"Tiểu sư tỷ, đây là một vài thứ ta chuẩn bị dưới chân núi, cảm giác dường như hợp với tiểu sư tỷ, liền cùng mang về, không biết tiểu sư tỷ có thoả mãn không."
Tô Bằng nói với Chung Linh Tú.
"A? Thật sự có lễ vật à?"
Chung Linh Tú nghe xong, lập tức kêu lên, nàng mặc áo choàng màu lam rộng thùng thình giống quần áo lao động kia, để thiết bị cơ quan trong tay xuống, hăng hái đi tới.
Tô Bằng đưa hai lễ vật trong tay cho Chung Linh Tú, chỉ thấy một loại là sách hai bản thượng hạ, còn lại là giống một hộp trang sức.
Chung Linh Tú tiếp nhận hai cuốn sách trước, nhìn thử văn tự trên bìa mặt, lập tức cảkinh kêu lên:
""Di thư Lỗ Công"? Quả thật là "Di thư Lỗ Công"? Không ngờ ngươi đã tìm ra?"
"Ừm, sao, tiểu sư tỷ cảm thấy rất khó tin sao?"
Tô Bằng thấy bộ dạng kinh ngạc của Chung Linh Tú, hỏi nàng.
"Đương nhiên... "di thư Lỗ Công", trên thực tế cũng đã thất truyền lâu rồi, trong thiên hạ luôn không nghe tin tức cả cuốn "di thư Lỗ Công", ta cũng chỉ từng thu quyển thiếu mà thôi, ngươi xem bệ máy đá trong thạch thất của ta, còn cả cơ quan dùng hơi nước làm động lực kia, đều là ghi lại ở trong quyển thiếu của "di thư Lỗ Công" cả, ta thu thập nghiên cứu quyển khuyết đã lâu, mới làm ra mấy cơ quan này, Lỗ Ban tiền bối lý giải đối với công tượng quả thật hết sức thâm thúy, không ngờ nghĩ ra biện pháp lợi dụng hơi nước cùng cơ quan thay thế thợ rèn sức người, ta vẫn luôn muốn được xem hết nhưng không được."
Hai tay Chung Linh Tú cầm hai quyển sách, xem như bảo bối, yêu thích không nỡ buông tay, nói.
"Lúc đó khi ngươi xuống núi, ta cũng chỉ nói tùy tiện, không ngờ ngươi quả thật có thể tìm ra"di thư Lỗ Công" này, quả thật lợi hại!"
Chung Linh Tú, hết sức hưng phấn, nói với Tô Bằng.
"Ừm?"
Tô Bằng nghe xong, tựa hồ cảm giác một điểm không đúng, nói:
"Tiểu sư tỷ, ngươi xác định là quyển sách này sao?"
"Cũng không phải là, không phải là "di thư Lỗ Công" sao?"
Chung Linh Tú nói, có điều nàng lại lấy hai quyển sách ra, nhìn kỹ cái tên, đột nhiên sửng sốt một chút.
"Ặc? Không phải "di thư Lỗ Công" sao? Sao biến thành "Di thư Lỗ thị"rồi?"
Tô Bằng nghe xong, không khỏi lắc đầu, tính cách tiểu sư tỷ Chung Linh Tú quả thật có chút qua loa, cũng không biết nàng hoàn thành những cơ quan tinh vi kia như thế nào nữa.
"Tiểu sư tỷ, không phải thất vọng, cuốn "Di thư Lỗ thị"này, cũng là thợ thần Lỗ Ban tiền bối làm ra, có điều Lỗ Ban tiền bối về sau đã trải qua một số chuyện, đối với đạo công tượng lại có lý giải sâu sắc hơn, cuốn"Di thư Lỗ thị" này so với cuốn tiểu sư tỷ muốn, càng có giá trị hơn, nhất định sẽ không khiến tiểu sư tỷ thất vọng."
Tô Bằng nói với Chung Linh Tú.
"A? Là vậy sao?"
Chung Linh Tú nghe xong, đôi mắt to lấp lánh, cuối cùng chớp chớp phát ra vui vẻ, nói:
"Cũng tốt. Nếu quyển sách này cũng là Lỗ Ban tiền bối làm ra, ta nhất định sẽ học được rất nhiều."
Tô Bằng gật đầu, sau đó lại mở hộp trang sức gỗ trong tay ra, chỉ thấy trong hộp trang sức, là một trâm ngọc.
Trâm ngọc làm rất tinh sảo, rất đẹp, nhất là trên trâm ngọc có một viên minh châu, thoạt nhìn hết sức lấp lánh, vừa nhìn đã biết không phải vật phàm.
"Tiểu sư tỷ, đây là trang sức tram ngọc ta gặp được dưới chân núi, chất liệu trâm ngọc là băng ngọc, có thể tăng tỉnh não, hạt châu này là trong con trai vùng biển cực sâu khai thác ra, có thể khiến tâm tình người trầm tĩnh, suy nghĩ rõ ràng. Ta thấy tiểu sư tỷ chế tạo cơ quan tinh vi, có lẽ càng cần tập trung tinh thần hơn, liền mua vội cho tiểu sư tỷ."
Tô Bằng cầm hộp trang sức, nói với Chung Linh Tú.
"Hừ! Ngươi nói như vậy, là nói ta bình thường đầu óc rất đần, dùng không quá tốt sao?"
Chung Linh Tú nghe xong, trên mặt tựa hồ biến thành biểu lộ hỏi tội, hỏi Tô Bằng.
"Ặc... Cái này..."
Tô Bằng nghe xong, không khỏi sửng sốt một chút.
Thấy bộ dạng Tô Bằng, Chung Linh Tú không nhịn được, phì một tiếng bật cười, nói:
"Trêu ngươi thôi, ngươi tin thật à, ta là người không giảng đạo lý như vậy sao?"
Nói xong, nàng từ trong hộp trang sức lấy ra trâm ngọc kia, biểu lộ rất mừng rỡ, nói:
"Trâm ngọc này ta rất thích, cám ơn ngươi."
Dưới góc trái thị giác của Tô Bằng, thấy được nhắc nhở thiện cảm của Chung Linh Tú với bản thân tăng lên mười lăm điểm.
"Ha ha, nào có, chỉ là tiện tay mà thôi."
Tô Bằng nghe xong, mỉm cười nói.
"Ừm, thái độ rất tốt... Khiến ta không nhịn được muốn tưởng thưởng ngươi."
Chung Linh Tú nhìn bộ dạng Tô Bằng khẽ cười nói, sau đó nàng một tay nâng cằm, tựa hồ đang suy nghĩ, nói:
"Tặng ngươi cái gì tốt nhỉ? Quần áo? Hình như không cần... Mặc dù quần áo ta làm chất lượng tốt hơn một chút, nhưng trong môn phái cũng không tệ, sư phụ nhất định sẽ tặng ngươi một bộ... Binh khí? Hình như cũng không cần, trong môn phái cũng sẽ tặng ngươi? Cơ quan? Cơ quan lợi hại nhất của ta bây giờ chính là Ngưu Mao Kim Châm, thứ khác đều là cỡ lớn, ngươi cũng không mang đi được..."