"Không cần. Trực tiếp đến phòng tôi hay đến là được rồi! Vả lại, không cần báo cho cha tôi..." Thấy cô ta tiến đến, Lâm Kiến Hào nở một nụ cười dịu dàng nhưng giọng điệu lại hoàn toàn xa cách, cũng không đợi cô ta trả lời mà trực tiếp đi vào trong.
"Này...anh...anh..." Vừa vào thang máy, Lâm Kiến Hào chọn thẳng lên tầng cao nhất khách sạn. Trên vai bỗng truyền đến xúc cảm của một bàn tay đang vỗ nhẹ.
Không đáp lời, Lâm Kiến Hào yên lặng nhìn qua khung kính của thang máy, bên trên là hình ảnh phản chiếu của một nam một nữ. Chàng trai gương mặt ấm áp, đôi mắt đang nhìn thẳng phía trước, cũng không vì cõng cô gái mà thể hiện sự mệt mỏi. Còn cô đang gục đầu vào vai anh, mép tai hiện ra hai vệt đỏ khả nghi.
"Cô đang định hỏi tôi tại sao không về nhà có phải không?" Bước chân trầm ổn, Lâm Kiến Hào dùng chìa khóa mở ra căn phòng, giọng nói tuy hỏi nhưng dường như là khẳng định.
Anh ta biết a... Thế nhưng lại hỏi lại cô trực tiếp như vậy cơ chứ...
"Về nhà tôi, cô sẽ gặp phiền phức. Thôi thì cứ ở đây đi..." Trong khi Phong Thiên Lam đang ấp úng thì anh lại tiếp tục bâng quơ nói.