núi, gặp được đại sư huynh Từ Đạo Kỳ.
Ngày ấy lúc Tô Bằng ở chân núi luyện kiếm, tiểu sư tỷ Chung Linh Tú đột nhiên tìm đến Tô Bằng, báo cho hắn biết, đại sư huynh đã trở về núi.
“Thật vậy sao? Tốt quá rồi.”
Tô Bằng biết tin tức này, hết sức cao hứng, mà ngày đó đã tu hành đến buổi trưa, Tô Bằng bèn qua loa dùng khăn tay lau mồ hôi một chút, cùng Chung Linh Tú đi đến nhà ăn.
Ở nhà ăn, quả nhiên Tô Bằng gặp được Từ Đạo Kỳ.
Từ Đạo Kỳ vẫn là một thân trang phục kia, có chút giống văn sĩ phóng khoáng, chỉ là lâu rồi không gặp, Từ Đạo Kỳ dường như gầy đi không ít, hơn nữa người có vẻ càng thêm u buồn một chút.
Nhìn thấy Tô Bằng, Từ Đạo Kỳ cảm thấy kinh ngạc, ân cần thăm hỏi Tô Bằng, hỏi Tô Bằng một số chuyện trong khoảng thời gian ở dưới núi.
Chỉ là Tô Bằng mẫn cảm phát hiện, đại sư huynh dường như có chút thất thần, giống như có chút tâm sự.
“Đại sư huynh làm sao vậy? Sau khi trở lên núi, thì cảm thấy đại sư huynh có chút u buồn, giống như có tâm sự.”
Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ, có điều hắn thật sự nghĩ không ra, chuyện gì có thể làm khó tuyệt thế cao thủ như đại sư huynh, trong thiên hạ còn có chuyện khiến hắn buồn phiền sao?
Chỉ là lúc này, đã đến giờ cơm, sư tôn Vân Đạo Tử cũng đã đến nơi này, quy củ ăn cơm trên Tử Hà sơn, chính là khi ăn thì không nói chuyện, Tô Bằng cũng không hỏi đại sư huynh cái gì, bèn lẳng lặng ăn cơm, trong lòng lại đang suy nghĩ lát nữa sau khi ăn cơm xong, đến thăm đại sư huynh một chút.
Đại sư huynh giống như không có khẩu vị gì, chỉ qua loa ăn một ít, ăn cơm xong, Vân Đạo Tử gọi đại sư huynh Từ Đạo Kỳ đến đạo cung, Tô Bằng chưa kịp cùng đại sư huynh chào hỏi, ngược lại tam sư huynh Trần Kỳ Trận có chút rảnh rỗi, bảo Tô Bằng không cần vội vàng tu luyện, đến chỗ của hắn uống trà tâm sự đã.
Tô Bằng cùng tam sư huynh đi tới trong trúc lâu của hắn, Trần Kỳ Trận pha cho Tô Bằng chén trà vô cùng thơm ngon, hai người bắt đầu hàn huyên.
“Tam sư huynh, ta có chút tò mò, đại sư huynh giống như vẫn luôn có chút buồn phiền, ta không thể tưởng được, chuyện gì có thể làm cho người như đại sư huynh buồn phiền?”
Tô Bằng cùng Trần Kỳ Trận thưởng trà, có chút không kiềm được nghi hoặc trong lòng, hỏi Trần Kỳ Trận.
Trần Kỳ Trận nghe thế, không khỏi thở dài một tiếng, nói:
“Hỏi thế gian tình là thứ gì, mà khiến đôi lứa thề nguyện sống chết... Còn có chuyện gì có thể làm khó đại sư huynh được? Đơn giản là chỉ một chữ 'tình' mà thôi.”
“Chữ 'Tình'?”
Tô Bằng nghe thế, không hiểu thế nào, hỏi Trần Kỳ Trận:
“Chẳng lẽ đại sư huynh yêu thích nữ tử nào đó, nhưng đối phương lại không thích hắn?”
“So với cái này còn phức tạp hơn chút.”
Trần Kỳ Trận nói, có điều sau khi nói xong hắn lại lắc đầu, nói:
“Ta thân làm sư đệ, cũng không nên nói đại sư huynh thế nào, chuyện này ngươi vẫn nên tự mình đi hỏi đại sư huynh đi, đại sư huynh có lẽ sẽ nói với ngươi, hắn cũng buồn phiền lâu rồi, chắc là cũng muốn có người trò chuyện.”
Tô Bằng nghe thế, nhẹ gật đầu, lại thưởng trà cùng với tam sư huynh, nói chuyện phiếm một hồi, hơn nửa canh giờ trôi qua.
Mà Tô Bằng lúc này cảm giác thời gian cũng không còn nhiều lắm, bèn cáo từ Trần Kỳ Trận.
Trước khi đi, Tô Bằng hỏi rõ ràng chỗ ở của đại sư huynh.
Đại sư huynh Từ Đạo Kỳ ở trong một động phủ gần vách núi, phải đi qua Tử Trúc Lâm, có điều Trần Kỳ Trận đã nói bí quyết đi qua Tử Trúc Lâm cho Tô Bằng, Tô Bằng cũng không sợ lạc đường ở bên trong.
Ra khỏi trúc lâu của Trần Kỳ Trận, Tô Bằng liền đi vào trong Tử Trúc Lâm, dựa theo biện pháp Trần Kỳ Trận dạy, quả nhiên không có cảm giác mê loạn, đi chưa được bao lâu, đã đi qua Tử Trúc Lâm.
Ở phía trước cách đó không xa, chính là vách núi, Tô Bằng tìm kiếm một hồi, nhanh chóng đi đến động phủ đại sư huynh ở.
Động phủ kia, là một động đá tự nhiên trên núi đá gần bên vách núi, nhưng cũng không ẩm ướt, hơn nữa rất rộng rãi, cửa động phủ vẫn luôn mở, Tô Bằng bèn đi vào bên trong.
Đi vào động phủ, chỉ thấy bày trí bên trong không xa hoa cũng không đơn sơ, giống như căn nhà bình thường, đại sư huynh dường như không có ở đây.
Đang lúc Tô Bằng suy nghĩ, có nên đi vào bên trong động phủ hay không, đột nhiên bên trong truyền ra thanh âm:
“Nghe tiếng bước chân, là tiểu sư đệ sao?”
Tô Bằng nghe vậy, là thanh âm của đại sư huynh, lúc này trả lời:
“Chính là ta, đại sư huynh ngươi có ở đây chứ?”
“Có, ngươi đợi một chút.”
Trong động phủ truyền đến thanh âm, sau đó Tô Bằng nghe thấy tiếng cơ quan, qua một lát sau, chợt thấy đại sư huynh Từ Đạo Kỳ, từ trong động phủ đi ra.
Từ Đạo Kỳ lúc này, vẫn dáng vẻ văn sĩ chán chường kia, chỉ là Tô Bằng cảm giác, khí tức u buồn trên người hắn, càng nồng đậm hơn.
“Tiểu sư đệ đến chỗ của ta, có chuyện gì sao?”
Từ Đạo Kỳ giống như tâm tình có chút xao động, Tô Bằng vẫn cảm thấy trên người hắn lộ ra một loại khí tức ưu thương, có điều hắn vẫn nói chuyện với Tô Bằng.
“Là như vậy, lần trước lúc xuống núi, nhị sư huynh đã từng nói với ta, đại sư huynh có thể cần một ít vật thuộc tính băng, lửa, độc vật tự nhiên hoặc là thiên tài địa bảo đều được, lần này ta xuống núi, thu thập một ít, không biết đại sư huynh cần dùng đến không?”
Tô Bằng nói với Từ Đạo Kỳ.
“Vậy sao? Tiểu sư đệ có lòng rồi, ta quả thật rất cần những vật này, làm phiền tiểu sư đệ rồi.”
Từ Đạo Kỳ nghe thế, dường như tinh thần phấn chấn lên chút, u buồn cũng giảm bớt, nói với Tô Bằng.
“Đại sư huynh nói gì vậy, những thứ kia, đều ở trong này, ta lấy ra liền đây.”
Tô Bằng nói xong, liền từ trong túi Càn Khôn, lấy ra toàn bộ những thứ đã mua lần trước.
Rất nhanh, đều lấy ra hàn tủy ngàn năm, băng tằm ba trăm năm, băng ngọc thiềm thừ, cùng với ba viên hỏa ngọc tủy, cũng cùng Từ Đạo Kỳ nói cách dùng và công hiệu của những thứ này.
Từ Đạo Kỳ thấy những vật này, nét u buồn trên gương mặt giảm bớt đi đôi chút, nói với Tô Bằng:
“Tiểu sư đệ hao tâm tổn trí rồi. Những vật này, e rằng giá trị hơn vạn lượng hoàng kim, có thể thu thập cũng không phải dễ dàng, có điều có những thứ này, trong hai năm này, ta cũng không cần xuống núi... đa tạ tiểu sư đệ.”
“Đại sư huynh quá khách khí rồi.”
Tô Bằng nói, sau đó hắn trầm ngâm một chút, nói với Từ Đạo Kỳ:
“Đại sư huynh, thật ra sau khi ta nhìn thấy đại sư huynh, luôn cảm giác đại sư huynh có chút tâm sự, hơn nữa đại sư huynh cần nhiều kỳ băng hỏa như vậy, dường như có tác dụng đặc biệt, không biết có thể nói cho sư đệ ta nghe một chút được không, một người tính ngắn, hai người tính dài, hoặc là ta có thể nghĩ cách cho sư huynh, cũng nói không chừng đấy chứ?”
Từ Đạo Kỳ nghe thấy Tô Bằng nói thế, dường như đang suy nghĩ, cuối cùng thở dài một tiếng, nói:
“Một lời khó nói hết... Tiểu sư đệ nếu hỏi, thì đi theo ta đi.”
Nói xong, Từ Đạo Kỳ liền đi vào bên trong động phủ.
Tô Bằng gật đầu, đi theo Từ Đạo Kỳ, cùng đi vào bên trong động phủ...