Theo lời của Âu Nhã Ny Lôi Đốn, ánh mắt của thành viên hội đồng quản trị, phần lớn đã rơi vào trên người Tô Bằng.
Tô Bằng mặt không đổi sắc, chỉ nhìn số liệu trên biểu đồ hiện lên trên máy chiếu.
Số liệu kia cũng không phức tạp, Tô Bằng nhìn một lần đã có thể hiểu rõ đại khái.
Dựa theo cái này, công ty Lôi Đốn quả nhiên là đang ở vào trong một tình thế tương đối nguy hiểm.
Tô Bằng trầm mặc, không có nghĩa là Tô Bằng làm cho không khí đều trầm mặc.
Hoắc Lâm nhìn thấy ánh mắt của các thành viên hội đồng quản trị nhìn lại đây, từ trước người lấy ra một phần văn kiện, nói:
“Hoàn cảnh khó khăn của công ty Lôi Đốn, công ty Mỹ Lâm cùng với Tô tiên sinh cũng đã có chút hiểu rõ, hơn nữa vì thế, chúng ta đã soạn một bản kế hoạch, tin tưởng tiểu thư Âu Nhã Ny đã phát ra cho các vị, mọi người có thể nhìn một chút.
Trước mặt mười ba vị thành viên hội đồng quản trị của công ty Lôi Đốn, đều có một phần văn kiện, phía trên chính là kế hoạch cho mượn tiền của công ty Mỹ Lâm, nội dung bên trong cơ bản là những điều mục mà Tô Bằng đã đưa ra, có điều càng tiến một bước, yêu cầu càng nhiều hơn.
Dù sao đàm phán ngay từ đầu đã hoàn toàn đưa ra điểm mấu chốt của mình, lộ ra mục đích của mình cũng không sáng suốt mấy.
Các thành viên hội đồng quản trị của công ty Lôi Đốn bắt đầu đọc văn kiện, điều kiện Tô Bằng đề ra cũng không khó hiểu, ngắn ngủn mấy cái mà thôi, cộng lại cũng chỉ có mấy trang.
Chẳng qua là sau khi xem xong, vẻ mặt của các cổ đông khác nhau, phản ứng cũng bất đồng.
Bịch!
Một bàn tay to mập mạp, vỗ mạnh xuống phần văn kiện yêu cầu của Tô Bằng ở trên bàn, chủ nhân của bàn tay nay cũng tựa hồ rất bất mãn.
Tô Bằng quét nhìn đối phương một cái, quả nhiên, người này là Cổ Khắc Sử Đông mà trước kia Hoắc Lâm đã nhắc tới mấy lần.
“Nếu công ty có khó khăn về tài chính, vì sao không tiếp tục phát hành cổ phiếu? Ta đã sớm nói qua, nếu công ty Lôi Đốn thiếu tiền, có thể xuất ra thêm nhiều cổ phiếu để dung hòa vào thị trường... So với những điều kiện muốn đầu tư của cái gã người ngoài không biết là ai này, không phải càng có lợi hơn sao? Vì sao không ưu tiên suy nghĩ đề nghị của ta trước?
“Sử Đông tiên sinh, mời ngươi bình tĩnh một chút.
Ở trên bàn tròn, một vị nữ sĩ trung niên hơn 40 tuổi, thoạt nhìn có chút bảo thủ, mặc cũng rất nhiều đồ, giống như là xử nữ trong giáo hội mở miệng, nói với Cổ Khắc Sử Đông:
Đây không phải là điều mà chúng ta đã cùng thống nhất sao? Các thành viên hội đồng quản trị một năm trước đã đạt thành nhận thức chúng là sẽ tạm thời không phát thêm cổ phiếu, bởi vì như vậy sẽ ảnh hưởng đến cổ quyền của chúng ta, mà còn hình thức phát triển của công ty cũng không phù hợp với việc có quá nhiều cổ phiếu trên thị trường, như vậy bất lợi đối với sự phát triển ổn định của công ty, dù sao công ty Lôi Đốn là một công ty súng ống đạn được... Chúng ta đều đã thông qua nghị quyết của hội đồng quản trị là sẽ không tung quá nhiều cổ phiếu ra thị trường. Đây đã có hiệu lực của luật pháp.
Nói xong, vị xử nữ già này dường như là thành viên hội đồng quản trị, nhìn thoáng qua Tô Bằng, nói:
“Đương nhiên, chúng ta chỉ là phản đối phân tán ra nhiều cổ phiếu, đây là vì làm giảm bớt một số sóng gió phong ba không cần thiết... Nếu là loại đầu tư giống như là của Tô tiên sinh, hội đồng quản trị chúng ta chấp nhận.
Tô Bằng khẽ gật đầu, tỏ vẻ nhận lấy thiện ý của vị cổ đông này.
“Vậy tại sao không phân tán cổ phiếu trong nội bộ?
Cổ Khắc Sử Đông lại gầm rú nói.
“Chúng ta đã thông qua phương án phân tán trong nội bộ, nhưng mà vì sự ổn định cho tình hình kinh doanh trước mắt, phương án mà công ty đồng ý phải dựa theo cổ quyền bây giờ của công ty, tập thể đồng bộ dung hòa tài sản, chỉ là một số ít cổ đông không có đồng ý thôi.
Một cổ đông dáng vẻ thân sĩ khác, nói với Cổ Khắc Sử Đông. Dứt lời còn hơi thâm ý nhìn hắn một cái.
Cái gọi là tập thể đồng bộ dung hòa tài sản, chính là đề xuống một vài ngạch, dựa theo tỉ lệ cổ quyền nhận mua lần nữa, sau khi dung hòa tài sản tỉ lệ phân phối cổ quyền vẫn không thay đổi.
“Vậy tại sao không mượn tiền trong nội bộ?
Cổ Khắc Sử Đông hếch lên cái lỗ mùi đậm đà bản sắc dân tộc heo, lại quát lần nữa.
Lúc này, rốt cuộc lại có thêm một cổ đông nhìn hắn không vừa mắt lên tiếng, một thành viên hội đồng quản trị thoạt nhìn cảm giác tình cách hết sức chua ngoa, thân thể gầy còm, có đôi môi như thần sấm, trực tiếp dùng một loại ngữ khí kỳ quái nói:
“Sử Đông tiên sinh, ngài vẫn không rõ sao? Người tạo thành tất cả những việc này, chính là ngài...Ý đồ hi vọng thu được quyền lực lớn hơn nữa của ngài, tất cả cổ đông cũng biết, nhưng mọi người cũng không tin tưởng vào tài năng quản lý của ngươi, hơn nữa ý đồ của ngài, rất rõ ràng là muốn đem cổ quyền của đại đa số chúng ta ở đây tập trung ở trên tay của ngươi, sau đó đá đít chúng ta đo, cho mượn tiền cũng là để đạt được ý đồ của ngài, chúng ta sao lại chấp nhận được chứ?
Cổ Khắc Sử Đông nghe xong, nhất thời nổi trận lôi đình, nói:
“Ngươi nói cái gì?
Vị thành viên hội đồng quản trị có môi thần sấm kia hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Hoắc Lâm ở bên cạnh Tô Bằng, sợ Tô Bằng không biết rõ, xoay đầu lại khẽ lên tiếng:
“Vị cổ đông kia nói thật đó, Cổ Khắc Sử Đông vừa tiến vào công ty Lôi Đốn đã biểu lộ ra âm mưu mãnh liệt muốn thôn tính của hắn, ý đồ của hắn cũng rất rõ ràng, chính là muốn tập trung cổ phần của công ty, thu về hơn 51% cổ quyền. Từ đó đem công ty Lôi Đốn từ trong tay Lôi Đốn đoạt về mình, biến thành sản nghiệp của mình. Có điều người của gia tộc Lôi Đốn rất có danh tiếng, rất được sự tín nhiệm của ccs thành viên hội đồng quản trị, hơn nữa quan hệ giữa công ty cùng với chính phủ Úc cũng nằm trong tay gia tộc Lôi Đốn, phần lớn thành viên hội đồng quản trị đều không hy vọng công ty thay đổi một người cầm lái có tính xâm lược.
Tô Bằng khẽ gật đầu, hắn đã có chút hiểu rõ ý nghĩ của Âu Nhã Ny.
Mới vừa rồi Âu Nhã Ny sở dĩ cũng không che dấu tiết lộ ra tình hình kinh tế của công ty Lôi Đốn, căn bản là bởi vì nàng cũng không thèm để ý những thứ này nữa.
Ý của nàng là, địa vị thống trị ở công ty của gia tộc Lôi Đốn, mà còn mục đích hôm nay của nàng, chính là muốn mình và Cổ Khắc Sử Đông kia đánh võ đài.
Đã có hai người đều mơ tưởng đầu tư vào công ty, như vậy phạm vi lựa chọn của công ty Lôi Đốn càng nhiều thêm một chút, tuy rằng tất nhiên phải lựa chọn một người đầu tư, nhưng có thể thông qua sự cạnh tranh giữa các người đầu tư để tranh thủ cho công ty thêm nhiều lợi ích.
Hoặc là, cái giá trả ra cũng ít đi một chút.
Tô Bằng đã nghĩ thông suốt về tâm tính Âu Nhã Ny Lôi Đốn, cũng không nóng nảy, hắn ngược lại cũng muốn nhìn một chút, vị Cổ Khắc Sử Đông tiên sinh kia, còn có Âu Nhã Ny Lôi Đốn, có thể chơi ra được thêm trò gì nữa...
...
Ngay khi Tô Bằng đang tham gia hội nghị ở công ty Lôi Đốn, đồng thời phụ cận biệt thự của Tô Bằng, một chiếc xe Mercedes-Benz chậm rãi chạy đến trước biệt thự, dừng lại ở đó.
Trong chiếc xe này, có một người tài xế tóc vàng ngắn, trên trán có một vết sẹo, ngồi ở phía sau là một lão già thoạt nhìn có chút âm trầm, ngực đeo cái băng tang, cùng với một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi bộ dáng thân sĩ.
Người đàn ông này chính là tiên sinh Kha Nhĩ Khắc đã dẫn dắt Tô Bằng dung nhập vào xã khu của tầng lớp người giàu này.
“Kha Nhĩ Khắc, đây chính là nhà của Ốc Nhĩ Đặc Tô kia?
Lão già đeo thẻ tang, hỏi Kha Nhĩ Khắc bên cạnh.
“Đúng vậy... Ta chính là ở chỗ này quen biết được hắn, ta đã điều tra một số tư liệu về hắn, biệt thự này giá trị đại khái khoảng hai trăm ba mươi vạn đồng Úc, là sản nghiệp Ốc Nhĩ Đặc Tô mua ở công ty đầu tư của huynh đệ Hoắc Lâm Đốn, ngày thường đều sinh hoạt ở nơi này.
“Vậy sáng hôm nay, có nhiều bảo vệ như vậy là đã có chuyện gì xảy ra sao? Có phải là ngươi đã để lộ tin tức gì?
Lão già tiếp tục hỏi.
“Không... Ta chưa để lộ bất cứ tin tức gì cả, có điều ta nghe được Ốc Nhĩ Đặc Tô này, dường như rất có tiền, hắn muốn nhận mua một công ty, để phòng ngừa đối thủ cạnh tranh làm cái gì với hắn nên mới thuê những người hộ vệ kia.
“Ồ? Hắn muốn thu mua công ty gì?
“Không biết, thời gian quá ngắn, ta chưa dò hỏi được.
Kha Nhĩ Khắc lắc đầu nói.
Bỏ đi... Công ty gì cũng không quan trọng, hắn sắp phải rời khỏi thế giới này rồi, người chết thì cái gì cũng hết, cái gì cũng không mang đi, giống như con trai của ta vậy.
Lão già nói, nói xong, hắn dùng tay vuốt ve băng tang trước ngực.
“Gọi điện thoại cho Khố Khắc, nói cho hắn biết, bảo hắn mang theo 'bảo bối' kia, để cho Ốc Nhĩ Đặc Tô một chút 'vui mừng', một chút 'lễ ra mắt'.
Thanh âm của lão già trở nên lạnh lẽo, mở miệng nói.
Tài xế tóc vàng phía trước gật đầu, đưa tay cầm lên điện thoại gắn ở trên xe.
Lão già nhắm mắt lại, đầu tiên là sờ sờ băng tang trước ngực, sau đó vẽ một hình chữ thập trước ngực, giống như đang cầu nguyện cho con trai đã chết đi của mình.
Trong xe, sắc mặt Kha Nhĩ Khắc trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy xuống, nhưng đành bất đắc dĩ nghe tài xế tóc vàng phía trước đang bày ra một trận mưu sát...