Bên trong chiếc xe thể ȶᏂασ đắc tiền kia, ngồi ở ghế lái là một chàng trai nhuộm tóc hai màu nửa trắng nửa đỏ, gương mặt đẹp trai ánh lên sự bất cần đời, chiếc áo thun đen lộ ra cơ bắp rắn chắc phối hợp với chiếc quần jean rách gối, cách ăn mặc của một badboy đúng chuẩn.
"Hào a... Mày bị sao vậy?" Ánh mắt Lâm Cẩn khẽ rơi vào kính chiếu hậu, ánh lên bóng người mặc vest đen đang ôm ngực phía sau. Nhanh chóng đạp phanh gấp, để lại trên đường một vết hằn dài do ma sát.
"Không...Không sao...tim...tim tao bỗng dưng đau..." Tay của người kia khẽ nâng, dường như là lau mồ hôi lạnh, giọng nói khàn khàn run rẩy...
"Có sao không a... Bệnh cũ lại tái phát sao?" Lâm Cẩn kinh hoảng hô, giật phắt tai nghe ném sang ghế lái phụ.
Cậu em họ này của hắn trong suốt mấy năm nay vẫn hay bị như vậy, nghe nói là di chứng sau tai nạn gì đó...
"Không sao, đỡ nhiều rồi! Lái xe đi đi..." Giọng nói kia lại lần nữa vang lên, bóng người kia dần tựa vào thành xe, đôi mắt dõi theo cảnh vật không ngừng lướt qua.
Cảm giác khi nãy dường như bản thân bị thương rất nặng, như một mũi kim hung hăng đâm mạnh vào tim... Kỳ lạ...
______________________
Khi Phong Thiên Lam đến trường cũng là giờ tan học. Bước đi bên hàng xuyến chi xanh ươm, cô liền bắt gặp cô giáo chủ nhiệm của Lâm Nhạc đang đợi ở cửa văn phòng.