Ba người Tô Bằng nhìn thấy, coi như là người quen, chính là Thánh nữ ma giáo Lãnh Sương Nguyệt từng gặp mặt một lần ở thôn vắng trong chuyện ma quái lần trước.
Nàng ta không biết là bởi vì thi triển công pháp đặc thù gì, hay là bản thân thích vậy, có một điểm rất bắt mắt, chính là ra ngoài chưa bao giờ mang giày, luôn đi một đôi chân trần.
Nhất là nàng không biết sử dụng biện pháp gì, mặc dù đi chân trần trong rừng nguyên thủy này, cũng không nhìn thấy đôi chân xinh đẹp của nàng vấy bẩn bất kỳ vết bẩn nào, giống như một đôi chân tuyệt đẹp như ngọc.
Thái Tuấn Hoa cảm giác được thân thể Tô Bằng run một cái, có chút kỳ quái nhìn Lãnh Sương Nguyệt, sau đó dùng nội lực trói buộc âm tuyến, truyền lại một câu vào trong tai Tô Bằng:
“Ngươi quen biết sao?”
Vị trí Tô Bằng không tiện quay đầu lại nói chuyện với Thái Tuấn Hoa, chỉ là khẽ gật đầu, mình và Lãnh Sương Nguyệt coi như là có duyên gặp mặt một lần, có điều hai người không có nhiệt tình niềm nở gì với nhau, ngược lại là một người hãm hại đối phương một lần, bản thân còn đoạt loan đao còn có một tấm bản đồ của Lãnh Sương Nguyệt, nghĩ chắc hẳn đối phương hiện tại trong lòng vẫn còn đang 'nhớ thương' mình.
Phía sau mười mấy người cầm đuốc kia, dần dần đi tới đây, Tô Bằng cũng dần dần phân biệt ra được những người này là những ai.
Chỉ thấy trong đội ngũ, lại thêm Lãnh Sương Nguyệt, tổng cộng có ba nữ nhân, trong đó ngoại trừ Lãnh Sương Nguyệt một thân sa y màu trắng, hai nữ nhân khác, một người khoác áo ngoài lụa mỏng màu tím, một người khoác áo ngoài màu hồng phấn, từ trên tuổi tác nhìn thấy, nữ nhân mặc áo ngoài màu tím kia chắc hẳn đã hơn ba mươi, nhưng dung mạo vẫn như cũ thoạt nhìn vô cùng tinh sảo đẹp đẽ, còn nữ nhân khoác sa y màu hồng phấn còn lại kia, có lẽ chỉ lớn hơn Lãnh Sương Nguyệt vài tuổi, cũng không nhiều lắm.
Người vây quanh bọn họ, là bảy tám nam tử ăn mặc trang phục màu xanh cùng màu đen, những nam tử này gương mặt thoạt nhìn, đều không giống như là người bình thường, ít nhiều có một chút cảm giác tà mị.
Nhìn khí chất khuôn mặt những người này, Tô Bằng lập tức nhớ tới một người, chính là nam nhân bán cho mình Huyễn Giới thạch mà mình từng gặp ở trong buổi đấu giá mình ở thành Lâm Y lần trước, khí chất trên người nam nhân kia cùng với nhóm người này nhóm người này vô cùng giống nhau.
Lãnh Sương Nguyệt cũng ở trong đám người này, đây cũng nói rõ thân phận của đám người này... Tám chín phần mười, là người trong ma giáo.
“Ma giáo, nghe bản thân bọn họ tự xưng mình, là thánh giáo hoặc là thần giáo... Còn những người Chân Thần giáo kia, chỉ nhiều hơn bọn họ một chữ Chân mà thôi, chẳng lẽ hai nhóm người này, còn có mối liên hệ gì với nhau hay sao?”
Tô Bằng trong lòng thầm suy nghĩ.
Lúc Tô Bằng quan sát suy nghĩ, Lãnh Sương Nguyệt dẫn đầu đoàn người, cũng đi đến lân cận khe rãnh.
“Thánh nữ đại nhân phía trước có một khe rãnh nhô lên rất cao, chúng ta lúc này người ở bên dưới, cho dù nhảy lên đại thụ, cũng không nhìn thấy ánh đuốc của đám người phía trước kia.”
Ở trước mặt Lãnh Sương Nguyệt, một nam nhân trẻ tuổi tay không cầm đuốc, tuổi tác thoạt nhìn rất trẻ, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt, thoạt nhìn địa vị hơi cao một chút, ở bên trong đội ngũ đứng lại phía sau Lãnh Sương Nguyệt, nói.
“Sa Thiên Âu, ngươi cảm thấy chúng ta nhìn không ra điểm này sao?”
Người này vừa mở lời nói chuyện, nữ tử mặc lụa mỏng hồng nhạt đứng bên cạnh Lãnh Sương Nguyệt kia liền có chút không khách sao quát lên với người này.
“Ha ha.”
Nam tử sắc mặt tái nhợt tên là Sa Thiên Âu kia rõ ràng lòng dạ thâm sâu, không ngờ không hề tức giận, chỉ mỉm cười, nói với nữ tử mặc lụa mỏng hồng nhạt kia:
“Vân sư muội ngươi dường như rất có thành kiến đối với tại hạ, ta chỉ là muốn nói, hoàn cảnh nơi này khá là nhỏ bé vẫn là mong Thánh nữ cẩn thận một chút thì tốt hơn, dù sao người chúng ta đuổi theo, vô cùng xảo quyệt, điểm này ta và Phong huynh Đinh huynh đều đã lĩnh giáo qua rồi.”
Người này, chính là người áo xanh Sa Thiên Âu từng xuất hiện ở nơi ba người Tô Bằng đã từng chiến đấu kia, lúc này ở trong đám người kia, nam tử trung niên họ Đinh, còn có nam tử cao khều giống như cây sào, có lẽ là họ Phong, rõ ràng đều xuất hiện trong đội ngũ này.
Nữ tử mặc lụa mỏng hồng nhạt kia sau khi nghe xong, lông mày lập tức hơi nhíu lại, nàng vô cùng phản cảm với đệ tử thần giáo tên là Sa Thiên Âu này, mặc dù người của thần giáo mỗi người đều có chút lòng riêng và toan tính riêng, nhưng nữ tử áo hồng cảm giác bản thân vẫn có thể nắm bắt được, nhưng nam tử tên Sa Thiên Âu này, rốt cuộc hắn muốn làm gì, nữ tử áo hồng căn bản suy đoán không được, chỉ là biết người này tuyệt đối không phải một lòng vì thần giáo biểu hiện nhiệt tình như vậy.
“Vân nhi, hoàn cảnh nơi này không thể so với địa phương khác, người chúng ta truy đuổi, lại có chút xảo quyệt khác thường giống như những gì Tiểu Sa nói, cẩn thận một chút, vẫn hơn.”
Lúc này, nữ tử mặc trang phục màu tím, đứng bên cạnh thân Lãnh Sương Nguyệt, đột nhiên mở miệng nói chuyện, dặn dò nữ tử mặc lụa mỏng hồng phấn họ Vân kia.
Nữ tử họ Vân bĩu môi, muốn nói cái gì, chỉ là địa vị của nàng so với nữ nhân áo tím kia thấp hơn một bậc, võ công cũng không bì kịp, cho nên chỉ đành nghe lời.
Lãnh Sương Nguyệt thì lại mặt không biểu tình, chỉ là nghe người bên cạnh mình nói chuyện, lúc này mới mở miệng nói:
“Sa sư đệ kinh nghiệm rừng rậm phong phú, xin mời Sa sư đệ dẫn theo mấy người, đi đến xem xét thử xem phụ cận khe rãnh này có mai phục hay không.”
Chương 413: Mai phục đắc thủ (2) Sa Thiên Âu nghe thế, sắc mặt thoáng thay đổi, có điều bởi vì ở trong bóng tối trong rừng, cũng không nhìn rõ lắm, hắn lập tức đổi thành một gương mặt tươi cười nói:
“Thánh nữ có lệnh, nào dám không tuân theo.”
Nói xong hắn ha ha cười, nói với nam tử họ Phong dáng người cao ngất giống như cây trúc kia:
“Phong huynh, ngoại trừ bọn người Thánh nữ, võ công của ngươi công nhận cao nhất, cũng thể gọi hai tiếng đồng môn, cùng ta đi kiểm tra chút đi.”
Nghe Sa Thiên Âu nói thế, trong lòng luôn chửi mẹ nó, Sa Thiên Âu kia, tâm tư bản thân khiến cho người khác nắm bắt không được, bọn người Thánh nữ vốn có thành kiến với Sa Thiên Âu, nhưng người này, lại giống như là kẹo dính dính chặt lấy mình không nhả ra, khiến người ta có cảm giác mình đi chung đường với hắn, cứ tiếp tục như vậy, sau này mình ở trong thánh môn cũng không có được lợi ích gì.
Chỉ là người này khá hiểu cách cầm lông gà làm lệnh tiễn, lúc này mượn căn dặn của Thánh nữ, bản thân vẫn là phải đi một chuyến với hắn, nghĩ tới đây, hắn không khỏi tức giận hừ một tiếng, có điều vẫn đứng dậy.
Mặt khác có hai đệ tử ma môn, đi theo Sa Thiên Âu cùng nam tử họ Phong kia, đi vào bên trong khe rãnh tìm kiếm.
Người Chân Thần giáo mai phục phụ cận khe rãnh, thậm chí Thái Tuấn Hoa cùng Lương Úy, trong tay cũng không khỏi toát một phen mồ hôi lạnh, bọn họ không biết bản thân đám người ma môn này tỉ mỉ đến mức nào, chỉ là bốn người trong ma môn này đã đi đến gần bản thân, nếu như tìm ra bọn họ, vậy thì phải ra tya, nhất là người Chân Thần giáo, bọn họ mai phục phía dưới khe rãnh chỉ có năm người, nhân số lại không chiếm ưu thế, nếu là bị phát hiện, vậy cũng không phải phục kích, mà là bị đối phương chia ra đánh bại.
Nhưng mà nơi này mọi người không ngờ chính là, bốn người trong ma môn này, đều bỏ mặc làm ngơ, không ra sức kiểm tra mấy.
Thậm chí có hai người đi qua trong bụi cây ba người Tô Bằng ẩn thân, cũng không nói rút binh khí ra, đâm hai nhát vào trong bụi cây thử, chỉ là đơn giản lướt nhìn, đừng nói ba người Tô Bằng, chính là ngay cả người Chân Thần giáo cũng không phát hiện được manh mối gì.
Ngược lại Sa Thiên Âu kia, khi đi đến nơi này, tùy ý quét nhìn cây đại thụ sau lưng ba người Tô Bằng kia, lại dùng mắt liếc nhìn khối đá xanh, Tô Bằng đối với hai vị trí này ngược lại là có chút ấn tượng, những người Chân Thần giáo đó, dường như ẩn nấp ở những nơi đó, cũng không biết Sa Thiên Âu có phát hiện ra gì không, vẫn là tùy ý liếc nhìn thử.
Bốn người của ma môn, tìm tòi một hồi, giống như không hề phát hiện ra có gì khác thường, quay lại đội ngũ, đi xuống bên dưới khe rãnh.
“Đám người chúng ta bám theo kia, có lẽ đã dùng cương đao ném lên trên vách đá, sau đó giẩm lên cương đao nhảy lên trên, trên vách đá có để lại dấu vết, chính là chứng cớ.”
Ở chỗ khe rãnh, Sa Thiên Âu chỉ vào vách đá khe rãnh nói, nói xong gật đầu ra hiệu cho một đệ tử ma môn xung quanh, người đệ tử kia ngay lập tức đem trường đao trên lưng tháo xuống, từ trên người cũng lấy ra một sợi dây thừng, buộc vào trên chuôi đao, sau đó ném ra.
Trường đao không ngoài dự đoán đâm vào trong vách đá, đệ tử ma môn kia kéo dây thừng, thi triển khinh công nhảy lên, giữa đường đạp một cái chuôi đao trường đao lộ ra ngoài trên vách đá, tự mình nhảy lên.
Sau đó hắn thu dây thừng về lại, ném xuống bên dưới, kéo một người trong ma môn lên.
Lúc này đệ tử Chân Thần giáo mai phục ở phụ cận khe rãnh, tinh thần khẩn trương cao độ, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị ra tay công kích, chỉ là bọn người Thần Sử của Chân Thần giáo mai phục ở khe rãnh cũng không hề ra tay, bọn người bên dưới cũng chỉ đành chờ đợi.
Lúc này phía trên khe rãnh, đã có ba gã đệ tử ma giáo, một người trong đó cầm dây thừng tiếp tục ném xuống, kéo người lên trên.
“Không cần phiền phức như vậy.”
Ở phía dưới, nữ tử áo hồng, dường như đã không kiên nhẫn chờ nổi, phất tay một cái, chỉ thấy ống tay áo y phục nàng lung lay giống như mặt nước, trực tiếp bay lên phía trên khe rãnh, quấn lấy cánh tay của một tên đệ tử.
Sau đó nữ tử áo hồng này, hơi dùng sức lôi kéo, liền bay thẳng lên, ở bên cạnh nàng, Sa Thiên Âu cũng được đệ tử ma môn kéo lên trên khe rãnh...
Chính là vào lúc này!
Ba bóng đen, ở phía trên khe rãnh đột nhiên bắn vọt ra, ba thanh trường kiếm công kích vào sau lưng đám đệ tử ma giáo!
“Giết!”
Một âm thanh rất có tính chất bùng nổ vang lên, chỉ thấy Thần Sử trên trán đội kim cô kia, cũng cầm xẻng Nguyệt Nha trong tay, từ địa điểm mai phục vọt ra.
Những đệ tử ma giáo kia, cũng không dùng hết tinh thần để phòng bị, lúc này bỗng nhiên gặp phải tấn công, nhất thời hơi có kinh ngạc.
Nhất là một tiếng quát lớn của Thần Sử kim cô kia, giống như cũng là một loại kỹ năng võ công, trong lúc rống lên, khiến cho người khác nháy mắt cảm giác thân thể như rơi vào hầm băng, trong lúc nhất thời khó có thể nhúc nhích.
Trong nháy mắt thất thần này, người Chân Thần giáo đã tấn công tới, ba gã đệ tử ma môn chỉ là hơi ngăn cản, thân thể ba người đều bay về phía sau, mặc dù không có người bị một chiêu chết ngay tại chỗ, nhưng đều bị nội thương.
Thần Sử kim cô kia, mục tiêu cực kỳ chính xác, chính là nữ tử áo hồng vừa mới lao lên trên kia.
Đệ tử ma môn nữ tử áo hồng dùng ống tay áo quấn quanh mượn lực kia, đã bị người đánh bay, ngay sau đó nàng ở giữa không trung không điểm mượn lực, thân thể mặc dù bay lên phía trên, nhưng không rơi xuống trên khe rãnh.
Thần Sử kim cô chính là muốn một khắc đối phương vội vàng không kịp chuẩn bị này, chỉ thấy hắn đột nhiên hét lớn một tiếng, tốc độ đột nhiên tăng vọt gấp đôi, sau đó đột nhiên từ phía trên khe rãnh nhảy lên, ở dưới ánh trăng, giống như người sói, thân thể cong người giống như cánh cung, dưới ánh trăng chiếu rọi, giống như cánh cung cực dài, đột nhiên thẳng băng, một xẻng đập xuống nữ tử áo hồng kia!