Anh hai a, em xin lỗi! Em quả thật rất muốn sống hạnh phúc cùng anh Chính, thế nhưng, nếu anh ấy không hạnh phúc thì muốn em hạnh phúc cũng là điều không thể...
Đi qua một khoảng ngã rẽ phức tạp, Lưu Đình Đình cùng Phong Thiên Lam bước vào chiếc Renault ở ngay cổng biệt thự. Không nói gì nhiều, ngay khi Phong Thiên Lam vừa cài dây an toàn thì Lưu Đình Đình lập tức nhấn ga chạy đi.
Chiếc xe màu trắng ngà vụt trong ánh bình minh yếu ớt với tốc độ kinh người khiến Phong Thiên Lam sửng sờ. Không ngờ một cô bé nhìn đáng yêu như vậy lại chạy xe đến nhường này.
"Tiểu Đình, chúng ta đi đâu?" Nhìn cảnh vật vút qua bên đường, Phong Thiên Lam nhàn nhạt nói.
"Ra cảng phía đông, hai người nhanh chóng lên thuyền rời đi đi. Anh Chính đang ở đấy đợi chị..." Nói rồi, Lưu Đình Đình vẫn là một mực trầm mặt, không nói.
Phong Chính? Cô cùng Phong Chính...
"Chị Lam. Sau khi hai người rời đi rồi...Làm ơn. Thay em đối xử tốt với anh ấy..." Lưu Đình Đình khẽ nói, giọng nói tràn đầy bi thương cùng khẩn cầu. Nhưng vì cô cúi đầu nên Phong Thiên Lam không thể nhìn thấy vẻ mặt cô lúc này.