"Ting, Phó Diệp Duy hảo cảm +5, hiện tại hảo cảm là 28, xin ký chủ tiếp tục cố gắng"
Sở Lan Ninh dùng tay vỗ nước lên mặt, độ nóng trên má mới giảm bớt một chút, Phó Diệp Duy vừa rồi đã trêu chọc cô, đặc biệt là khoảnh khắc đôi môi anh nhẹ nhàng lướt qua vành tai cô, cô suýt chút nữa muốn đè anh ngã xuống ngay tại chỗ, hốc mắt màu hồng đào ửng hồng, đuôi mắt cong lên mang theo hơi sương mù.
"Anh Thẩm, mời anh bên này, nếu anh có thể chấp nhận báo giá của công ty chúng tôi, hy vọng anh có thể hợp tác với công ty dược phẩm Hằng Long của tôi." Sở Lan Ninh vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh thì đụng phải một nhóm người phía trước, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một đôi mắt trong veo, không có biểu cảm nhưng lại phong quang sáng sủa, những sợi tóc đen mịn che trán, mí mắt cụp xuống, bàn tay không có chút nhiệt độ của anh kéo cổ tay cô, kéo cô ra, giống như ném một thứ rác rưởi.
"Ký chủ xin hãy chú ý, phía trước có năng lượng cao, nhắc nhở nhân vật là nam chính Thẩm Lạc Hòa."
Sở Lan Ninh ngây người nhìn người đàn ông trước mặt, ngực không hiểu sao lại đau nhói, như thể có một con dao cứa vào tim cô, máu chảy đầm đìa. Môi cô khẽ mấp máy, chưa kịp mở miệng thì người đó chỉ để lại bóng lưng cho cô.
Nguyên chủ đối với Thẩm Lạc Hòa có thể nói là dùng tình cảm rất sâu đậm, vì anh mà đi làm trợ lý cho phòng thí nghiệm của trường A, chỉ để được nhìn anh nhiều hơn, mỗi ngày đều tự tay làm cơm hộp mang đến ký túc xá của Thẩm Lạc Hòa nhưng không có ngoại lệ, cuối cùng tất cả đều bị Thẩm Lạc Hòa ném vào thùng rác, mà anh cũng chỉ nói với cô một câu, anh nói.
"Sở Lan Ninh, lần sau đừng tặng nữa" nói xong mặt không biểu cảm, giọng nói không gợn sóng, như đang nhắc nhở. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy anh mở nắp, trực tiếp đổ hết cơm hộp vào thùng rác thì không ai nghĩ rằng Thẩm Lạc Hòa lại có thể làm ra chuyện tệ bạc như vậy.
Sở Lan Ninh nhìn bóng lưng anh ngẩn người, ngực thắt lại, nhãn cầu hướng lên trên, nhãn cầu chuyển vài vòng, cố nén nước mắt chảy ngược vào trong.
"Cô thích kiểu này à?" Bỗng nhiên anh nghe thấy một giọng nam âm trầm, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Phó Diệp Duy dựa vào tường, dường như đã nhìn rất lâu, trong mắt không còn vẻ quyến rũ như vừa rồi mà nghiêm túc nhìn cô, giống như đang đánh giá một món hàng.
Sở Lan Ninh dùng tay che miệng khẽ ho một tiếng, nhân cơ hội lau nước mắt ở khóe mắt, cảm giác đau lòng vẫn tiếp tục, rõ ràng là tình cảm của nguyên chủ nhưng suýt chút nữa khiến cô nghẹn ngào trước mặt Phó Diệp Duy.
"Nhiệm vụ hàng ngày 2, hôn môi nồng nhiệt với Phó Diệp Duy, thời gian mười phút, cần phải để Thẩm Lạc Hòa nhìn thấy, nhiệm vụ hoàn thành thưởng 1000 điểm, đồng thời nhận được danh khí Trùng trùng điệp điệp một tháng"
"Hạn chế một phút, quá thời gian sẽ tiến hành nhiệm vụ trừng phạt."
Sở Lan Ninh ngẩng đầu nhìn vào mắt Phó Diệp Duy trước mặt, tiến lên vài bước, giày cao gót trượt một cái, trọng tâm không vững, trực tiếp ngã vào ngực Phó Diệp Duy, đè cả người anh xuống, cánh tay thon dài vòng lấy cổ anh, không lệch đi đâu, đôi môi đỏ trực tiếp hôn lên.
Đôi môi của người phụ nữ mềm mại, như mang theo vị ngọt của kẹo, Phó Diệp Duy còn chưa kịp suy nghĩ thì nghe thấy người phụ nữ trên người mình kêu lên một tiếng.
"A... Em không cố ý" Môi Sở Lan Ninh vội vàng buông ra, muốn đứng dậy, không ngờ gót chân bị trẹo lại ngã vào người đàn ông, đôi chân dài trắng nõn quỳ ngay vào hạ thân của người đàn ông, cằm cọ vào chỗ quần của anh nhẹ nhàng cọ xát, chạm vào một vật thể đang dần cứng lại.
"Hít..." Phó Diệp Duy chống tay, bụng hơi nhấc lên, cố nhịn không để mình mất bình tĩnh nhưng vẫn nghe thấy giọng nói yêu kiều của người phụ nữ.
Cô cụp mắt, chớp chớp mắt, đôi môi đỏ hơi hé mở như một yêu nữ câu hồn.
"Anh trai Phó, dươиɠ ѵậŧ của anh cứng quá"
***