Lôi Dận đột ngột quay về tòa thành khiến cho người hầu từ trên xuống dưới đều hoảng cả lên. Mà hắn, chỉ hỏi một câu hỏi gọn gàng dứt khoát cũng khiến một đám người trong phòng phải giật mình ngây ngẩn. Không thấy ai trả lời, từng góc cạnh trên gương mặt Lôi Dận lộ ra sự lạnh lùng, đôi mắt lục thâm trầm hơi co rụt một chút. Hắn không nói gì nữa, duỗi chân ra, sải bước lên trên tầng.
Hàn Á cùng những người làm đều hoàn toàn kinh hãi, líu ríu theo sau!
Trong phòng ngủ rộng lớn của chủ nhân tòa thành vẫn xa hoa như trước. Đèn tường đã bật, chiếu rọi khắp nơi một màu ánh sáng lưu ly lộng lẫy. Nhưng, một chút hơi người cũng không có!
Sắc mặt Lôi Dận cứng lại, trong chốc lát vọt tới phòng riêng của Mạch Khê ...Căn phòng này có màu sắc trang nhã, phối hợp với từng vật dụng tinh xảo. Rèm phủ lên cửa sổ sát đất dịu hòa, một chiếc bàn được thiết kế theo phong cách công chúa, ngay cả cốc uống nước được sử dụng cũng xinh xắn như vậy. Tất cả, tất cả đều giống hệt như lúc trước!
Nhưng mà... không thấy Mạch Khê!
Trong Bạc Tuyết bảo mênh mông, chỉ thiếu bóng dáng Mạch Khê, thiếu đi hương thơm chỉ riêng mình cô mới có! Mùi hương này, như dĩ vãng, vẫn lan tràn đến từng ngóc ngách, đến từng nơi trong không khí. Thậm chí mỗi khi hắn quay về tòa thành đều cảm nhận được mùi hương dịu nhẹ như hoa, như hơi thở thuần khiết của thiên nhiên, khiến hắn, ‘cửu nhi cửu chi’ (dần dần, từ từ) hình thành một thói quen…
Cho đến ngày hôm nay, Lôi Dận mới chính thức cảm nhận được một thói quen có uy lực mạnh mẽ đến như thế nào, và khi mất đi người ta mới cảm thấy được!
Đột nhiên, hô hấp của hắn càng lúc càng dồn dập. Bàn tay rộng lớn rắn chắc giữ lấy lồng ngực, ngay sau đó hắn lại bước nhanh lên tầng trên. Tiếng bước chân lẫn với tiếng cửa phòng bị đẩy ra trộn lẫn đầy hỗn độn. Tiếng cửa liên tục mở ra, thanh âm đơn điệu đan vào cùng một chỗ, cũng không khó để phát hiện ra tâm tình hỗn loạn bối rối của hắn.
Những người giúp việc đều dè dặt cẩn trọng mà nhìn nhau, mỗi người đều có vẻ như muốn nói rồi lại thôi.
Hoắc Thiên Kình cùng Kỳ Ưng Diêm chưa bao giờ gặp qua một Lôi Dận thất thường như vậy, cũng bước nhanh lên tầng. Trong từng bước đi đã có sự nghi hoặc, đó câu đầu tiên của Lôi Dận ngay sau khi bước vào cửa. Hắn ... đang tìm Mạch Khê sao?
Nhưng như thế nào mà Mạch Khê lại mất tích?
Trên lầu, tiếng bước chân càng trở nên lộn xộn…
Cho đến khi ...
“Hàn Á!” Một tiếng quát lớn trực tiếp xuyên qua không khí, so với tiếng mưa tầm tã bên ngoài càng dữ dội và lạnh lẽo hơi bao giờ hết, tựa như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng xuống dưới.
Toàn thân Hàn Á giật giật, cúi đầu bước lên lầu, mỗi bước chân đều nặng nề. Đèn tường hai bên cầu thang chiếu rọi xuống khuôn mặt run run của ông. Rốt cuộc khi đứng trước mặt Lôi Dận, ông lại không dám ngẩng đầu lên nhìn.
“Khê nhi đâu? Khê nhi ở đâu?” Một tay Lôi Dận chống lên cửa phòng. Bởi vì nơi lồng ngực rất đau, như bị thời tiết khốn kiếp này siết chặt rồi đâm thủng. Hắn thở từng hơi gấp gáp, tựa như đã dùng hết khí lực để quát lên những lời này. Thân hình tuấn mỹ như bị bánh xe nghiền nát qua, trở nên vặn vẹo mà xanh mét. Mỗi căn phòng, mỗi một nơi hắn điên cuồng kiếm tìm, lại chỉ có ... không khí!
“Phịch..." một tiếng, Hàn Á run run quỳ xuống mặt đất. Sàn cẩm thạch màu đen phản chiếu khuôn mặt bất an co rúm của ông, thậm chí cả đáy mắt kia cũng tràn đầy cảm giác thống khổ cùng áy náy...
“Lôi tiên sinh, thực xin lỗi…Là tôi thất trách, tôi không quan tâm đến ŧıểυ thư Mạch Khê…cô ấy…cô ấy đi rồi…”
“Cái gì? Cô ấy đi rồi? Cái gì bảo là cô ấy đi rồi? Khốn kiếp, ông nói rõ ràng cho tôi!” Lôi Dận nghe xong, giận đến tím mặt, một tay túm lấy Hàn Á kéo dậy, đè vào bức tường lạnh. Đôi mắt tiều tụy mệt mỏi vì những ngày gần đây trong chốc lát lại lạnh lùng tàn nhẫn, không khác nào băng đá!
“Lôi, cậu trước đừng xúc động như vậy!” Hoắc Thiên Kình thấy thế, vội vàng bước nhanh tới ngăn cản. Sức mạnh của Lôi Dận, ngay cả hắn từ nhỏ luyện võ công còn chịu không thấu, huống gì là một quản gia trói gà không chặt?
Lôi Dận thở hổn hển nới lỏng tay ra. Chân Hàn Á mềm nhũn, đổ xuống mặt sàn. Mặt sàn lạnh lẽo như hàn băng chạm vào đầu gối ông, nhưng dù như thế nào cũng không thể ngăn nổi sự đau đớn thống khổ trào lên từ đáy lòng.
“Lôi tiên sinh, nếu bây giờ ngài giết tôi…tôi một chút cũng không oán hận…tôi…chính là bởi vì tôi không chăm sóc tốt ŧıểυ thư, cô ấy mới có thể rời đi…ŧıểυ thư chỉ mới mười tám tuổi, cái gì cũng không đem theo, làm thế nào để sống đây?” Ông bật khóc không thành tiếng, gương mặt trắng bệch che kín nỗi tuyệt vọng khôn cùng.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lôi Dận nổi điên, gầm lên giận dữ, hệt như một con hổ dữ trong núi sâu. Giọng nói của hắn lạnh lẽo, vẻ mặt giống như một con diều hâu sải cánh trên bầu trời cao.
Thân mình Hàn Á run run, ông lấy từ trong túi ra một bức thư, hai tay đưa lên cho hắn...
“Đây là tìm được trong phòng ŧıểυ thư Mạch Khê. Khi chúng tôi phát hiện cô ấy không còn ở đây, đã là ba tiếng sau…”
Lôi Dận lấy bức thư, vội vàng mở ra, khuôn mặt anh tuấn đảo qua từng câu chữ, trong một thoáng lại càng lạnh lẽo hơn…
“Cha nuôi!
Nếu có thể đọc được lá thư này thì tốt. Nếu không thấy được, xin người thấy được, hãy thay tôi nhắn giúp!
Hợp đồng liên quan tới quyền chuyển nhượng tài sản cùng cổ phần công ty tôi đã đặt trong thư phòng. Cảm ơn ý tốt của ông, nhưng tôi không thể nhận được. Tất cả không phải do tôi làm việc mà có, tôi không có quyền lấy đi một xu nào! Bạc Tuyết bảo, tôi đã sống ở nơi này mười năm, có vui vẻ cũng có khổ sở, nhất định không phải là nơi chốn của tôi, vì thế tôi cũng không thể nhận.
Cảm ơn cha nuôi, trong lúc tôi bất lực nhất đã nhận nuôi tôi. Ông đã cho tôi một cuộc sống thiên đường, lại cho tôi sự trói buộc tinh thần ở địa ngục. Tôi nghĩ, mười năm ơn dưỡng dục này, nên báo đáp tôi cũng đã báo đáp. Tất cả, oán cũng tốt mà hận cũng thế, tôi không muốn nhớ lại bất cứ điều gì nữa. Điều tôi mong muốn không nhiều lắm, chỉ là một cuộc sống đơn giản là quá tốt rồi.
Xin ông đừng trách cứ bác Hàn Á, bác ấy đã làm hết phận sự của một quản gia. Nếu không có bác Hàn Á, tôi căn bản cũng không thể cảm nhận được hạnh phúc khi có tình thương của cha.
Về cuộc sống của tôi, xin ông đừng bao giờ quan tâm nữa. Tiền đi diễn tôi lấy ở công ty cũng đã rất đủ, cho dù không đủ để sống sung túc đầy đủ, nhưng sống tốt là được. Tất cả, tôi đều muốn quên. Tất cả, làm lại từ đầu.”
Một bức thư không dài, nhưng chỉ vài dòng ngắn như vậy cũng đủ để thấy được quyết tâm rời khỏi của Mạch Khê. Lồng ngực Lôi Dận như bị một thứ gì đó đập mạnh vào đến đau đớn. Thậm chí ngay cả bàn tay đang cầm lá thư cũng đều run rẩy!
Cô ấy, cứ như vậy mà rời đi? Ngay lúc hắn đang lo lắng cho cô trong ngày mưa lớn như thế này sẽ sợ hãi…Nhưng cô, một chút cũng không lưu luyến!
“Vì sao? Đi hơn ba giờ mấy người mới phát hiện? Các ngươi ...đều đang làm cái quái gì?” Ánh mắt của hắn giống như một con sói, dần dần chuyển sang màu đỏ tươi. Trong đôi mắt là sự chấn động run rẩy không kiềm chế được, lồng ngực như bị nổ tung!
Những người làm đứng đó tất cả đều sợ hãi vì biểu hiện bây giờ của Lôi Dận, ào ào quỳ gối xuống mặt sàn lạnh lẽo, toàn thân run run không dám nói lời nào…
“Lôi tiên sinh, thực không dám giấu giếm. Từ khi ngài không trở về thành bảo, tuy rằng kẻ dưới chúng tôi cảm thấy kỳ lạ, nhưng ŧıểυ thư Mạch Khê, mọi thứ, từ ăn uống sinh hoạt đều rất bình thường, chúng tôi cũng không suy nghĩ gì nhiều. Thậm chí ŧıểυ thư Mạch Khê còn lấy danh nghĩa của ngài để chia vệ sĩ ra. Nhưng là hôm nay, bởi vì trời mưa, người làm đều trước sau vội vàng cả lên, cũng không chú ý tới ŧıểυ thư Mạch Khê, vậy nên…lúc chúng tôi phát hiện được, thì ŧıểυ thư đã đi rồi…” Hàn Á khó khăn mở miệng.
“Rầm!” Bàn tay to lớn của Lôi Dận đập mạnh vào cửa phòng. Cánh cửa gỗ cứng rắn như muốn đổ sập xuống. Đôi mắt màu lục sắc bén giờ đã chìm trong cơn đau đớn khôn nguôi. Giờ khắc này hắn rốt cuộc cũng đã hiểu rõ một điều, không phải chỉ nhất thời như vậy, kỳ thực, cô ấy đã sớm chuẩn bị để rời khỏi hắn.
Ánh mắt của Lôi Dận trở nên khiếp sợ. Đó chính là ngày đầu tiên Mạch Khê muốn đi hát!
Vì sao lại như vậy? Mọi chuyện sao lại trở nên như thế này?
Cảm giác thất bại chưa từng có ùa vào sâu trong lòng Lôi Dận, chậm rãi sinh trưởng rồi lan dần ra, cuối cùng hình thành nên một cái lưới kín bít cuốn chặt lấy cả người Lôi Dận, siết chặt, siết thật chặt. Hô hấp của hắn càng lúc càng trở nên dồn dập, không thể hít thở nổi. Giống như ma quỷ đang tra tấn hắn!
“Lôi tiên sinh…” Hàn Á nhìn thấy thân hình cao lớn của hắn đang run lên, sợ tới mức hoảng hốt, đang muốn đứng dậy đỡ lấy hắn, lại bị hắn quát lên một câu giận dữ...
“Cút, cút hết cho ta!”
Tiếng sư tử rống giận dồn dập vang lên, khiến những người hầu sợ tới mức liên tục lui lại phía sau, tất cả đều cung kính hạ thấp người ào ào lui sang một bên.
Lôi Dận thở hổn hển, sắc mặt xanh mét không nói, ngay cả ánh mắt cũng dữ tợn như một con dã thú, gân xanh trên trán cũng dần dần hiện rõ lên, không khó để nhìn thấy hắn đương cưỡng chế đợt mưa gió nổi lên trong đáy lòng, giống như cơn mưa tầm tã ngoài kia…
“Phí Dạ!” Ngay sau đó, hắn đã mở miệng. Giọng nói có vội vã, có hoảng sợ.
Phí Dạ bước tới, “Lôi tiên sinh, xin hạ lệnh.”
“Tìm người!” Hai mắt Lôi Dận đóng băng, nhìn chằm chằm cơn mưa tầm tã ngoài cửa sổ, quăng quật từng nhành cây lớn. Nỗi đau lòng trong một khoảnh khắc chưa bao giờ lớn đến thế, dâng trào đến đỉnh điểm, rốt cuộc cũng bùng nổ!
Phí Dạ giật mình...
“Lôi tiên sinh, ngài vừa mới ...nói gì?”
“Sai người đi ra ngoài, tìm Mạch Khê trở về đây cho tôi!” Cả người Lôi Dận phải dựa vào tường. Nét mặt lạnh lùng đau thương mang theo tất cả suy sụp cùng lo lắng, trong đầu không ngừng hiện lên khuôn mặt xinh đẹp kia. Là làn da trắng mịn, là gò má luôn ửng hồng, là nụ cười như có như không đọng lại bên môi, giống như một giọt mực nước lan ra trên giấy Tuyên Thành. Cả đôi mắt lưu ly xinh đẹp kia, trong suốt, ngây thơ như luôn sáng lên một thứ ánh sáng lấp lánh thuần khiết, lại dần dần bị cơn bão táp nghiêng đêm này chôn vùi!
Hắn biết mình không nên làm như vậy, ít nhất hắn cũng không phải là kẻ lật lọng. Nếu đã lựa chọn buông tay, sẽ không như thế này.
Nhưng là…hắn vẫn luôn bất an, trừ phi có thể tận mắt nhìn thấy cô được bình an vô sự.
Hiển nhiên, Phí Dạ bị quyết định của hắn làm cho khiếp sợ, sửng sốt một lúc lâu, không lập tức nhận mệnh lệnh của hắn...
“Lôi tiên sinh, ngài ... không phải đã quyết định muốn thả ŧıểυ thư Mạch Khê tự do sao?”
Đầu Lôi Dận đang gục xuống, nghe xong những lời này đột nhiên ngẩng lên, nhìn chằm chằm vào Phí Dạ, đáy mắt đều chuyển thành màu đỏ như con thú dữ. Đó là một con sói trong đêm mưa, toàn thân đều lộ ra hơi thở nguy hiểm khiến người ta không dám lại gần. Hắn duỗi tay ra, túm Phí Dạ lại, giọng nói khàn đặc quát lên ...
“Ngay cả cậu cũng dám kháng lệnh? Bên ngoài trời đang mưa, không nhìn thấy hả? Tìm về, tìm cô ấy về đây cho tôi!”
“Lôi, cậu bình tĩnh một chút!” Hoắc Thiên Kình cũng đại khái hiểu sơ được chuyện gì. Thấy thế, bước tới nhẹ giọng khuyên can.
Sự nghi hoặc trong đáy mắt Kỳ Ưng Diêm càng lớn. Chuyện gì xảy ra với cô gái kia, rõ ràng chuyện tốt nhưng lại thành ra thế này? Nha đầu kia nhìn qua là đã biết, đó là người mà Lôi Dận chú ý nhất, hắn vội vã như vậy muốn tìm cô bé trở về, là vì cô ‘bất cáo nhi biệt’ (ra đi không nói lời nào), hay là vì đêm nay mưa lớn? Có khả năng không? Đây là cái cớ hắn cho mọi người thấy? Hay vẫn là ... cái cớ để hắn cho bản thân thấy?
Nhưng mà, gã đã phát hiện được một điều. Bây giờ, chỉ cần có liên quan đến Mạch Khê, Lôi Dận chắc chắn sẽ trở nên điên cuồng, thái độ bình thường vốn có cũng chỉ có điên cuồng trở lên!
“Mình phải bình tĩnh như thế nào? Bên ngoài trời đang mưa!” Lôi Dận chỉ lặp đi lặp lại những lời này, quay đầu nhìn về phía Hoắc Thiên Kình, trong đôi mắt đều là sự hỗn độn không chịu nổi. “Mỗi lúc như thế này Khê nhi luôn sợ hãi…”
Một câu nói khiến Hoắc Thiên Kình trong nhất thời ngây ngẩn cả người. Đây là thằng bạn tốt hắn quen biết năm mười bốn tuổi ư? Làm sao có thể…
Trong không khí chỉ còn lại bầu không khí lạnh giá. Thật lâu sau đó, Phí Dạ nhịn không được phải mở miệng, tuy rằng đáy mắt cũng là sự ưu thương nhàn nhạt, nhưng lời nói này vẫn là tự đáy lòng...
“Lôi tiên sinh, coi như kết thúc, hãy để cho ŧıểυ thư Mạch Khê có được cuộc sống cô ấy muốn.”
Nói thật, hắn cũng không cho rằng Mạch Khê rời đi là chuyện gì xấu. Cô mới có mười tám tuổi, còn nhiều thời gian để trải nghiệm. Chẳng lẽ phải sống trong tòa thành này mãi mãi, tuy rằng cơm áo không lo, nhưng người có lòng tự tôn cùng kiêu hãnh như Mạch Khê, thì cô làm sao có thể chịu đựng được việc phải sống cả đời dưới bóng người khác.
Đối với thiếu nữ xinh đẹp như hoa kia, hắn cũng chỉ có thể từ xa nhìn ngắm và yêu mến. Hắn cho rằng, nếu thực sự yêu một người, thì cho cô ấy thứ cô muốn, đem hết năng lực để khiến cô vui vẻ. Hắn thừa nhận bản thân mình có tư tâm, nhưng là, hắn không chỉ đau lòng vì Mạch Khê!
Đau đớn mới có thể biết được điều đáng quý. Chia lìa ly biệt là chuyện bình thường trong cuộc sống này. Cho dù thân phận địa vị cao quý đến đâu, cũng không thể thoát khỏi sự sắp đặt của vận mệnh.
Lôi Dận nghiến răng, nhất là khi nghe được những lời này của Phí Dạ, sắc mặt càng trở nên khó coi, lạnh lùng nhìn hắn. Bỗng dưng, bàn tay to lớn vung lên, gạt Phí Dạ đổ sang một bên, thân hình cao lớn thoáng lảo đảo mà bước xuống lầu. Hắn đi loạng choạng, dáng vẻ vội vàng…
“Lôi tiên sinh..."
“Lôi…”
Hoắc Thiên Kình, Kỳ Ưng Diêm, Phí Dạ cùng quản gia Hàn Á đều trở nên hoảng hốt, lập tức đuổi theo, đã thấy Lôi Dận dùng tốc độ cực nhanh vào xe, khởi động máy. Ngay sau đó, chiếc xe giống như tên lửa lao ra khỏi tòa thành, biến mất trong màn mưa.
“Chúng ta mau đuổi theo!” Hoắc Thiên Kình chấn động, quát lớn lên. Bà người nhảy lên một chiếc xe khác, theo sát sau đó.
Cơn mưa tầm tã dường như muốn xé nát bầu trời. Từng tia chớp lóe lên như rạch ngang mọi thứ, đem toàn bộ nước trong mây đen vắt kiệt. Một buổi đêm như vậy, càng trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.
Trên con đường lớn vắng ngắt chỉ có hai chiếc xe đang điên cuồng mà chạy, một trước một sau xuyên vào trong màn mưa dày đặc. Một tia chớp lóe lên chiếu vào đôi mắt màu lục cùng gương mặt lạnh lẽo của Lôi Dận. Ngay giờ phút này, sự bất an đã nuốt chửng lấy hắn…
Nét mặt cùng ánh mắt Lôi Dận đều trở nên điên cuồng. Tốc độ chiếc xe thực sự đã chạy đến kinh người, nước mưa tung tóe, bị bắn lên rất cao, khiến cho xe phía sau gần như không thể đuổi kịp.
Cho đến khi...
“Ầm ầm..." Lại một tia chớp từ chân trời giáng xuống, gọn gàng mà dứt khoát quật gãy một thân cây bên đường. Cùng với trận mưa rền gió dữ, thân cây loạng choạng đổ xuống ...
“Két ..." Lôi Dận đột ngột nhấn phanh. Bởi vì vừa mới dùng tốc độ cực hạn, một cú nhấn phanh đã khiến chiếc xe quay một vòng. Ngay sau đó, hông xe trực tiếp va chạm rất mạnh vào thân cây cản đường.
Cảnh tượng bất ngờ ngày khiến mọi thứ chung quanh như đều ngừng lại…
Trải qua lần va chạm mạnh, thân xe bị đập mạnh khiến cho thân hình cao lớn của Lôi Dận ập vào tay lái, sau đó bắn ngược trở về, chiếc xe cũng bắt đầu rú hồi còi báo động. Chiếc xe phía sau rốt cục cũng vượt được lên, đột nhiên dừng lại. Ngay sau đó, cửa xe mở ra, cả ba người đàn ông một sắc mặt kinh hãi, vội vàng chạy tới trước xe Lôi Dận. Thấy hắn ngẩn ngơ nhìn về phía trước, cả ba cùng thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may mà thân cây kia không đổ trực tiếp lên nóc xe, cũng may là người kia cũng không điên cuồng mà nhấn ga đâm thẳng vào…
Nghĩ đến thật sự là sợ!
Chung quanh cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa táp lên xe cùng với tiếng còi báo động rú từng tiếng. Ba người đàn ông thậm chí không mở ô, cứ như vậy đứng trong mưa, tây trang cao quý trên người đều đã ướt sũng, như ba lữ khách lạc đường. Mà bộ dáng người đàn ông trong xe cũng chẳng khá hơn là mấy, nhất là đôi mắt kia, như hai chấm nhỏ dần mờ đi giữa đêm đen, ảm đạm không chút ánh sáng…
Thật lâu sau đó, Hoắc Thiên Kình thầm thở dài một hơi, mở cửa xe ra...
“Lôi, cậu tỉnh táo một chút đi. Đã ba tiếng rồi. Cậu hẳn là rất rõ ràng đã qua ba tiếng đồng hồ, người cậu muốn tìm chắc chắn đã rời khỏi đây, đến nơi muốn đến. Cậu còn như vậy, muốn làm cái gì? Tìm cô ấy trong mưa?”
Mưa gió thổi quét vào xe, đánh vỡ hoàn toàn sự nặng nề bên trong, cũng thổi tung lên mái tóc đen rối của người đàn ông, trong cơn mưa băng lạnh lại giống như bộ lông của động vật. Ánh mắt hắn trỗng rỗng, như thể không nghe được Hoắc Thiên Kình đương nói chuyện gì, biểu tình ngơ ngác. Dần dần, hắn lại nhớ tới cảm giác thống khổ và hỗn loạn dâng lên trong lòng, rồi lặng lẽ tràn lên trong đáy mắt.
Kỳ Ưng Diêm cũng vì một cảnh tượng ngoài ý muốn này mà thở loạn cả lên, lửa giận từ đáy lòng bùng nổ. Lại nhìn thấy Lôi Dận giống như kẻ đầu đường xó chợ không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào sự trống rỗng trước mắt, hai lời chưa nói, bàn tay to lớn của gã duỗi ra, tóm Lôi Dận kéo ra khỏi xe, ngay sau đó là đấm một cú ...
"Bụp..." Âm thanh kia bị nước mưa trong nháy mắt che đi, cả người Lôi Dận ngã xuống trong mưa. Hạt mưa táp thẳng lên gò má hắn, che mờ đi khuôn mặt anh tuấn.
“Ưng Diêm…”
“Luật sư Kỳ?”
Hoắc Thiên Kình cùng Phí Dạ đều kinh hãi. Phí Dạ lập tức đi nhanh tới, nâng Lôi Dận đứng dậy, thấy khóe miệng hắn máu đang chảy ra hòa lẫn với nước mưa, không vui mà nhíu mày, “Luật sư Kỳ, anh đang làm cái gì vậy?”
Kỳ Ưng Diêm thay đổi hình tượng hi hi ha ha thường ngày, khuôn mặt anh tuấn dưới cơn mưa lớn có chút dữ tợn cùng co rúm. Gã đẩy Hoắc Thiên Kình ra, đi nhanh tới tóm lấy Lôi Dận kéo đứng lên, “Làm gì à? Tôi muốn đánh cho hắn tỉnh! Sớm biết hắn như thế này, đánh chết tôi cũng không vì hắn đi khắp nơi lưu giữ chứng cứ! Để mặc cho hắn giống như tên điên như thế này thì tốt hơn!”
Ánh mắt Hoắc Thiên Kình căng thẳng, hắn lập tức bước nhanh tới thấp giọng khuyên can, “Ưng Diêm, có chuyện gì từ từ nói, tối hôm qua chắc cậu ta đã uống không ít.”
“Cậu xem bộ dạng hắn bây giờ là chưa tỉnh rượu hay sao? Lúc ở sở cảnh sát cũng đã tỉnh rồi, không sai đi? Hắn là Lôi Dận, tửu lượng lại kém như vậy hả?” Kỳ Ưng Diêm đã thực sự nổi giận, quăng mạnh Lôi Dận ra, trong cơn mưa tầm tã rống lên một câu, “Chính cậu nhìn vào trong gương đi, xem bộ dạng hiện tại nó ra cái gì? Giống hệt như một kẻ đáng thương! Cậu làm như vậy chứng minh cái gì, hả? Mình biết thuộc hạ của cậu ở khắp thế giới này, muốn tìm không khó. Nhưng cô gái ấy đã muốn đi rồi, cho dù cậu có tìm được thì như thế nào? Ngay cả tài sản của cậu cũng đều không cần, cái muốn cũng chỉ có tự do. Nếu cậu vẫn là một thằng đàn ông, nếu đã hứa buông tay thì hãy làm triệt để điều đó! Không cần ép buộc chúng tôi, bạn bè cậu, phải đi theo cậu lo lắng hãi hùng thế này!”
Lôi Dận một lần nữa ngã xuống trong mưa, thân hình cao lớn đều ướt đẫm, bộ tây trang sang trọng giờ đây dính sát vào nhau. Nước mưa dọc theo mái tóc không ngừng chảy xuống. Không chỉ có hắn, ba người khác cũng hệt như vậy. Thật lâu sau đó, Lôi Dận mới có phản ứng, uể oải nói, “Các cậu trở về đi, mình muốn yên tĩnh một mình…”
“Mẹ kiếp ..." Kỳ Ưng Diêm hoàn toàn nổi giận, hận không thể lại đấm cho hắn một cú thật mạnh nữa. “Cậu nói cái này gọi là tiếng người hả? Cậu như thế này bảo chúng tôi rời đi như thế nào? Cậu muốn yên tĩnh, được, về nhà, ở trong nhà yên tĩnh! Muốn ở đây làm cái quái gì? Lôi Dận của trước kia đâu rồi? Cậu còn là chính mình sao hả? Mấy ngày nay, cậu ngay cả công ty cũng không đi, chuyện trong tổ chức cũng không xử lý, công việc lớn nhỏ đều đổ hết lên đầu một mình Phí Dạ. Mà cái này cũng đừng nói, để xử lý một vụ của cậu, Phí Dạ tốn bao nhiêu tâm tư? Vì vụ lần này, Thiên Kình phải ngừng đấu giá hạng mục chỉ để sắp xếp ngân hàng trong nước chuẩn bị tiền bảo lãnh cho cậu; vì vụ án này, toàn bộ luật sư của mình đều phải mạo hiểm mới sở hữu được bằng chứng có lợi cho cậu. Mà cậu, mẹ kiếp, giờ này lại ngồi đây nói với chúng tôi bằng cái lời như thế? Cậu có còn là người hay không hả?”
Lôi Dận chậm rãi ngẩng đầu, duỗi chân ra, lảo đảo đứng lên, đi đến bên cạnh Kỳ Ưng Diêm. Bàn tay to lớn của hắn vỗ vỗ trên bờ vai gã, nước mưa làm mờ đi những những đường nét góc cạnh, lại khiến đáy mắt hắn dâng lên sự bi ai thống khổ ...
“Ưng Diêm, cậu nói đúng rồi, mình không phải là người, mình là một con quái vật mà sói đã nuôi lớn!” Một câu nói, sự chua xót lại dâng trào. Con người luôn luôn trầm ổn cứng rắn, giờ đây, ngay tại giây phút này như một con dã thú bị thương nặng.
Kỳ Ưng Diêm đột nhiên im miệng, cùng lúc đó, đáy mắt gã là sự bàng hoàng hoảng hốt. Cho đến tận lúc này đây, gã mới phát hiện chính mình đã nói điều không nên nói.
“Lôi…cậu hiểu là, mình không có ý này.”
“Ưng Diêm, cậu nói đúng, vì chuyện của mình, khiến cậu, còn có Thiên Kình cùng Phí Dạ đều bận rộn. Cú đấm vừa rồi tốt lắm.” Lôi Dận cười cười, nhưng lại khiến cho người ta càng thêm đau lòng.
Hoắc Thiên Kình thấy thế, bước đến, trầm giọng nói , “Uống rượu đi, không say không về! Lôi, không nên nói gì nữa, hôm nay hẳn là nên chúc mừng cậu. Đi, uống thôi!”
“Không sai, là mình nói. Đêm nay mình uống rượu với cậu!” Hoắc Thiên Kình cũng cười nhìn hắn.
“Được!” Bàn tay to lớn của Lôi Dận vỗ xuống, quay đầu nhìn về phía Kỳ Ưng Diêm cùng Phí Dạ, “Còn hai người thì thế nào? Nếu sợ, không cần phải đi theo.”
"Đi, đương nhiên đi!" Hai người đồng thanh nói.
Bốn người nhìn nhau cười...
——————————
Có đôi khi, thời gian chính là độc dược, chậm rãi ăn mòn tâm linh con người. Thậm chí, có đôi khi thời gian cũng như một thanh kiếm sắc bén, vốn tưởng ta đã quên đi hết thảy, thì ngay lúc không chú ý lại chém mạnh xuống một nhát, khiến vết thương vốn đã liền miệng lại trào máu không ngừng…
Thuộc hạ của Lôi Dận vẫn tra được Mạch Khê đã đi đến Hongkong. Lại một lần nữa, nỗi nhớ không ngăn cản được, Lôi Dận rốt cuộc không chịu nổi đã đến Hongkong để nhìn thấy cô. Nhưng mà, kết quả như nhau, Mạch Khê lại hoàn toàn biến mất ở Hongkong. Sau đó, mai danh ẩn tích trong giới ca hát, giống như một chiếc lá rụng, chỉ để lại cho Lôi Dận một câu nói đầu tiên và cũng là cuối cùng ... không cần tìm cô nữa! [1]
Lôi Dận hoàn toàn trở nên đau thương. Mỗi một ngày trôi qua, hắn trở nên suy sụp, điên cuồng, thậm chí gần như mất đi lý trí. Nhưng điều duy nhất mà hắn vẫn luôn giữ lời hứa đối với Mạch Khê, đó là không đi tìm cô, chỉ vì ... cô còn tự do mà sống!
Có điều gì đó trở nên đẹp đẽ, bởi vì không thể nắm giữ trong tay. Có một chuyện gì đó luôn cảm giác rất thực, bởi vì không có cách nào biến mất như làn gió.
Khi em không muốn chờ tôi, là em đã quên mang theo bóng hình tôi. Nhưng tôi thì thực sự không thể quên được, không quên được mười năm dài đằng đẵng… (Jins: Câu này mình không chắc lắm vì theo như Fy nghi đây là 1 câu thơ, bây giờ cứ tạm thế đã)
[1]: Lần xuất hiện ở Hongkong này của Mạch Khê có nhắc đến trong “Bảy ngàn ân ái”, lúc gặp Úc Noãn Tâm lần 2 tại Thuyên Loan Lưu Bích.