Nhìn bàn tay đang kiên nhẫn đưa ra chờ đợi cô nắm lấy để kéo lên, Đông Nghi không cam tâm vẫn ở lì dưới nước.
“Em còn chờ gì nữa, mau lên đây đi!”-Hoàng Phong cuối cùng cũng chịu mở lời, cô chỉ mặc mỗi đồ bơi, áo phao cứu hộ cũng không có trên người, ở lâu dưới biển không phải là chuyện tốt.
Đông Nghi cảm thấy cơ thể dần mệt đi, cô đáp lại: “Anh nhảy xuống đỡ tôi lên, tôi không tự lên được.”
K lúc này cũng chịu mở miệng, tay nắm lấy cổ tay của Tom dùng sức bóp mạnh làm người phía sau nhăn mặt vội buông tay ra: “Anh còn không nhảy xuống! Lỗi là do anh gây ra cả đấy.”
Hoàng Phong nở nụ cười tươi, bàn tay thu về vuốt ngược mái tóc ra sau đầu, không nói thêm lời nào nhảy xuống biển. Cánh tay vững chãi tìm được cơ thể cô liền ôm lấy nâng lên, đạp nước đưa Đông Nghi lại gần xe của mình: “Cẩn thận!”
Đông Nghi được sự giúp đỡ của anh cuối cùng cũng leo lên ngồi ngay ngắn trên xe, nhưng khi Hoàng phong định trèo lên ngồi cùng, từ sau Tom đã bị K đẩy ngã xuống làm cho Hoàng Phong một trận mất thăng bằng.
K chớp thời cơ quanh xe rẽ nhanh tới chỗ xe của Đông Nghi, cơ thể bật dậy trèo qua chiếc xe bên cạnh. Đông Nghi hiểu ý lùi lại cho K ngồi lên cầm lái. Hành động chỉ diễn ra trong chớp nhoáng, xe của họ đã lướt qua, K cố tình rồ ga bắn nước tung tóe phía sau chạy về phía du thuyền, bỏ lại hai người đàn ông còn đang trôi nổi trên mặt biển bao la rộng lớn.
Hai cô gái ngồi chễm chệ trên ghế ngồi uống rượu vang, thích thú nhìn hai người đàn ông bước lên du thuyền, sắc mặt tối sầm không cam tâm nhìn họ.
K lên tiếng nhìn Tom: “Chúng tôi thắng rồi!”
Hoàng phong bực bội lừ K, thời gian gần đây anh có cảm giác người chủ này không còn chút trọng lượng nào nữa, cô ấy đã đầu quân cho vợ của mình luôn rồi.
Đông Nghi tâm tình đang tốt, cô cụng nhẹ ly rượu vang trên tay K chúc mừng, giọng xỏ xiên bóng gió: “Chúng ta là những người có thực lực, cho dù có bị chơi xấu thì vẫn sẽ dễ dàng giành chiến thắng thôi.”
Tom không vui ngồi xuống bên cạnh K, được cô siêu mẫu đưa cho ly rượu liền ngửa cổ uống một hơi cạn sạch: “Thua tức là thua rồi, đừng nhiều lời nữa. Hai cô nói đi, muốn chúng tôi làm gì?”
Đông Nghi mỉm cười đánh mắt sang K, lời này nên để cô ấy nói sẽ tốt hơn. K hiểu ý thay cô bạn của mình đáp lời: “Dự án hợp tác đầu tư này hãy xem trò cá cược như một chất xúc tác, anh hãy ký nó hợp tác cùng chúng tôi.”
Tom khẽ cười, hai người phụ nữ này cũng biết nắm bắt thời cơ quá đấy, vấn đề chính của chuyến đi này cuối cùng cũng đã được đề cập tới.
Hoàng Phong thuận theo tình hình ngồi xuống cùng mọi người, anh cầm chai rượu trên bàn rót thêm vào ly rỗng của Tom rồi tự rót cho mình một ly, giọng nói đều đều không nóng không lạnh.
“Phải đó, có thua có chịu. Mà hợp tác cùng vợ chồng nhà tôi cậu cũng không thiệt thòi gì đâu. Làm ăn kinh doanh quan trọng nhất chính là có lời mà.”
Tom lắc nhẹ ly rượu trên tay, để thứ chất lỏng sóng sánh va chạm lên vành ly thủy tinh, đôi mắt sâu xanh biếc thâm thúy nhìn sang người bạn của mình, Tom nhún vai đáp: “Được thôi, có lợi thì cùng hưởng vậy. Nhưng mà thua anh cũng có phần, sao chỉ mình tôi bị nhắm vào?”
Đông Nghi nheo mắt, khóe môi anh đào giương lên nụ cười bí ẩn: “Đương nhiên ai cũng không nɠɵạı lệ, đặc biệt là những người dùng cách không được minh bạch càng phải phạt nặng hơn.”
Hoàng Phong không chút sợ hãy, chồm tới gần rút ngắn khoảng cách với vợ của mình, nháy mắt vui vẻ đáp: “Vậy em định làm gì tôi đây, vợ yêu?”
Cô đưa tay đẩy nhẹ người anh lùi lại, tay nâng ly rượu lên hớp một ngụm nhỏ: “Chưa nghĩ ra, từ từ sẽ dùng tới.”
Đáy mắt Hoàng Phong gợn lên tia thích thú nhìn Đông Nghi đứng dậy đi vào trong, dáng vẻ quyến rũ lướt ngang qua người mình, cơ thể toát ra mùi hương mê hoặc như muốn dụ dỗ kẻ khác phạm tội.