Buổi tối lúc ăn cơm, Tô Bằng hỏi Thái Tuấn Hoa một chút, hỏi hắn có định đi Lâm Y hay không, Thái Tuấn Hoa lắc đầu, nói là hắn cùng với phu nhân của mình, mỗi lần thám hiểm xong đều sẽ đi đến một chỗ có cảnh đẹp, coi như là đi du lịch thả lỏng tâm tình, ít nhất phải nghỉ ngơi ba tháng trở lên mới có thể tiếp tục mạo hiểm.
Lần này nơi Thái Tuấn Hoa và Lương Úy muốn đi du lịch thả lỏng tâm tình là Tây Vực. Nơi này cách Tây Vực, so với Lâm Y cũng chỉ có hai phần ba khoảng cách, cho dù là đi đường thong thả thì mười ngày đến mười lăm ngày là đã có thể đến được Tây Vực.
Tô Bằng nghe xong, chợt nhớ tới một người, chính là Âu Dương Khánh mà mình gặp phải trên thuyền từ Tử Hà Sơn trở về quận Giang Ninh.
Vị đao khách tóc đỏ kia, trong lòng Tô Bằng vẫn rất có thiện cảm, hắn và Phó Tử Dịch coi như là bằng hữu tiếp xúc sớm nhất ở trong giang hồ của mình. Tô Bằng còn nhớ rõ chuyện Âu Dương Khánh gài bẫy Hoắc thiếu hiệp của phái Hằng Sơn, bây giờ nghĩ lại phát hiện đã cách xa nhau thật lâu, mình cũng ít nhiều có chút nhớ nhung những người bạn này.
Lúc Âu Dương Khánh chia tay với mình, cũng nói là hắn muốn đi Tây Vực tu hành, nghe nói nơi đó có không ít người có đao pháp cực kỳ lợi hại. Âu Dương Khánh định đi đến đó tu hành một phen, cùng với những cao thủ kia luận bàn một chút.
Có lẽ Âu Dương Khánh đi Tây Vực cũng đã được mấy tháng rồi, với tính cách nóng nảy bốc lửa của Âu Dương Khánh, ở chỗ Tây Vực kia không phải là cùng người so đao bị giết, thì chính là giết mấy người cao thủ nổi danh ở nơi đó. Tóm lại không có khả năng không có tiếng tăm gì.
Nếu Thái Tuấn Hoa cùng với Lương Úy định đi Tây Vực, Tô Bằng suy nghĩ một lát, kính nhờ hai người kia tiện thể đưa giùm một phong thư. Nếu ở Tây Vực gặp được một người dùng đao tóc đỏ gọi là Âu Dương Khánh, thì giao cho người nọ.
Thái Tuấn Hoa cùng với Lương Úy tất nhiên là đáp ứng, dù sao chuyện này không phí bao nhiêu sức lực, tìm không thấy người thì mang thư về lại là được. Tô Bằng thấy hai người đáp ứng, liền bảo chủ quán mang giấy bút ra, viết cho Âu Dương Khánh một phong thư, đem chuyện mà mình trải qua sau khi chia tay với hắn. Thổi khô xong thì bỏ vào trong phong thư, đưa cho Thái Tuấn Hoa.
Sau khi viết thư xong, Tô Bằng có một loại cảm giác chân chính sinh hoạt tại cổ đại, có lẽ người của thế giới cổ đại ở thực tế không có điện thoại không có internet, ngay cả dịch trạm cũng phải một thời gian. Bình thường nếu muốn liên lạc, cũng chỉ có thể kính nhờ người quen truyền thư tín giùm cũng nên.
Sau khi đem thư đưa cho Thái Tuấn Hoa, Tô Bằng lại đem địa chỉ nhà mà mình mua ở trong thành Lâm Y kia nói cho Thái Tuấn Hoa. Bảo với Thái Tuấn Hoa nếu như có chuyện gì có thể gửi thư đến đó, hoặc là điện thoại liên hệ cũng được. Đến Lâm Y cũng có thể đi đến đó tìm mình, sau khi Thái Tuấn Hoa cùng với Lương Úy ghi nhớ lại, thời gian cũng đã chín giờ tối, ba người liền ở trong khách phòng logout.
Sáng ngày thứ hai, sau khi ba người login, Thái Tuấn Hoa cùng với Lương Úy chuẩn bị cáo biệt.
Hai người Thái Tuấn Hoa cùng với Lương Úy, sau khi rời khỏi bìa rừng rậm nguyên thủy thì đi về hướng tây, Tô Bằng thì lại trở về Lâm Y hướng Đông Nam, hai vợ chồng kia cáo biệt với Tô Bằng, ước định về sau nhất định phải liên lạc với nhau. Sau đó Tô Bằng cùng với hai người chia nhau ra, đường ai nấy đi.
Tô Bằng cưỡi ngựa đi về phía Lâm Y, có điều đoạn đường này cũng không vội vã giống như là lúc tới, chỉ chậm rãi đi đường. Dọc theo đường đi gặp phải quán ăn đặc sắc thì còn dừng lại một hồi, do đó tổng cộng mất hết bảy tám ngày mới quay trở về Lâm Y.
Sau khi Tô Bằng cưỡi ngựa tiến vào Lâm Y thành, không khỏi cảm khái Lâm Y quả nhiên không hổ là thành thị châu quận, trước kia mình lấy ánh mắt của đô thị lớn thời hiện đại mà nhìn Lâm Y thành nên không cảm thấy cái gì, chỉ thấy trình độ náo nhiệt đại khái giống như là thành thị tuyến hai tuyến ba trong hiện thực mà thôi, nhưng sau khi mình từ rừng rậm nguyên thủy Tây Bắc trở về, dọc theo đường đi trải qua không ít những thành thị khác, lúc này mới phát hiện Lâm Y thành rất là phồn hoa, thành thị bình thường không có lưu lượng người nhiều như chỗ này.
Sau khi tiến vào trong thành, Tô Bằng đi đến hành y đường trước. Tính thời gian, Tôn Nhất Hao cũng đã đi đến chỗ ở bí mật của Từ Hàng Tĩnh Trai đã hơn nửa tháng, cũng không biết có tin tức của hắn hay không, nghe ý nói gần nói xa của tiểu tử kia, cảm giác môn phái của bọn họ cùng với Từ Hàng Tĩnh Trai có dây dưa không rõ ràng lắm, dường như có chút hương khói tình duyên, chắc không phải là bị những ni cô đó dây dưa chứ?
Tô Bằng đi vào hành y đường, Từ chưởng quỹ của hành y đường biết gương mặt đã dịch dung hiện tại của Tô Bằng, dẫn Tô Bằng vào tiểu lâu phía sau, sau đó giữ chặt Tô Bằng, nói:
“Tiên sinh không nên rời khỏi, Thiếu chủ của chúng ta hai ngày trước mới trở về, sau khi trở về đã cho người truyền lời nói, muốn tiên sinh sau khi trở về ngàn vạn lần không cần phải đi loạn. Bây giờ trong thành Lâm Y có kẻ thù của ngươi, bảo ngươi sau khi trở về thì ở lại đây chờ hắn, chớ để đụng vào kẻ thù của ngươi ở trong thành Lâm Y.
Tô Bằng nghe xong, hơi chút suy tư, suy nghĩ kẻ thù của mình trong lời của Tôn Nhất Hao là ai.
Tôn Nhất Hao đúng là đi đến căn cứ của Từ Hàng Tĩnh Trai, kết quả không ngoài hai việc, một là hắn thành công cứu ra người hắn phải cứu, hai là thất bại bị người của Từ Hàng Tĩnh Trai phát hiện. Tô Bằng tương đối có khuynh hướng về cái thứ hai, bởi vì Từ Hàng Tĩnh Trai là một môn phái nổi danh như vậy, chỗ ở của họ có thể tùy tiện cho người đi vào tìm người rồi thành công cứu người ra sao?
Nghĩ tới điều này, Tô Bằng có thể khẳng định người ở trong thành Lâm Y kia, có thể là Phạm Thanh Âm đã từng bị mình đánh bại.
Suy tư rõ ràng những thứ này xong, Tô Bằng khẽ gật đầu, nói:
“Bảo Thiếu chủ nhà ngươi mau chóng đến gặp ta đi... Đúng rồi, người ta từng gửi thư, có đến Lâm Y không?
Người Tô Bằng nói, chính là Tạ An ở quận Giang Ninh kia, mình gửi thư bảo người này đến Lâm Y, tính thời gian cũng không còn nhiều lắm.
“Đến ròi, đến từ hai ngày trước, hắn thấy được thư tiên sinh để lại cho hắn, hai ngày này theo Tô Xán đã lấy được kim phiếu, đang kiếm thương hội, bây giờ đang ở trong nhà mà tiên sinh đã mua.
Từ lão bá nói với Tô Bằng.
“Vậy thì tốt quá, phiền lão bá có thể phái người báo cho hắn nói hắn tới đây gặp ta một chút được không?