Quả tùng ngọc bích trong tay Tô Bằng, chính là mấy ngày trước trong đại trận rừng tùng, là lễ vật mà Tùng tiền bối đưa cho Tô Bằng.
Nghe Tam sư huynh cùng với sư tôn Vân Đạo Tử nói, hạt thông trong quả tùng này hình như hiệu quả hết sức thần kỳ, chính là thánh phẩm hồi khí chữa thương đệ nhất trong thiên hạ, hiệu quả không chỉ như vậy, còn có thể tăng cảnh giới võ công lên cùng với tẩm bổ thần hồn.
Có điều Tô Bằng không có tự mình thử qua, vẫn chưa biết hiệu quả đến cùng là có tốt như vậy hay không, nhưng Vân Đạo Tử rất chắc chắn mà nói, dùng hai viên hạt thông, đã có thể đem cảnh giới nội lực của Tô Bằng từ thất dương tăng lên tới cảnh giới Cửu Dương, cho nên trong lòng Tô Bằng tràn đầy chờ mong.
Quả tùng ngọc bích ở trên tay hắn lúc này, khi còn bé Tô Bằng sinh sông ở bên cạnh núi, tất nhiên là đã gặp qua quả tùng.
Quả tùng bình thường có hình dáng gần giống như hình bầu dục, các nhánh cây liên tiếp hơi lớn dần, bình thường chưa tới trời thu là đã có thể hái xuống, sử dụng biện pháp đặc biệt, có thể lấy ra từ bốn mươi đến sáu mươi hạt thông trong quả tùng.
Chẳng qua là quả tùng ngọc bích trong tay Tô Bằng, chắc chắn sẽ không có nhiều hạt thông bên trong như vậy, hơn nữa phương thức mở ra so với phương pháp bình thường chắc chắn sẽ có sự khác biệt.
Tô Bằng đã từ chỗ sư tôn Vân Đạo Tử biết được cách thức sử dụng quả tùng ngọc bích này, Tô Bằng vận chuyển nội lực thất dương trong thân thể không ngừng đổ vào trong quả tùng ngọc bích trong tay.
Tô Bằng vốn là nội lực Lục Dương cùng với nội lực tâm pháp Dung Nham Kính Hồ, tổng cộng chuyển hóa thành khoảng nội lực thất dương, tựa hồ còn thiếu một chút, nhưng mở quả tùng này ra, chỉ cần yêu cầu nội lực phẩm chất cao, là trọng chất chứ không trọng lượng, quả nhiên, sau khi một nửa nội lực thất dương trong cơ thể Tô Bằng đổ vào trong quả tùng ngọc bích nho nhỏ này, bên ngoài quả tùng ngọc bích giống như xác ngoài của ngọc lân, chậm rãi mở ra.
Lập tức, Tô Bằng thấy không gian phía trước quả tùng, một mảnh ánh sáng rực rỡ màu xanh không ngừng chớp động, nhưng lại là do đồ vật bên trong quả tùng ngọc bích sáng lên.
Tô Bằng nhìn lại vào bên trong, chỉ thấy trong quả tùng, một đám ô vuông nhỏ được hình thành tự nhiên, trong toàn bộ quả tùng, trên dưới có ba tầng, mỗi tầng có bốn hạt thông, tổng cộng là mười hai hạt thông.
Mười hai hạt thông này, cũng đều óng ánh trong suốt sáng long lanh, giống như là ngọc bích vậy, nhưng lại một loại mùi hương thơm ngát không thể nào nói rõ, loại mùi hương thơm ngát này tuy có chút hơi quá nồng, nhưng mà ngửi một cái cũng cảm thấy tinh thần sảng khoái, đầu óc suy nghĩ rõ ràng, trong thân thể tựa hồ cũng khôi phục một chút tinh lực.
Tô Bằng thấy thế, nhanh chóng từ bên trong lấy ra một hạt thông.
Bởi vì hắn nghe Vân Đạo Tử nói qua, hạt thông này giữ gìn không dễ, chỉ có thể để trong vật chứa, chính là quả tùng ngọc bích từ thiên nhiên này, nếu không thì cho để để vào trong hộp băng ngọc, cũng sẽ nhanh chóng bị mất đi linh khí, hóa thành vô hình, hòa tan trong không khí.
Tô Bằng sau khi lấy ra một hạt thông, quả tùng ngọc bích trong tay tự động chậm rãi khép lại, lại biến thành bộ dạng như trước khi được mở ra.
Mà Tô Bằng cũng không dám chậm trễ, đem hạt thông óng ánh trong suốt sáng long lanh này bỏ vào trong miệng.
Hạt thông trong quả tùng ngọc bích, không giống với hạt thông bình thường, chính là không có xác. Sau khi Tô Bằng bỏ vào trong miệng, cảm giác vừa vào miệng liền hóa thành chất lỏng mùi thơm ngát, được Tô Bằng nuốt xuống.
Hạt thông tựa như ngọc dịch kia sau khi được Tô Bằng nuốt xuống, hắn lập tức cảm giác được một cỗ năng lượng sinh mệnh khổng lồ tràn ngập ở bên trong thân thể của mình.
Loại này năng lượng sinh mệnh xấp xỉ với tinh nguyên cắn nuốt trong Bí thuật bắt mồi mà Tô Bằng, nhưng lại so với cái tinh nguyên cắn nuốt kia càng tinh thuần, hài hòa hơn, giống như là dung nhập vào năng lượng sinh mệnh của bản thân Tô Bằng, khiến người ta có cảm giác linh hồn của mình được làm dịu đi.
Mà còn nội lực vốn đã tiêu hao của Tô Bằng, không ngờ lại tăng lên, trong thân thể tự động xuất hiện ra nguồn năng lượng vô cùng, khiến nội lực thất dương cùng với nội lực tâm pháp Dung Nham Kính Hồ của Tô Bằng khôi phục tới trình độ đỉnh cao.
Cái này còn chưa tính, sau khi nội lực của Tô Bằng khôi phục tới trình độ đỉnh cao, nội lực còn không ngừng tăng lên, tựa hồ muốn khiến Tô Bằng nứt vỡ ra.
Tô Bằng đến lúc này, còn không biết làm như thế nào, lập tức vận chuyển pháp môn áp súc nội lực, nương theo uy lực của hạt thông ngọc bích, nhất cổ tác khí (một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm) trùng kích đến nội dương cấp tám.
“Oành!"
Tô Bằng cảm giác, trong ý nghĩ của mình lại truyền đến một đợt nổ, mà đồng thời, hắn cảm giác nội dương chỗ giữa trán mình cũng bị xông phá.
Lúc này, dược lực mà hạt thông ngọc bích mang đến bên trong thân thể Tô Bằng còn chưa kết thúc, tiếp tục bổ sung cho nội lực của Tô Bằng.
Nội lực thất dương mười phần, có điều chuyển hóa thành ba phần nội lực bát dương, có điều còn chưa bao lâu, nội lực bát dương của Tô Bằng còn có nội lực của bản thân, mới bổ sung xong.