Thiện Yên Lam bừng tỉnh.
Cơ thể nặng nề, đầu đau râm ran, cô cố gắng ngồi dậy. Sau khi phát hiện ra xung quanh là một nơi xa lạ, cô không nhịn được hoảng sợ lùi lại một bước.
Đây là một căn phòng đầy đủ tiện nghi, cô chưa từng tới đây, cũng không nhớ mình tới đây khi nào.
Ký ức đã đột ngột dừng lại khi cô bị một người đàn ông bám đuôi đánh ngất. Cô vắt hết óc vẫn không sao nhớ ra được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Người cô nhức mỏi như thể đã ngủ rất lâu nhưng lại không ngon giấc. Cô không biết trong lúc cô ngất xỉu đã xảy ra chuyện gì, điều này làm cô sợ hãi, cô không hiểu mình bị ai để mắt tới, cũng không biết tại sao mình lại gặp phải chuyện này.
Nỗi sợ hãi và bất an trong lòng gần như sắp lấn át lý trí, cô cắn môi dưới ép mình phải bình tĩnh, quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Đây là một gian phòng rộng chừng 50, 60 mét vuông. Nơi cô đang nằm chắc là phòng ngủ, trong phòng không bật đèn, cô xuống giường, mò mẫm bức tường ở cửa ra vào, cạch một tiếng, bật đèn lên.
Bấy giờ tầm mắt mới rõ ràng.
Nhờ có ánh sáng, cô như được tiếp thêm đôi chút can đảm, cẩn thận dè dặt đi ra ngoài, sợ phát ra tiếng động sẽ bị người ở bên ngoài phát hiện ra, tất nhiên điều kiện tiên quyết là ở bên ngoài có người.
Thiện Yên Lam lặng lẽ thò đầu ra khỏi phòng ngủ, đang định nhìn ra bên ngoài.
“Cậu tỉnh rồi à?”
Âm thanh đột ngột vang lên hại cô giật nảy mình, cứng người nhìn về phía người nói chuyện.
Trông thấy đối phương là người quen, sắc mặt cô khó coi, ánh mắt lộ rõ thái độ không tin nổi: “Tống Túc...”
Phòng khách rất lớn, trang trí rất đơn giản, ngoài đồ dùng trong nhà cơ bản ra hầu như không có gì khác, còn Tống Túc dường như là chủ ngôi nhà này thì vẫn ung dung ngồi trên sô pha, thấy cô đi ra thì đánh cằm chỉ nước để trên bàn: “Uống đi.”
Hiện tại vẫn chưa biết tình hình là như thế nào, sao cô dám tùy tiện uống nước của kẻ đáng ngờ. Cho dù miệng đắng lưỡi khô, cô cũng không chịu tiến lên một bước.
Tống Túc thấy cô vẫn đứng nguyên tại chỗ bèn cầm cốc nước để trên bàn lên, định đi lại chỗ cô.
“Dừng lại.” Thiện Yên Lam lạnh lùng nói, cô cắn môi, nhìn thẳng vào anh: “Tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”
Người cô toát lên vẻ mâu thuẫn. Tống Túc không đôi co với cô, ngồi xuống lại sô pha, mỉm cười nói: “Vậy thì trước tiên cậu cũng phải uống nước cho mát giọng đã chứ, nếu không thì lấy đâu ra sức mà nói chuyện với tôi.”
Thái độ của anh không có vẻ gì là định động tay động chân với cô, cô nhìn anh một cái, quyết định uống nước.
Có nước thấm mát cổ họng, cuối cùng giọng nói cũng trong hơn, cô cũng dần lấy lại tỉnh táo.
“Ngồi đi.” Tống Túc đánh mắt ra hiệu cô ngồi xuống ghế sô pha đối diện anh.
Thái độ này của anh khiến cô do dự, có rất nhiều vấn đề hiện lên trong đầu cô, một mặt cô hoài nghi Tống Túc là người bắt cóc cô, một mặt cô lại cảm thấy không phải như vậy.
Anh cười nhìn cô, vô cùng kiên nhẫn chờ cô nói.
“Tại sao tôi lại ở đây?” Môi Thiện Yên Lam hơi trắng, tóc chưa kịp chải, chắc hẳn là rất lộn xộn nhưng cô không rảnh bận tâm, âm thanh càng ngày càng lạnh lùng: “Chính cậu là người thuê người theo dõi tôi à? Tại sao cậu…”
“Tôi là người cứu cậu.”
Thiện Yên Lam nghe vậy dừng lại, giật mình nhìn về phía anh: “Gì cơ?”
“Tôi nói tôi là người đã cứu cậu.” Anh nói chậm rãi như thể muốn cô nghe cho rõ, cười híp mắt bổ sung thêm: “Từ tay Chung Việt.”
“Chung Việt?” Cô không hiểu vì sao chuyện này lại liên quan tới Chung Việt nhưng sau khi hoàn hồn lại, cô lập tức hiểu ra, giọng nói để lộ đôi chút giận dữ: “Ý của cậu là Chung Việt mới là người thuê người khác theo dõi tôi?”
Tống Túc ngả người ra sau, lười biếng tựa lưng vào ghế, đầu ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn: “Ừm... Tôi không biết cậu ta có thuê người theo dõi cậu hay không, tôi chỉ biết là nếu như không nhờ có tôi thì bây giờ chắc là cậu vẫn đang còn nằm trên giường của cậu ta.”
Anh nói rất nhẹ nhàng nhưng Thiện Yên Lam lại lập tức tái mét mặt.
“Có lẽ là do mãi mà không tán đổ được cậu.” Anh cười: “Cho nên cậu ta nóng ruột?”
Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của cô. Cô từng nghĩ nếu như cứ mãi không chịu nhận lời yêu Chung Việt thì tình huống tốt nhất là cậu ta từ bỏ, tình huống xấu nhất là cãi nhau to một trận, cậu ta có thể mắng cô giả vờ thanh cao, không biết tự lượng sức mình, tóm lại không phải một kiểu kết thúc bình thường, những kết quả như vậy cô đều có thể chấp nhận được.
Kết quả Chung Việt làm gì? Cậu ta bắt cóc cô, dự định cưỡng hiếp cô?
Thiện Yên Lam giận quá bật cười, cơn giận và nỗi bất an muộn màng bỗng đâu ập tới. Cô không ngờ Chung Việt lại có thể làm được tới bước này, chuyện này phải có kế hoạch từ trước, chẳng lẽ cậu ta chỉ giả vờ cho cô xem?
Lẽ nào cậu ta không nghĩ tới chuyện cô nhất định sẽ không tha thứ cho cậu ta sau khi chuyện đã rồi?
Cô không đời nào chấp nhận, hoàn toàn không.
Cơn giận khiến hai má cô ửng hồng. Tống Túc thấy cô nén giận như vậy thì phì cười: “Thân thể của cậu vẫn ổn chứ?”
Nghe vậy, Thiện Yên Lam ngẩng phắt lên nhìn về phía anh: “Cậu có ý gì?”
“Ừm?” Tống Túc chớp chớp mắt, nhếch miệng: “Quan tâm sức khỏe của cậu một chút?”
“Tại sao cậu…”
Tại sao cậu lại hỏi một câu hai nghĩa như vậy?
Cô rất sợ nghe thấy Tống Túc nói tối qua bọn họ đã thật sự làm gì đó.
Bấy giờ cô mới nghĩ đến một chuyện, dù cho cô thoát khỏi tay con sói đói Chung Việt thì có được gì, tại sao Tống Túc là bạn của Chung Việt mà anh lại giúp cô? Liệu có phải anh cũng ấp ủ mưu đồ giống Chung Việt không?
Thiện Yên Lam không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào anh.
“Tôi là ân nhân của cậu đó, sao cậu lại quay ra hoài nghi tôi?” Có vẻ như phản ứng của cô làm anh buồn cười: “Nếu như tôi muốn làm gì cậu thì liệu lúc này cậu có còn có thể bình an ngồi đây nói chuyện phiếm với tôi không?”
Quan sát kỹ sắc mặt của anh, nội dung anh nói thì chắc là không có chuyện gì xảy ra.
Cô thở hắt ra một hơi, mệt mỏi ngả lưng vào ghế.
Thiện Yên Lam mặc một chiếc váy hai dây chẳng biết là ai thay cho cô, da thịt lộ ra ngoài khiến cô cảm thấy vô cùng thiếu cảm giác an toàn, cô siết chặt váy, trong đầu rất hỗn loạn, lúc mới tỉnh lại cô hoảng sợ không thôi, cho rằng mình đã gặp chuyện, khi nhìn thấy Tống Túc, cảm giác bất an lên tới đỉnh điểm.
Cô sợ đám người kia lên cơn điên kéo cô vào cuộc.
Nhưng sự thật chứng minh, hiện tại cô vẫn lành lặn, không mất mát gì, ít nhất là Chung Việt đã không được như ý.
Tống Túc đang gọi điện đặt đồ ăn.
Cô nhìn anh, trong lòng phỏng đoán xem vì sao anh muốn giúp cô.
Nói thật, ở trường, Thiện Yên Lam không mấy thân thiết với Tống Túc, ngay cả phương thức liên lạc cũng không lưu, chắc chắn đối với Tống Túc, Chung Việt quan trọng hơn cô. Vậy thì mục đích của anh là gì? Lời anh nói có đáng tin không?
Anh đứng dậy, Thiện Yên Lam nhìn theo anh, thấy anh đi vào phòng ngủ lấy một chiếc áo khoác mang ra đây, trong tay vẫn còn đang gọi điện thoại. Cô cứ vậy nhìn anh khoác áo lên người mình.
Cô sững sờ, lí nhí nói cảm ơn.
Dù thế nào đi nữa, hiện tại xem như cô đang được an toàn. Cô không quan tâm thứ được gọi là màng trinh nhưng trong lúc mê man, cô không thể đảm bảo liệu đối phương có quay video hay không. Nếu có, đó chính là một con dao có thể làm cô bị thương, hoàn toàn bất lợi cho cô.
Cô mặc áo khoác vào, xương quai xanh và cánh tay vốn lộ ra được che đậy cực kỳ kỹ càng. Đây là áo của Tống Túc, anh rất cao nên tất nhiên áo rất dài, phủ tới tận đầu gối của cô, chỉ lộ ra một đoạn bắp chân.
Thiện Yên Lam vô thức nắm chặt áo. Ở một nơi lạ lẫm, thậm chí mới trải qua tình huống cực kỳ khó chịu, cô cảm thấy hết sức bất an. Hiện giờ, dường như chỉ có kéo áo khoác che chặt người lại mới có thể ngăn cản sự u ám của thế giới bên ngoài.
Cô kéo khóa lên tới tận cổ, chóp mũi lập tức ngập tràn mùi hương của Tống Túc.
Thiện Yên Lam co người lại, lòng từ từ yên ả.
“Chờ một lát sẽ có người mang đồ ăn tới, ăn xong tôi đưa cậu trở về.” Tống Túc nói chuyện điện thoại xong.
Thiện Yên Lam gật đầu, lại nói cảm ơn một lần nữa.
Anh nói xong câu đó thì không quan tâm tới cô nữa, đi thẳng vào phòng ngủ.
Không khí lập tức yên tĩnh, cô dần thả lỏng tinh thần, nhìn về phía ti-vi đang bật, trên ti-vi đang phát tin tức, ánh mắt cô đờ đẫn nhìn chằm chằm màn hình không nháy mắt, con ngươi đảo một vòng, lơ đãng trông thấy thời gian hiển thị trên băng chữ bên dưới.