Tô Bằng nghĩ ba từ mấu chốt kiếm quỷ này nói trước khi lâm chung.
Trong đó 'Đoạn nhai', 'Đại sư huynh' Tô Bằng vẫn nghe không hiểu, Đại sư huynh, hẳn chỉ là Đại sư huynh của mình Từ Đạo Kỳ, kiếm quỷ này thoạt nhìn chỉ chừng bốn mươi tuổi, sư tôn Vân Đạo Tử của mình, phỏng chừng phải chừng bảy tám chục trở lên, kiếm quỷ của sư tôn hẳn là nhân vật cùng thời hắn, bây giờ cũng đều bảy tám chục tuổi mới đúng, từ tuổi của kiếm quỷ với vừa mới chết này mà xem, hẳn là kiếm quỷ của hai vị sư huynh mình.
Mà đoạn nhai, chính là chỉ đoạn nhai của Tử Hà phong, chính là địa phương Tô Bằng lần đầu tiên tới đến Tử Hà Môn, Nhị sư huynh mang theo gặp Đại sư huynh, Đại sư huynh Từ Đạo Kỳ thích ở chỗ vách núi uống rượu ngắm mặt trời lặn.
Cho nên hai câu 'Đoạn nhai', 'Đại sư huynh' này, hẳn là chỉ vách núi Đại sư huynh thường ở.
Nhưng 'Tiên giới', là chỉ cái gì đây?
Tô Bằng suy tư một chút, cảm giác trong tin tức mình đã biết, có quan hệ với Tiên giới, cũng chỉ có chuyện liên quan đến tiên giới bên trong"Di thư Lỗ Ban"ghi lại.
"Chẳng lẽ, tiên giới kia cũng vì không cẩn thận đã dẫn phát cơ quan của di tích Lỗ Ban, cho nên câu thông thế giới chủ của thế giới luân hồi tử vong, khiến người tiên giới cũng tới đây?"
Trong lòng Tô Bằng nghĩ.
Suy nghĩ một hồi, Tô Bằng hạ quyết định.
"Nghĩ nhiều cũng vô ích, đi đoạn nhai, tất biết là chuyện gì xảy ra."
Trong lòng Tô Bằng nghĩ, nghĩ tới đây, hắn không hề dừng lại, quyết đoán xoay người, đi về phía đoạn nhai.
Từ đạo cung Vân Đạo Tử ở, đến đoạn nhai Đại Sư huynh thường đi, phải đi qua Tử Trúc Lâm do Tam sư huynh Trần Kỳ Trận bố trí, có điều lúc Tô Bằng đến Tử Trúc Lâm, mới phát hiện ở đây đã bị cháy, tất cả trúc tía đều bị thiêu hủy, căn bản không thành trận thế.
Trong lòng Tô Bằng cảm thán, muốn phá trận pháp, ngoại trừ khéo léo, nếu lực lượng đạt tới trình độ nhất định, còn có thể lực mạnh phá xảo. Giống có người cậy mạnh phá đại trận rừng tùng này, mà tất nhiên uy thế phá trận pháp Tử Trúc Lâm, cũng là một cách.
Có điều đồng thời, trong lòng Tô Bằng, cũng càng lo lắng Tam sư huynh Trần Kỳ Trận của mình; sư tôn, còn cả hai vị sư huynh Từ Đạo Kỳ cùng với Độc Cô Thắng cũng đỡ, tiểu sư tỷ Chung Linh Tú cũng có các loại cơ quan hộ thân, mà Tam sư huynh, nếu bị người phá trận pháp, năng lực vật lộn của hắn cơ hồ có thể không cần tính, chỉ có ảo thuật có thể miễn cưỡng hộ thân, không biết có thể tránh được một kiếp không.
"Lúc này không nên nghĩ nhiều, đến đoạn nhai, có lẽ có một ít manh mối."
Tô Bằng trong khi đi vội nghĩ, hắn từ vùng đất khô cằn xuyên qua Tử Trúc Lâm, đi tới đoạn nhai.
Ngay khi Tô Bằng chạy tới đoạn nhai, đột nhiên, trong không trung liên tục vang lên mấy tiếng sấm nổ. Tô Bằng thấy, phương hướng đoạn nhai, mấy đạo thiểm điện, hiện lên ở trong không trung.
"Chuyện gì xảy ra? Trong không trung coi như sáng sủa, sao có thể có tia chớp?"
Tô Bằng nhìn, trong lòng nghi hoặc, có điều hắn có loại dự cảm, tia chớp này, rất có thể có quan hệ với Đại sư huynh mình.
Trong lòng Tô Bằng có chút sốt ruột, thân pháp nhanh hơn, đi tới đoạn nhai.
Rốt cuộc, khi Tô Bằng đi vào gần đoạn nhai, mới phát hiện vừa rồi vì sao không trung lại có tia chớp.
Chỉ thấy trong không trung, hai đạo thân ảnh một xanh một trắng, không ngừng bay múa ở trong bầu trời đêm.
Người áo xanh kia, cầm bảo kiếm trong tay, bởi vì có hơi xa, không thấy rõ khuôn mặt, có điều Tô Bằng nhìn thân hình cùng hình dáng bộ mặt, mơ hồ giống Đại sư huynh Trần Kỳ Trận của mình.
Lúc này, Trần Kỳ Trận cầm bảo kiếm trong tay, bay trên không trung, không ngừng truy kích một người áo trắng khác.
Người áo trắng kia, cũng bay trên không trung, có điều người này tựa hồ cũng không giống người áo xanh ngự gió mà đi, mà là dưới chân giẫm vật gì đó, thoạt nhìn giống phi kiếm, lúc này, chính là người áo trắng này, trong tay không ngừng bấm pháp quyết, mỗi một lần phất tay, trong không trung luôn có một đạo thiểm điện, từ trong không trung bổ về phía người áo xanh kia.
Người áo xanh trên không trung, tốc độ tương xứng với người áo trắng kia, nhưng uy lực kiếm pháp tựa hồ rất cường đại, mỗi một lần huơ kiếm, Tô Bằng mơ hồ có thể thấy một làn sóng vô hình, giống màn trời chém tới người áo trắng.
Chỉ là người áo trắng kia giẫm trên phi kiếm thân hình rất linh hoạt, cộng thêm trên người tựa hồ loáng thoáng có quang mang màu vàng nào đó, giống như chú pháp hộ thể, mặt khác lúc người áo xanh tiếp cận hắn, người này còn có thể thả ra vô số lưỡi dao gió sắc bén chống cự đối phương, cho nên người áo xanh tạm thời không cách nào tiếp cận người nọ.
"Có thể điều khiển lôi điện? Còn có thể thao túng phi kiếm? Trong phàm nhân nào thấy pháp thuật lợi hại như vậy, chẳng lẽ đây là người trong Tiên giới?"
Tô Bằng thấy một màn như vậy, trong lòng sinh ra một ý nghĩ.
Hai thân ảnh áo xanh áo trắng trên không trung, dây dưa nửa ngày, cuối cùng, người áo xanh tựa hồ năng lực ngự phong không đủ, đáp xuống, đáp đến chỗ nứt của đoạn nhai Tử Hà sơn, tựa hồ đang hồi khí.
Mà Tô Bằng thấy bóng lưng người này, cũng là có vài phần tương tự với Đại sư huynh Từ Đạo Kỳ của mình.
"Đại sư huynh!"
Tô Bằng thấy bóng lưng người này, miệng bất giác phát ra tiếng kêu.