Thái Tuấn Hoa và Lương Úy nghe xong cũng khẽ gật đầu, Lương Úy nói:
Vị trí của di tích rất khó xác định, ta và Tuấn Hoa cũng phải thông qua rất nhiều văn hiến mới xác định vị trí của bí cảnh này, có lẽ những người giang hồ này hẳn là không dễ dàng tìm được chung quanh như vậy
Tô Bằng cũng đồng ý điểm này, ba người có chung suy nghĩ, tiếp tục thăm dò bí cảnh, chính là cẩn thận một chút, tránh hai tốp người giang hồ kia là tốt rồi.
Lúc này, toàn bộ thức ăn cũng đã được dọn lên, những món ăn thôn quê này không tính là không tính là đặc biệt xa xỉ, tổng cộng có sáu món ăn, chính là phân lượng rất đủ, mùi vị rất là không tệ khiến ba người Tô Bằng ăn không ít.
Bữa cơm chấm dứt, đại nương chưởng quỹ ban nãy ra ngoài cũng trở về, hơn nữa còn mang về cho bọn người Tô Bằng thịt và đồ khô, đều có thể ăn trực tiếp, xem như là thức ăn để đi vào núi.
Ăn cơm xong, lại chuẩn bị xong thịt và lương khô,, ba người Tô Bằng đi vào hai gian phòng khách trên lầu, sau khi hẹn thời gian ngày mai login liền cùng nhau logout.
Sau khi Tô Bằng logout, đăng nhập trang web luân hồi một chút, đem mật mã của hoàng kim cho giao dịch viên đảm bảo Tê Tiên Cư rồi liền đi nghỉ ngơi.
Năm giờ sáng ngày thứ hai, ba người Tô Bằng đều đã lên mạng.
Không nhiều lời, ba người lấy ngựa được giữu trong khách điếm này, cho chưởng quỹ một ít tiền ngựa rồi liền đi vào trong rừng rậm.
... Đường vào núi cũng không tính dễ đi, có điều khinh công ba người cũng không tệ, ngay cả Lương Úy võ công yếu nhất cũng có năm sáu thành khinh công của Tô Bằng hỏa hầu, đường đối với người bình thường mà nói là hết sức khó đi, với ba người mà nói thì như giẫm trên đất bằng.
Tốc độ của ba người cũng không chậm, Thái Tuấn Hoa với Lương Úy đi trước. Lần trước hai người bọn họ chính là từ nơi này vào núi, quen cửa quen nẻo, liền đi trước dẫn đường vào núi.
Tô Bằng đi theo hai người, hắn có lưu dư lực, tuy rằng địa thế trong rừng rậm phức tạp nhưng đối với đẳng cấp khinh công Tô Bằng đã tu hành đến mà nói, cũng chẳng khác đường phẳng là mấy.
Ba người cứ vậy mà nhanh chóng đi vào.
Bất tri bất giác, ba người cũng đã đi được bảy tám giờ.
Trong bảy tám tiếng này, ba người cũng chỉ nghỉ ngơi một lần, ăn một ít đồ rồi liền đi tiếp, đến một hai giờ chiều, ba người đã vào rừng được bảy tám chục dặm.
Tề huynh, trước tiên nghỉ ngơi một chút.
Lúc này, ba người đã tới một dòng suối nhỏ phụ cận trong rừng rậm, trên mặt Thái Tuấn Hoa đã lấm tấm mồ hôi, hắn nói với Tô Bằng.
Thể lực Tô Bằng vẫn còn dư thừa, có điều vì chiếu cố hai vợ chồng Thái Tuấn Hoa nên liền ngừng lại.
Tề huynh. Khu rừng nguyên thủy này chính là như vậy, diện tích rất lớn, có lẽ còn lớn hơn một châu, hơn nữa phần lớn là đường núi, càng vào trong rừng rậm càng khó đi, hôm nay chúng ta đi cũng xấp xỉ một trăm năm mươi dặm, nhưng ngày mai đoán chừng chỉ có thể đi khoảng sáu bảy mươi dặm, ngày thứ ba có thể đi năm mươi dặm cũng đã nhanh rồi.
Tô Bằng gật đầu, hắn cũng phát hiện cảnh vật chung quanh càng lúc càng phức tạp, chẳng những không có đường có thể đi, hơn nữa trong rừng, các loại mãnh thú, độc trùng, mãng xà... cũng bắt đầu nhiều hơn.
Chúng ta tới dòng suối nhỏ bên kia nghỉ ngơi một chút đi, Thái huynh, các ngươi mua bột làm sạch nước rồi, chúng ta tới dòng suối này bổ sung túi nước trên người đi, rồi nghỉ ngơi một chút, tiếp tục lên đường
Tô Bằng nói với Thái Tuấn Hoa và Lương Úy, hai người họ gật đầu, theo Tô Bằng đi tới dòng suối nhỏ.
Phụ cận dòng suối nhỏ trong rừng rậm coi như là một địa phương tương đối nguy hiểm, bất kể là động vật gì cũng đều tới nơi này uống nước, cho nên gặp phải cái gì không phải quá ngạc nhiên.
Với võ công của ba người Tô Bằng thì dù gặp phải lão hổ hắc hùng gì ba người cũng sẽ không e ngại.
Nhưng khi ba người đi đến dòng suối nhỏ kia cũng không khỏi nhíu mày.
Bọn họ phát hiện một con hổ đang ở bên dòng suối kia.
Nếu chỉ là một con hổ bình thường, ba người Tô Bằng cũng sẽ không để vào mắt, với võ công bây giờ của ba người, đối phó con hổ cũng không khác trêu chọc con mèo trong nhà bao nhiêu.
Nhưng mà con hổ ở bên dòng suối kia lại là một con hổ chết.
Thi thể bị xé toang của một con hổ.
Tô Bằng khẽ cau mày đi tới quan sát qua thi thể con hổ.
Thái huynh, ngươi xem, con hổ này dướng như chết chưa quá hai ngày, nó có thể là bá chủ quanh đây, cơ bản không có động vật nào tới ăn thi thể của nó, mà xem cách nó chết đi cũng không phải là bị động vật khác giết mà là bị cao thủ võ công dùng đao chém đứt đầu.
Tô Bằng ngồi xổm bên xác con hổ nói với Thái Tuấn Hoa.
Thái Tuấn Hoa cũng đi tới, nhìn thoáng qua xác con hổ, gật đầu nói:
Là do người ra tay, võ công, chỉ ra một đao liền đem con hổ bêu đầu, hẳn là cao thủ dùng đao.
Có thể là một người trong đám nhân vật giang hồ đại nương chưởng quỹ ở Thâm Lâm trấn nhắc đến không?
Lương Úy đứng phía sau hỏi Tô Bằng với Thái Tuấn Hoa.
Rất có thể... Hôm nay một đường mà đến, chưa từng gặp qua dấu vết bọn họ lưu lại, vốn đã muốn tránh bọn họ nhưng mà bây giờ nhìn lại những người này dường như là cùng mục đích với chúng ta rồi...
Tô Bằng ngồi đó nhìn xác con hổ, nói với hai người Thái Tuấn Hoa.