Thời gian chờ, quá lâu.
Trong nhà gỗ của người canh núi, người canh núi vóc người đặc thù, tựa hồ cũng không nóng nảy, ngồi ở cạnh bàn, dùng một dao nhỏ, gọt thịt nướng giống đùi động vật nào đó, chậm rãi ăn.
Tô Bằng thì ôm kiếm, đứng ở gần cửa sổ nhà gỗ, hưởng gió đêm, đồng thời quan sát người canh núi.
Người canh núi bề ngoài đặc dị, thô đến mức khiến người ta liên tưởng tới hắn có phải là tinh quái gì, nhưng cẩn thận quan sát, phát hiện hắn vẫn giống người hơn một ít.
Bản thân Tô Bằng thầm nghĩ, không thể trông mặt mà bắt hình dong, nghe Nhị sư huynh nói, người canh núi xem như tiền bối trong môn, mặc dù cũng không phải đệ tử nội môn, nhưng địa vị đặc thù, không thể thuần túy xem như đệ tử ngoại môn.
Hai người cứ đợi như vậy, bất tri bất giác, đã gần một canh giờ trôi qua.
Ngay khi Tô Bằng có chút cảm giác không ổn, suy đoán trên núi có phải là xảy ra chuyện gì, trong không trung bên ngoài trời, truyền đến tiếng kêu chim ưng.
Người canh núi lúc này, ngừng dao gọt thịt của hắn, hắn ăn rất chậm, mà nhiều, lúc này miếng thịt nướng như chân hươu nướng, đã bị hắn ăn hết cả.
Hắn đi đến trước cửa sổ, hai ngón tay đặt ở miệng, thổi một tiếng huýt sáo to rõ, chim ưng trên bầu trời truyền đến tiếng kêu đáp lại, không bao lâu, thân thể chim ưng màu tro kia, liền từ cửa sổ, bay vào.
Người canh núi vươn cánh tay, để chim ưng đứng ở trên cánh tay của hắn, tay còn lại, thì từ trên cổ chân chim ưng, tháo xuống một cuộn vải, cầm trong tay xem thử.
Sau khi xem xong, hắn nhẹ gật đầu, chú ý thả chim ưng vào trong lồng gỗ chỉ có một nửa. Sau đó nói với Tô Bằng:
"Đi, ta đưa ngươi lên núi."
Tô Bằng gật đầu, hai người lần lượt đi ra nhà gỗ, đi lên trên núi.
Người canh núi khinh công không tệ, mặc dù không bằng Tô Bằng, nhưng tốc độ cũng có bảy tám phần của Tô Bằng, đường lên núi mặc dù không dễ đi, nhưng hai người vẫn bước đi như bay.
Vừa đi, người canh núi vừa nói với Tô Bằng sau lưng: "Chiều cao Tử Hà sơn gần năm nghìn mét, xem như là ngọn núi cao nhất quanh đây, mặc dù nó diện tích rất lớn, nhưng đường để người bình thường lên núi, chỉ có một, mà trên con đường này, có ba trận pháp, hai cái là đại trận do cây rừng tạo thành, một là loạn thạch trận. Sau khi ta mang ngươi đi qua một đại trận do cây rừng tạo thành, lại mang ngươi vượt qua một nửa loạn thạch trận, có thể nhìn thấy người trên dưới núi tới tiếp dẫn ngươi, ngươi cứ việc lên núi là tốt rồi."
Tô Bằng nghe xong, gật đầu nói:
"Ta biết rồi."
"Đi thôi, lúc trải qua trận trong rừng đầu tiên. Ngươi tốt nhất theo sát ta, nếu không lạc ở trong trận, tìm ngươi sẽ không dễ."
Người canh núi nói với Tô Bằng, Tô Bằng gật đầu, hai người không nói lời nào, nhanh chóng đi lên núi.
Rất nhanh, hai người đã đi tới đại trận đầu tiên người canh núi nói, là một mảnh rừng cây xanh um tươi tốt.
Tô Bằng theo người canh núi vào trong rừng, lập tức cảm giác được khác biệt, tựa hồ ở trong rừng này, cảm giác của mình bị áp chế đến điểm thấp nhất.
Sau khi vào trong rừng, Tô Bằng có loại cảm giác, giống như chung quanh mình cũng không phải cây cối, mà toàn bộ là bóng dáng màu đen, mình đi trong đó, rất nhanh liền có một loại cảm giác choáng váng đầu.
Mà người canh núi, đi ở trong rừng này cũng không phải cự ly thẳng tắp, mà tựa hồ có kết cấu gì đó, sau khi gặp mấy cây đại thụ, liền chuyển phương hướng, sau đó lại gặp mấy cây đặc thù, lại chuyển phương hướng, giống như là đang vòng quanh trong rừng.
Tô Bằng nhắm mắt theo đuôi, theo người canh núi đi tới, quả nhiên sau khi đi một hồi, cảm giác chóng mặt biến mất, cảm giác mình giống ở trong một thông đạo an toàn.
"Quả nhiên, nơi này là trận pháp hộ núi của Tử Hà sơn."
Trong lòng Tô Bằng nghĩ, nhìn những cây cối trong rừng kia, đều có hơi lâu năm, có một số thoạt nhìn thậm chí có tuổi hơn trăm năm trở lên, phạm vi cũng rất lớn, thoạt nhìn rất lâu trước đây, người Tử Hà Môn hẳn luôn bố trí giữ gìn trận pháp hộ núi này, tốn hao tinh lực hẳn không ở số ít.
Người canh núi tựa hồ rất quen thuộc trận pháp này, ở bên trong mang theo Tô Bằng không ngừng đi qua đi lại, đi mãi đại khái khoảng cách năm sáu trăm mét, hai người gần như đã đi mười bốn mười lăm phút.
Tô Bằng theo người canh núi đi tới, đột nhiên cảm giác lại khôi phục bình thường, lúc này mới phát hiện, mình đã theo người canh núi đi ra đại trận trong rừng kia.
Mà thứ xuất hiện ở phía trước bản thân, thì là một vùng rừng loạn thạch.
Những loạn thạch kia, ít nhất cao chừng một hai người, có thể cản tầm mắt, khoảng cách chính giữa mặc dù không nhỏ, nhưng lại không cách nào nhìn lên trên núi.
"Cùng ta đi thôi."
Người canh núi nói, nói xong tiếp tục đi về phía trước, Tô Bằng theo sát ở phía sau hắn, hai người một trước một sau, xuyên qua trong trận loạn thạch.
Thời điểm đi ra trong trận loạn thạch, Tô Bằng cảm giác không chỉ mình đang động, loạn thạch chung quanh, dường như cũng mọc chân, tựa hồ không ngừng di động chung quanh mình, một hồi Tô Bằng cũng choáng váng đầu, chỉ theo chân người canh núi, mới không loạn mất tâm thần.
Hai người đi một hồi trong loạn thạch, hành tẩu như vậy bốn năm phút đồng hồ, đột nhiên thân hình người canh núi dừng lại, đứng ở một chỗ.