Tô Bằng nhìn thoáng qua dưới chân, chỉ thấy ở dưới mặt bùn đất là một khối đá xanh thành hình vòm, giống như là bộ phận nào đó trong kiến trúc, chứ không phải hòn đá tự nhiên hình thành.
Sau khi thấy khối đá xanh này, Tô Bằng đột nhiên lại sinh ra một loại cảm giác giống như đã từng quen biết.
Ở trong đầu Tô Bằng, ảo cảnh mình trải qua trong Huyễn Giới thạch kia, cùng hoàn cảnh bí cảnh chỗ mình bây giờ không ngừng chồng nhau, khối đá xanh này, thoạt nhìn có điểm giống thứ trong di tích đá trong ảo cảnh.
Tô Bằng hít sâu một hơi, để mình tạm ngừng suy nghĩ miên man, nhưng vẫn còn có chút không nhịn được mà nghĩ, nếu ở trong di tích này, cũng có lượng lớn những quái vật thực vật mình từng gặp trong Huyễn Giới thạch, vậy phải làm thế nào?
Có điều nhìn thoáng qua Thái Tuấn Hoa, tâm lý Tô Bằng hơi an định một chút, dù sao Thái Tuấn Hoa đã tới đây một lần, cũng không gặp phải những quái vật thực vật kia.
Tề huynh, ở đây cách di tích đã không xa, ở gần di tích, luôn có thể thấy những đá xanh này, chúng ta lại đi chưa tới một Km, tất có thể đến di tích!
Thái Tuấn Hoa hơi hưng phấn, quay đầu nói với Tô Bằng.
Vậy thì tốt lắm, Thái huynh chúng ta liền tới di tích thôi.
Tô Bằng nói, hai người Thái Tuấn Hoa cùng Lương Úy gật đầu, ba người cầm cây đuốc trong tay, tiếp tục đi sâu vào trong rừng.
Một đường đi tới, Tô Bằng luôn hỏi thăm Thái Tuấn Hoa, đến tột cùng là cái gì, khiến hoạt động thám hiểm của hai người Thái Tuấn Hoa cùng Lương Úy lần trước dừng bước ở di tích kia.
Thái Tuấn Hoa cũng chẳng giấu diếm, kể cho Tô Bằng, hắn thám hiểm sở dĩ bị ngăn cản, cũng là vì một vùng thực vật cực kỳ đặc biệt.
Ở trên đường tới di tích ngàn vàng kia, có một đoạn địa phương giống động quật, chỉ là ở trong động quật kia, cũng không có thủy đạo, mà là một mảng lớn thực vật huyệt động.
Loại thực vật này hẳn không phải thực vật xanh thông thường bên ngoài, bởi vì chúng ở trong động quật, cũng không cần ánh mặt trời tiến hành quang hợp, không chỉ như vậy, phía trên thân thể chúng còn phát ra một loại huỳnh quang màu xám. Thoạt nhìn có chút giống gậy huỳnh quang.
Nhưng thực vật này lại cao lớn giống đại thụ, cũng có thân cây, ở trên thân cây, là cành rất dài, những cành này giống cành cây liễu, rất dài. Có điều nó có sự cưng rắn và sắc bén mà cây liễu không có.
Cành của loại thực vật này, phảng phất giống miếng sắt mỏng, rất cứng, cho dù là lợi kiếm chém cũng không chắc có thể chặt đứt, đồng thời rất sắc bén, quẹt nhẹ lên thân người, chính là một vết rách.
Mà cành của những thực vật này giống như có một loại công năng, có thể tự động cảm ứng vật còn sống cùng vật thể hoạt động, có thể tiến hành công kích tự động, chỉ cần là vật còn sống đi qua cạnh những thực vật kia, cành lá của thực vật kia, liền giống như ngàn vạn lưỡi dao sắc bén, muốn tiến hành công kích người sống như cắt quả.
Nếu muốn xâm nhập di tích, vậy tất nhiên phải đi qua huyệt động kia, mà đoạn đầu của huyệt động kia còn đỡ, nhưng càng vào bên trong, loại thực vật này lại càng dày đặc, cuối cùng quả thực tạo thành một vùng đao trận thiên đao vạn quả, khiến không ai có thể vào.
Lần trước, hai vợ chồng Thái Tuấn Hoa cùng Lương Úy, chính là bị đao trận do cành giống ngàn vạn lưỡi dao sắc bén tạo thành đánh bại, bọn họ chỉ có thể xâm nhập huyệt động hơn ba mươi mét, sau đó loại thực vật kỳ lạ bên trong này rất dày đặc khiến hai người không thể vào, làm hết sức chật vật.
Hai người bọn họ cũng từ trong rừng, săn bắt một con lợn rừng nhỏ, đem nó ném vào trong huyệt động có những thứ phảng phất cây đao kia, kết quả chưa tới một phút đồng hồ, con lợn rừng nhỏ kia đã bị rừng đao cuốn thành một mảnh hài cốt.
Lúc đó liền khiến hai người Thái Tuấn Hoa cùng Lương Úy tâm lạnh.
Hai người cũng không phải không nghĩ tới, sau khi ra ngoài đặt một số áo giáp toàn thân trong binh nghiệp, sau đó lại xông thử rừng đao này.
Nhưng, nếu sử dụng áo giáp xông vào, đầu tiên áo giáp mỏng chắc chắn vô dụng, cành trong trận đao phía trong rất sắc, áo giáp mỏng bình thường đi chưa lâu đã hỏng, áo giáp nặng thì rất không tiện vào trong bí cảnh này, dù sao bí cảnh này cũng không dễ vào vậy.
Nhưng nếu không ngại vất vả, quả thật mang áo giáp toàn thân nặng nề tới, cũng có vấn đề, bởi vì hai vợ chồng Thái Tuấn Hoa cùng Lương Úy thăm dò lúc trước phát hiện, trong huyệt động này, có thể còn cả chỗ băng nổi hoặc nước chảy, đi vào huyệt động liền có thể nghe được tiếng nước chảy, bên trong nhất định có lũng sông, mặc giáp nặng, căn bản không cách nào qua sông, bởi vì bọn họ cũng không biết sau nước chảy trong huyệt động, còn có thực vật kỳ quái giống rừng đao thiên đao vạn quả không, hoặc là mấy thứ khác.
Cho nên hai người ở trong hội đấu giá gần Lâm Y thành, lúc thấy Nghê Hồng Vũ Y mà Từ Khản lấy ra đấu giá, mới muốn đấu giá như vậy, bởi vì Nghê Hồng Vũ Y kia, lại dễ dàng khiến bọn họ đi qua mấu chốt thực vật trận đao này, mặc dù Nghê Hồng Vũ Y không cách nào phòng ngự phần đầu, nhưng với võ công hai người, nếu chỉ là toàn lực phòng ngự đầu, ngược lại có lòng tin nhất định không bị những cành cây sắc bén kia gây thương tích.
Tô Bằng nghe xong, khẽ gật đầu, tình hình phía trước quả thật đặc biệt, nếu như không có ba bộ trang bị có thể phòng ngự công kích của binh khí bạc cấp thấp trên người mình, quả thật không dễ vào sâu trong di tích này.
Tề huynh, ngươi nhiệt tình với di tích như vậy, ta vẫn chưa hỏi ngươi, đến tột cùng là cái gì hấp dẫn ngươi, khiến ngươi cố chấp với di tích này như thế?
Tô Bằng sau khi minh bạch khó khăn khi thăm dò di tích, lại hỏi một vấn đề bản thân hết sức tò mò, nói với Thái Tuấn Hoa.
Bản thân Tô Bằng ban đầu là vì những kinh nghiệm thực chiến có thể có trong di tích này mà đến, nhưng đến bây giờ, hắn lại sinh ra một loại hiếu kỳ khác, di tích này bí ẩn như thế, lại có hung hiểm như thế, nếu không có ó chỗ tốt đặc biệt gì, hai vợ chồng Thái Tuấn Hoa cùng Lương Úy, cho dù là rất si mê khảo cổ, cũng không tốn khí lực vậy, cứ nhìn chằm chằm ở đây không tha?
Nghe xong lời của Tô Bằng, Thái Tuấn Hoa hơi chần chờ, có điều suy nghĩ một lát, Tô Bằng trên đường đi, biểu hiện vẫn hết sức quân tử, coi như là một đồng bạn khá tin cậy, mà sau khi phá giải toàn bộ bí mật di tích, cho dù thế nào Tô Bằng vẫn sẽ biết bí mật ở đây, không bằng nói bây giờ, để hắn có chuẩn bị tâm lý, không đến mức tạm thời có biến cố gì.
Nghĩ thông suốt điểm ấy, Thái Tuấn Hoa nói:
Ta cùng Lương Úy ở trong văn hiến phát hiện ghi chép, nói là phiến bí cảnh này, có giấu rất nhiều kỳ vật, chính là di vật thời kì vương triều mấy thời đại trước, tính ra hẳn là di vật ba bốn ngàn năm trước... Nhưng đây cũng không phải trọng điểm, căn cứ manh mối chúng ta khảo chứng ra ở trong văn hiến, di tích này, tựa hồ liên quan tới một thế giới mới!
Thế giới mới? Cái gì gọi là thế giới mới?
Tô Bằng nghe xong, bất giác cảm thấy ngạc nhiên hỏi.
Thật ra hai người ta cùng Lương Úy cũng không quá rõ, hơn nữa hai người chúng ta cũng có khác nhau, ta cho rằng tân thế giới trong văn hiến nói, có lẽ là chỉ bí cảnh nơi này, bởi vì phạm vi bí cảnh này thật sự quá lớn, xưng là một vương quốc độc lập, cũng không quá, nhưng Lương Úy cho rằng, tân thế giới trong văn hiến nói, cũng không phải hư ảo, mà hẳn là có một thế giới cụ thể mà chân thật, Tề huynh từng chơi game online bình thường chứ? Tân thế giới mà Lương Úy giải thích, liền giống như bản đồ mới trong game online, có thiết lập bất đồng với thế giới chủ, nhưng là thế giới cùng một nhịp thở với thế giới chủ.
Thái Tuấn Hoa nói phát hiện khảo cổ của mình, hơi có chút hớn hở, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng nghe xong, lại có hơi trầm mặc.
Thế giới luân hồi tử vong, bản thân đã là một thế giới rất đầy đủ, hết thảy đều là võ hiệp cổ đại, nếu trong thế giới này, xuất hiện một thế giới mới, vậy đó là thế giới gì chứ?
Tô Bằng chỉ theo bản năng cảm giác, nếu ở đây quả thật có quan hệ với thế giới mới gì đó, như vậy cũng không nên chênh lệch quá xa với thế giới luân hồi tử vong, mà nên hỗ trợ lẫn nhau, hoặc thế giới đồng dạng.
Tối đa, chênh lệch chính là khác nhau giữa các quốc gia như trung nguyên cổ đại cùng Tây Vực, Thiên Trúc, Đại Thực, vân vân trên địa cầu.
Tô Bằng trầm mặc một lát, trong lúc nhất thời, đội ngũ ba người đều trở nên an tĩnh lại, chỉ còn tiếng bước chân sột soạt.
Tô huynh! Chúng ta đã tìm đến rồi!
Yên tĩnh ngắn ngủi bị thanh âm của Thái Tuấn Hoa đánh vỡ, chú ý của Tô Bằng một lần nữa trở lại trong hiện thực, nhìn về phía trước.
Chỉ thấy ở trong rừng phía trước, một di tích chủ yếu do đá xanh tạo thành, xuất hiện ở trước mặt bọn người Tô Bằng.
Tô Bằng cẩn thận dò xét, chỉ thấy ở dưới ánh trăng bạc, trong rừng rậm rạp, một mảnh di tích chủ thể do đá xanh tạo thành, liền ở trước mắt mình không xa.
Di tích này, quy mô cũng lớn vô cùng, đại khái chừng một hai thôn nhỏ, có điều mặt đất cũng trải đá xanh, cộng thêm có mấy căn phòng đá nóc hình vòm, thoạt nhìn giống như là một thôn nhỏ hoặc điểm tụ tập của hai ba trăm người.
Nhà đá xanh trong điểm tụ tập này, đại bộ phận đã đổ nát, mọc đầy cỏ dại, nhưng không nhìn thấy sinh vật như rắn rết... hoạt động trong đó, ngược lại trông rất kỳ quái.
Cước trình ba người Tô Bằng rất nhanh, rất nhanh, đã tiến vào phạm vi di tích.
Tề huynh nhìn ra có dị thường gì không?
Thái Tuấn Hoa đã từng dò xét ở đây, cho nên cũng không lộ vẻ chú ý đặc biệt, mà hỏi Tô Bằng.
Tô Bằng quan sát chung quanh một phen, miệng nói:
Nhà ở đây tựa hồ có vẻ rất kỳ quái, mỗi nhà cao nhất chỉ hai thước, với người bình thường mà nói, tựa hồ hơi lùn, người từng ở đây, chẳng lẽ là mấy bộ tộc rất lùn sao?
Ha ha, Tề huynh quả nhiên chú ý tới điểm này.
Thái Tuấn Hoa nghe xong, nhẹ gật đầu, nói:
Vợ chồng chúng ta lúc vừa tới nơi này, cũng phát hiện những dị thường này, mà mấy đồ vật phát hiện trong nhà đá này, người cư trú ở đây, tựa hồ không quá giống người thường.
Tề Đại ca, ngươi xem bên kia, chính là động quật chúng ta từng thám hiểm.
Vào chính lúc này, Lương Úy luôn giơ cây đuốc, đột nhiên mở miệng nói với Tô Bằng.
Tô Bằng theo hướng Lương Úy chỉ nhìn lại, chỉ thấy theo tuyến thẳng trong thôn di tích này đi thẳng tiếp, có một triền núi đi thông vách đá, ở trên sườn núi này, dưới vách đá, có một cửa động lớn, tạo hình kia, liền giống như ác ma há miệng...