Bảy giờ sáng hôm sau, cố vấn đầu tư của ngân hàng Mỹ Lâm - Hoắc Lâm. Tư Thông đã xuất hiện ở trong phòng khách biệt thự của Tô Bằng.
Theo hắn tới, còn có hai luật sư, một cố vấn, ba công chứng viên, cùng một tá hợp đồng.
Năm triệu đô la Mỹ, mặc dù đối với tổng tài sản ngân hàng Mỹ Lâm không đáng là gì, nhưng cũng cần coi trọng, đội hình này, vẫn là đội hình sau khi Tô Bằng yêu cầu tinh giản, dựa theo suy nghĩ Hoắc Lâm, hắn có thể trực tiếp làm ra một đoàn đội chuyên gia hai mươi người trở lên tùy thời hầu lệnh.
Tô Bằng thì sau khi xác nhận thân phận và tư chất của Hoắc Lâm, cùng với một số văn kiện chứng minh khác, sảng khoái ký kết hợp đồng uỷ quyền năm triệu đô la Mỹ, thành bên Ất của hợp đồng, mà ngân hàng Mỹ Lâm tất nhiên trở thành bên Giáp, mà Hoắc Lâm, thì là người chấp hành hợp đồng cụ thể mà công ty Mỹ Lâm trao quyền, phụ trách năm triệu đôla này.
Hoắc Lâm mấy hôm trước còn có chút chán nản, lúc này hăng hái, vị trí hắn ở công ty nhảy liền bốn cấp, thăng nhiệm chức cùng loại phó quản lí khu vực, dưới trướng có thêm rất nhiều người, đồng thời vì thưởng cho nỗ lực làm việc của hắn, công ty cho hắn một số tiền thưởng đặc biệt, dùng khoản tiền thưởng này, Hoắc Lâm thay bộ vest mới giá trị xa xỉ, giá bộ vest này đại khái chừng tiền lương cả năm giai tầng công nhân Trung Quốc.
Nhiệm vụ chủ yếu của Hoắc Lâm, không phải đi Mỹ Lâm làm việc đúng giờ, mà là phụ trách tất cả yêu cầu của Tô Bằng, tận lực khiến năm triệu đôla này, thu được hồi báo đầu tư lớn nhất, như vậy cho dù là đối với công ty Mỹ Lâm, hay là hắn và kim chủ, đều là tốt nhất.
Tô Bằng biết điểm này, cho nên cũng chẳng khách khí, sau khi ký hợp đồng trao quyền, Tô Bằng tùy ý tựa ở trên ghế sa *** bằng da thật, hỏi Hoắc Lâm:
Đúng rồi, Hoắc Lâm, ngươi biết tư liệu liên quan tới công ty Lôi Đốn không?
Công ty Lôi Đốn?
Hoắc Lâm suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
Biết, công ty súng ống đạn dược lớn thứ tư của Úc, đừng xem Úc chỉ có nhân khẩu chừng hai mươi triệu, nhưng công nghiệp súng ống đạn dược lại rất không tồi, công ty Lôi Đốn giá trị chừng năm tỷ đôla, xem như nhà tư sản lớn, nhất là đội ngũ bảo an dưới trướng công ty Lôi Đốn, được tính top đầu của Úc.
Ngươi với tình huống kinh doanh bây giờ của công ty này có biết không? Ta nghe nói, bọn họ tựa hồ rất thiếu tiền.
Tô Bằng nói với Hoắc Lâm.
Ngài là định đầu tư công ty này?
Hoắc Lâm nghe xong, rất mẫn cảm đứng thẳng lên, dùng tay đỡ trán, nói:
Tô tiên sinh, việc này sợ là có chút phiền toái. Chủ yếu là vì thân phận của ngươi, ngươi là đến từ Châu Á, còn là di dân Trung Quốc, cho nên có một vài suy nghĩ mặt chính trị, sẽ có chút lực cản. . .
Đó là vấn đề ngươi cần lo lắng.
Tô Bằng khoát tay, cắt lời Hoắc Lâm, nói:
Nếu không có khó khăn, còn cần các ngươi làm gì? Ta trao quyền chứng thư cho Mỹ Lâm, chính là để ứng phó loại phiền toái này. Đừng nói với ta ngươi không có cách gì.
Dạ, dạ
Hoắc Lâm nghe xong, lập tức chảy mồ hôi lạnh, hắn âm thầm mắng mình. Sao vẫn là hình thức tư duy cố vấn nhỏ lúc trước, vị Tô tiên sinh này ký chỉ là giấy chứng nhận uỷ quyền, loại giấy chứng nhận này là có thể rút về tùy thời, nếu quả thật rút về, mình trong công ty. . .
Hoắc Lâm vừa mới nhấm nháp tư vị quyền lợi, tất nhiên không muốn bỏ quả ngon này, nếu muốn giữ lại Tô Bằng, như vậy những chuyện này cần hắn thu phục.
Có điều, dựa theo giá trị Tô Bằng lúc này, ngân hàng Mỹ Lâm đã có thể xuất chuyên gia xử lý những chuyện này cho hắn.
Lén lau mồ hôi, Hoắc Lâm nói:
Tô tiên sinh, vấn đề thân phận của ngài chúng ta có thể giải quyết, chỉ là ta không rõ lắm ý đồ của ngài, mục đích của ngài là gì? Là muốn đầu tư bình thường, hay là muốn thu được quyền khống chế cổ phần hoặc là quyền kinh doanh của công ty Lôi Đốn? Nếu là nó, ta sợ năm triệu đôla, vẫn không có cách gì đạt tới mục đích của chúng ta.
Ngón tay Tô Bằng gõ tay vịn bằng da của ghế sa ***, suy tư một chút.
Hoắc Lâm. Tư Thông, hoặc là nói ngân hàng Mỹ Lâm, coi như là đứng bên phe mình, ngân công việc chính của ngân hàng Mỹ Lâm Ngân chính là những việc này, thôn tính tài sản cùng thu mua gì đó làm rất nhiều, kinh nghiệm phong phú, nếu mình thu mua Lôi Đốn, bọn họ đương nhiên có thể giúp, chỉ là bọn họ cũng là không bột đố gột nên hồ, giá trị Lôi Đốn từ năm tỷ đôla trở lên, một quái vật khổng lồ như vậy, năm triệu đôla của mình muốn ăn quả thật có chút khó khăn.
Có điều, mục đích của Tô Bằng cũng không nhất định phải thu mua Lôi Đốn.
Suy nghĩ ngắn ngủi một hồi, Tô Bằng sắp xếp từ ngữ, nói:
Thật ra, có hoàn toàn thu mua công ty Lôi Đốn hay không, cũng không trọng yếu. . . Ta coi trọng, là lực ảnh hưởng của công ty Lôi Đốn, mà ta nhất định phải có sức ảnh hưởng với công ty Lôi Đốn, loại lực ảnh hưởng này là ở mặt quyết sách cùng mặt chấp hành công ty, ta muốn thu được lực ảnh hưởng của công ty Lôi Đốn với chính phủ, đồng thời muốn thu được tổ chức bảo vệ bạo lực dưới cờ của công ty Lôi Đốn, hoặc có thể trực tiếp ban bố nhiệm vụ cùng mệnh lệnh đối với mấy tổ chức bạo lực này, đồng thời, vốn của ta phải giữ ổn định cơ bản, sẽ không vì đạt thành mục đích mà tổn thất quá nhiều.
Nghe xong lời của Tô Bằng, trong ánh mắt Hoắc Lâm lóe ra hào quang, hắn thả bút máy đang ghi chép, hỏi Tô Bằng:
Thứ cho ta nói thẳng, Tô tiên sinh ngài gặp phải phiền toái gì sao? Tỷ như uy hiếp bạo lực? Nếu chỉ là như vậy, không cần thu mua công ty Lôi Đốn, ta có thể tìm đoàn bảo vệ hoặc là người khác tương tự thoả mãn Tô tiên sinh.
Không.
Tô Bằng khoát tay áo, nói:
Ta bây giờ vẫn xem như an toàn, lực lượng vũ trang của công ty Lôi Đốn chỉ là một suy tính, ta càng nhìn trúng ảnh hưởng của nó với chính phủ và cả ảnh hưởng phương diện khác, vì đạt tới mục đích ta kể trên, ta hi vọng trở thành đại cổ đông công ty, hoặc là đổng sự chấp hành.
Vậy à. . .
Hoắc Lâm nghe xong, khẽ gật đầu, đem yêu cầu của Tô Bằng ghi chép lại, sau đó nói:
Trừ chuyện đó ra, còn gì ta có thể giúp khôgn?
Tạm thời không có, chỉ có chuyện này.
Tô Bằng nói, sau đó suy nghĩ một lát, nói:
Ta cũng có nghe qua về gia tộc Lôi Đốn, ta không muốn bởi vì sự kiện này mà đứng ở mặt đối lập với gia tộc đó, chuyện này nói tóm lại đang đề cao hệ số an toàn của ta, chứ không phải giảm xuống, quá trình thao tác, ta không hi vọng các ngươi dựng nên kẻ địch cho ta.
Đó là tất nhiên.
Hoắc Lâm gật đầu, sau đó nói:
Ta sẽ đi điều tra công ty Lôi Đốn ngay bây giờ, đồng thời thỉnh cầu công ty viện trợ, chậm nhất ba giờ rưỡi chiều, ta sẽ cầm thư kế hoạch thi hành tới để Tô tiên sinh xem qua, có được không?
Tô Bằng gật đầu, Hoắc Lâm gật đầu với hắn, cùng Tô Bằng nói cáo từ, sau đó mang theo cả đám chuyên gia, rời khỏi biệt thự Tô Bằng.
Tô Bằng không có việc gì làm, liền lên trên lầu, đăng nhập trò chơi luân hồi tử vong, tu luyện《 Khu Vật Thiên 》.
Tu luyện gần năm sáu tiếng, Tô Bằng cảm giác thời gian gần đến, liền đăng xuất, chờ Hoắc Lâm.
Quả nhiên như Hoắc Lâm nói, buổi chiều hắn liền trở lại, nhưng lại sớm hơn một tiếng, hai giờ rưỡi chiều, Hoắc Lâm đã mang theo bốn năm chuyên gia tài chính khác, chạy tới biệt thự Tô Bằng.
Nhìn thấy Tô Bằng, Hoắc Lâm đem một văn kiện phong bì màu lam giao cho Tô Bằng, nói:
Tô tiên sinh, mời ngài xem qua.
Tô Bằng rất hài lòng với hiệu suất của họ, tiếp nhận văn kiện, ngồi ở trên ghế sa *** đọc.