Nhất là những cây tùng kia, đều có tuổi thọ không hề ngắn, mỗi một cây tùng, ít nhất có kích thước một người ôm trọn, Tô Bằng đi đến phía trước quan sát, mỗi một cây tùng, đều đã bị người dùng binh khí thoáng cái chặt ngã, không hề có chút trở ngại.
Tô Bằng thấy thế, không khỏi hít một hơi lạnh, nhìn vết chém từ trên những thân cây này mà trông, đối phương nếu không phải sử dụng binh khí loại lớn như Trảm Mã đao, thì chính là sử dụng binh khí thần binh, hoặc là công pháp giống như kiếm khí, một được chặt cây xông thẳng vào trong.
Có thể chém năm sáu ngàn cây tùng, Tô Bằng tự nhận mình không có thể lực cùng sức kiên nhẫn kiểu này, mà đối phương không ngờ có thể một đường chặt cây xông lên núi, rõ ràng những người này ít nhất về mặt thể lực, sức nhẫn nại cùng với nội lực vượt xa người thường, so với bản thân mình thì cường đại hơn nhiều.
Binh khí dùng để chém nhiều cây tùng như vậy, cũng nhất định là một loại thần binh lợi khí, ít nhất sắc bén không sợ mài mòn, có lẽ người như vậy của đối phương không chỉ một người, Tô Bằng vừa nghĩ đến vậy, trong lòng lại càng thêm đè nặng.
Suy nghĩ một lát, Tô Bằng vẫn quyết định tiếp tục đi lên núi, ít nhất phải biết rõ, trên Tử Hà sơn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Có điều Tô Bằng lại tăng thêm cảnh giác, Tử Hà Môn nếu quả thật xảy ra chuyện gì, có thể bản thân cũng rất khó xử lý, mình chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi.
Tô Bằng thuận theo thông lộ trong rừng tùng bị người ta đốn ngã toàn bộ này một đường nhanh chóng đi lên núi, trên đường đều là cây rùng bị chặt ngã, có điều Tô Bằng thân thủ nhanh nhẹn, những cây tùng này không ngăn cản được hắn, hắn nhanh chóng đi lên trên núi.
Chỉ là, đi được nửa đường, Tô Bằng chợt phát hiện trong rừng tùng hai bên đường đại trận bị người chặt ngã này, dường như có động tĩnh gì đó, hắn nương theo ánh sao, quét nhìn trong rừng tùng.
Vừa nhìn thấy, lại khiến lông mày Tô Bằng chau lại.
Chỉ thấy trong rừng tùng, hai con sinh vật lông đen đầu giống như heo, nhưng lại đứng thẳng như người, luẩn quẩn trong rừng, có điều bọn chúng dường như đã bị trận pháp mê hoặc, Tô Bằng có thể nhìn thấy bọn chúng, nhưng bọn chúng lại lòng vòng hai bên đường rừng cây bị chặt, không nhìn thấy Tô Bằng.
Tô Bằng mặc dù trong lòng kinh ngạc, nhưng không phát ra âm thanh, tránh né hai con yêu quái đầu heo này, thẳng hướng chạy lên trên núi.
“Trên Tử Hà sơn, không ngờ xuất hiện nhiều yêu quái như vậy, chẳng lẽ thật sự là yêu tộc bị vết nứt thời gian cuốn đến đây xâm chiếm sao?”
Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ, nghĩ tới đây, dưới chân hắn tiếp tục gia tăng tốc độ, chạy lên núi.
Không lâu sau, Tô Bằng đi qua đại trận rừng tùng, lúc này hắn đã đi tới gần nơi môn nhân Tử Hà môn hằng ngày sinh sống.
Tô Bằng di chuyển nhanh chóng, lúc đang muốn đi đến nơi sinh sống của Tử Hà môn, đột nhiên, hai cái bóng đen, không biết từ lúc nào nhằm vào Tô Bằng, một trong số đó, thân thể co lại thành một khối, giống như một con nhím màu đen, mang theo một thân bóng đen, đánh thẳng về phía Tô Bằng.
Tô Bằng kinh ngạc, hắn vừa rồi cũng không cảm ứng được hai bóng đen này, lúc này thấy thứ kia xông đến, Tô Bằng vung lên Vô Phong kiếm, thi triển Bán Thức Kiếm Pháp, muốn cản nó lại.
Chỉ là sau khi Vô Phong kiếm đâm vào trong bóng đen này, Tô Bằng cảm giác mình giống như đâm trúng một tảng đá cứng, Vô Phong kiếm phát ra âm thanh va chạm với kim loại.
“Hửm?”
Tô Bằng cảm nhận xúc cảm này, lập tức cảm thấy giống như đã từng quen thuộc, hắn không chần chờ, trên tay bổ sung nội lực, nội lực cuồn cuộn của tâm pháp Dung Nham Kính Hồ lập tức hất tung bóng đen kia ra.
Bóng đen kia bay ngược về phía sau, có điều lại không có chút nào bị thương, thân thể mở ra, biến thành dáng vẻ hình người.
Tô Bằng lúc này, mới nhìn rõ, hai luồng bóng đen kia, rốt cuộc là thứ gì.
Chỉ thấy hai luồng bóng đen này, không ngờ lại là hai nam nhân dáng người nhỏ gầy giống như trẻ nhỏ, hai nam nhân này, đại khái chỉ có kích thước thân thể giống như đứa trẻ sáu tuổi, nhưng đầu không nhỏ, màu đen trên người bọn họ, không phải là quần áo, mà là... mà là ngọn lửa ác nghiệp rực cháy tạo thành!
Tô Bằng nhìn thấy, lập tức nhận ra, hai người giống như đứa trẻ này, chắc hẳn là Thần Sử Chân Thần giáo.
Có điều, hai người giống như Thần Sử Chân Thần giáo này, lại có chút đặc biệt, dựa theo hiểu biết của Tô Bằng với người Chân Thần giáo, trong bọn họ sẽ có người dùng ma văn hộ thể ẩn hiện lên trên người, bình thường đều là Thần Sử chủ yếu tu luyện võ thuật, những người đó vóc người nhỏ gầy, chủ yếu tu hành pháp thuật.
Tô Bằng bây giờ nhìn thấy hai người, trên người một trong số đó đã xác định có ma vân hộ thân, vóc người của hai người này cũng nhỏ gầy như vậy, thoạt nhìn giống như là tu luyện pháp thuật.
Quả nhiên, Thần Sử Chân Thần giáo sau khi bắn bật người ra sau đứng vững trên mặt đất, trong miệng nói lẩm bẩm, rất nhanh, ác nghiệp trên người hắn, ngưng tụ thành một quỷ trảo ác nghiệp màu đen, bắt lấy Tô Bằng.
Tô Bằng đối chiến với người Chân Thần giáo, đã có kinh nghiệm, Tô Bằng trực tiếp tung ra kiếm ý, một đạo kiếm ý di chuyển chém thẳng về quỷ trảo được tạo thành từ ác nghiệp kia.
Kiếm ý Tô Bằng đã thăng cấp rất nhiều, một chiêu kiếm ý này, tức thì phá vỡ pháp thuật đối phương, quỷ trảo ác nghiệp này trong nháy mắt bị kiếm ý bổ làm hai biến mất, kiếm ý vô hình dao động không hề giảm uy thế, chém đến nam nhân thân thể như đứa trẻ trên người tràn ngập ngọn lửa ác nghiệp.
Người này kêu thảm một tiếng, ngọn lửa ác nghiệp trên người bỗng chốc bị chẻ làm hai, lộ ra bản thể, lại là một người lùn giống như trẻ em.
Thân pháp Tô Bằng cực nhanh vút lao đến, lúc ngọn lửa ác nghiệp trên người đối phương bị chém ra, Tô Bằng cũng lao lên, một kiếm đâm vào đầu của đối phương!