Trong không khí, ngoài mùi thoang thoảng của hạt thông còn có vị kẹo rất ngọt ngào. Trong chớp mắt, Mạch Khê rất ngạc nhiên. Cô cho tới bây giờ chưa từng thấy qua kẹo còn có thể có nhiều hình dáng cùng màu sắc như vậy, đáng yêu đến mức khiến cô muốn nghẹt thở.
“ŧıểυ thư ơi, hôm nay là ngày chúng tôi khai trương đó, chọn làm kẹo hình của chính mình đi, cô chắc chắn sẽ rất thích.”
Giọng nói của cô nhân viên trẻ trong cửa hàng đầy nồng nhiệt. Các cô là người buôn bán, nhìn người luôn rất chuẩn. Cô gái này nhìn thế nào cũng giống như người có tiền, đặc biệt là người đàn ông bên cạnh cô ấy nữa. Diện mạo hiên ngang không nói, nhìn bộ âu phục đầy sang trọng kia, phàm là người sáng suốt vừa thấy sẽ rõ ràng đây là tầng lớp nào.
Mạch Khê nghe xong, trên mặt lướt qua một vẻ nghi hoặc...
“Kẹo của chính tôi ư?”
“Đúng vậy, chúng tôi sẽ làm theo yêu cầu của cô, thiết kế hình kẹo cô thích.”
“Thật sao? Thật kỳ diệu…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê tựa như cũng có hương vị của ánh sáng mặt trời, bên môi cũng là ý cười nhẹ, “Dáng vẻ của tôi cũng có thể làm thành kẹo được sao?”
Nhân viên cửa hàng gật đầu, “Đương nhiên ạ. Chúng tôi có thể căn cứ vào dáng vẻ của cô, sau đó thiết kế hình tượng hoạt họa [1] của cô. Cô còn có thể lựa chọn màu sắc cô thích để phối hợp. Làm xong nhất định rất dễ thương.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê sáng lên, “Nó có thể bị tan chảy hay không?”
“Cô yên tâm, loại này tính đường được xem xét điều chế rất kỹ, sẽ không chảy ra đâu. Nhưng mà, nếu làm kẹo hình hoạt họa của cô, cần một thời gian hơi dài, bởi vì chúng tôi sẽ làm hình tượng thật tinh tế cho cô.” Nhân viên cửa hàng nhắc nhở một câu.
Nghe xong những lời này, đáy mắt tràn đầy vui mừng của Mạch Khê dần dần biến mất. Cô theo bản năng nhìn về Lôi Dận đứng bên cạnh, muốn nói rồi lại thôi.
Dường như nhìn thấu tâm tư cô, Lôi Dận hờ hững nhìn về phía nhân viên cửa hàng, giọng điệu lạnh lẽo hỏi, “Ước chừng cần thời gian bao lâu?”
Nhóm nhân viên cửa hàng luôn luôn dùng ánh mắt ái mộ nhìn Lôi Dận giờ có chút hoảng sợ. Giọng nói của người đàn ông này rất lạnh, cho dù dưới ánh sáng mặt trời, các cô vẫn cảm thấy rõ ràng hơi thở lạnh lẽo từ trên người hắn tản ra, thật giống như là, trong nháy mắt có thể đóng băng người khác vậy. Cô ta không khỏi rùng mình một cái mới có thể trả lời:
“Tiên sinh, ước chừng khoảng nửa giờ…”
Mạch Khê càng thêm trầm mặc, nửa giờ…
Lôi Dận nhíu mày một chút, nâng cổ tay nhìn, lại lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn dần hiện vẻ cô đơn của Mạch Khê, trong mắt hắn phiếm lên vẻ đau lòng. Hắn không nói gì nữa, trong mắt thoáng một chút suy xét, sau đó lấy điện thoại di động nhấn một dãy số...
“Phí Dạ, lùi hội nghị hôm nay khoảng nửa giờ!” Ngữ điệu lạnh lùng thả xuống mệnh lệnh.
Một màn này, đủ có thể khiến Mạch Khê chấn động cùng kinh ngạc rồi. Cô bỗng dưng ngẩng đầu nhìn người đàn ông lạnh lùng bên cạnh, đôi mắt đẹp cũng tràn ngập sự nghi hoặc hết sức rõ ràng. Cô như đang nằm mơ vậy, hắn thế nhưng có thể dễ nói chuyện như vậy, chuẩn bị chờ cùng cô nửa tiếng ở đây, chỉ vì làm kẹo hay sao?
Sự khiếp sợ trong mắt cô không lâu đọng lại trong mắt Lôi Dận. Hắn nâng tay, khẽ vuốt mái tóc dài của cô, ngữ khí lạnh nhạt nhưng trong đó lại tràn ngập vẻ dịu dàng như với người yêu...
“Nếu đã thích vậy thì làm đi.”
Mạch Khê không khỏi há miệng ngạc nhiên…
Đôi môi mỏng vốn cương nghị của Lôi Dận bỗng nhấc lên một độ cong không dễ phát hiện, nhất là nếp nhăn trên mặt khi cười. Hắn lẳng lặng nhìn gương mặt quá mức kinh ngạc của cô. Thật ra hắn cũng đang vội, nhưng không hiểu sao khi ra quyết định này, hắn phát hiện ra mình thoải mái hơn rất nhiều…
Xem ra, Mạch Khê dù sao cũng chỉ là một cô gái nhỏ mới mười tám tuổi bình thường. Ở độ tuổi này vẫn không thể thoát khỏi được sự say mê mấy thứ đồ vật dễ thương. Ở đây lại có vài cô gái vừa nhìn qua có lẽ là cùng tuổi với cô, cô dường như càng thích nhập vào trong đó.
[1]: Như chibi, một phong cách vẽ rất dễ thương của Nhật.
Nhóm nhân viên cửa hàng hâm mộ không thôi, bắt đầu bắt tay vào công việc đang lu bù lên. Trong đó có một người lớn gan bước tới, giọng nói mang theo sự hồ hởi tự đáy lòng...
“Hai vị hẳn là người yêu? Thật sự rất xứng đôi. Kỳ thật hai người có thể làm một đôi kẹo tình nhân nha, hôm nay có rất nhiều đôi đến chỗ chúng tôi làm tượng kẹo này đấy.”
Mạch Khê nghe xong, ngẩn người, vẻ mặt thay đổi đột ngột. Gò má vốn tái nhợt bỗng dưng cũng ửng hồng, cô vội vàng giải thích, “A không phải, chúng tôi không phải..."
“Có thể, làm một đôi đi.”
Lôi Dận bất ngờ lên tiếng ngắt lời Mạch Khê, xoay mặt nhìn về phía nhân viên cửa hàng bên kia, giọng nói trầm ổn lại mang theo quyền uy vốn có.
“Nửa giờ, có thể không?”
“Có thể, có thể! Cam đoan sẽ hoàn thành!”
Nhân viên cửa hàng cười toe toét. Được một người đàn ông giống như vừa bước ra từ một câu chuyện cổ tích lãng mạn nhìn chăm chú như vậy, thật là một chuyện đủ khiến con người ta trở nên hưng phấn không thôi. Cô nhân viên nhìn Mạch Khê, “ŧıểυ thư, bạn trai cô đối với cô thật tốt. Hai vị, mời đến phòng chờ ngồi.”
Mạch Khê há miệng đủ lớn để nhét vào một quả trứng gà, cô nhìn Lôi Dận như thể đương nhìn người ngoài hành tinh vậy. Từ khi nào hắn trở nên thấu tình đạt lý như thế? Nhưng mà, hắn có thể đồng ý với lời đề nghị của nhân viên cửa hàng thật sự khiến cô rất kinh ngạc, cứ thế mà làm một đôi tình nhân hoạt họa bằng kẹo sao?
Thứ nhất, cô rất khó có thể tưởng tượng được bộ dáng theo hình tượng hoạt họa của hắn. Hắn cao cao tại thượng như vậy, là người đàn ông lạnh lùng đầy nghiêm túc như vậy, hình tượng hoạt họa của hắn sẽ như thế nào?
Thứ hai, hắn cùng cô căn bản không phải là người yêu, vậy mà hắn lại không có phản bác hay lấy lí do thoái thác cho những câu hoang đường đó?
Cô không hiểu vì sao hắn muốn làm như vậy.
Mạch Khê đột nhiên phát hiện, người đàn ông này càng lúc càng khó hiểu. Có lẽ, cô cho tới bây giờ cũng không biết rõ hắn…
——————————
Thời gian trong tiệm kẹo từng giây từng phút trôi qua, tuy rằng mặt tiền của cửa hàng nhìn qua có vẻ nhỏ, nhưng cũng chỉ là “Chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng câu toàn” (câu toàn: đầy đủ - tuy nhỏ nhưng vẫn có những thứ cơ bản nhất). Nơi này chẳng những có những người làm kẹo chuyện nghiệp nhất, lại còn chọn lựa những nguyên liệu tốt nhất, ngay cả những nhà thiết kế kẹo đều từ quốc tế đến và đã nhận được rất nhiều lời khen.
Lôi Dận rất có tính kiên nhẫn mà ngồi bên cạnh Mạch Khê, còn Mạch Khê tò mò nhìn những nhà thiết kế kẹo kia đang dựa theo hình tượng của hai người mà làm kẹo. Đây là lần đầu tiên cô có thể được nhìn gần như thế để xem rõ cách chế tác kẹo là như thế nào, trong mắt toàn là bất ngờ vui vẻ cùng hưng phấn không thôi.
Bên ngoài tiệm kẹo đều có rất đông những người qua đường, nhưng bọn họ không phải đang nhìn kẹo, mà là kinh ngạc đánh giá đôi nam nữ đang ngồi trong phòng chờ. nɠɵạı hình quá xuất sắc của hai người thực khiến người ta không thể dứt mắt ra được.
Dường như đã xem có chút mệt, Mạch Khê ngẩng đầu xoa bóp gáy đang phát đau, cũng không chú ý mà nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh. Hắn dường như rất chuyên chú nhìn từng động tác của nhà thiết kế, con ngươi lạnh lùng không hề có một chút gì gọi là không kiên nhẫn.
Vầng sáng nhàn nhạt bao phủ Lôi Dận, như nhẹ nhàng viền lấy từng đường cong, khiến sườn mặt cương nghị kia được đặc tả càng thêm sâu, nhất là sống mũi cao và thẳng. Trong sách nói, người đàn ông nào có mũi càng cao thì đại biểu cho du͙© vọиɠ chinh phục, và sự thành công trong đời lại càng rực rỡ hơn. Hẳn là như vậy rồi, chỉ có ba mươi hai tuổi, hắn đã nắm trong tay mạch máu của nền kinh tế hai phái hắc bạch. Người thành công như hắn, hết thảy tựa hồ đều ‘thuận lý thành chương’ [2] như vậy.
Trong lúc nhất thời, Mạch Khê thế nhưng lại quên rời ánh mắt đi, đôi mắt nhẹ nhàng lưu chuyển, như ngọc lưu ly xinh đẹp lộng lẫy lặng lẳng nhìn hình dáng ngũ quan cương nghị, anh tuấn của Lôi Dận, cứ nhìn mãi, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa hồ đã hơi hơi ửng hồng…Giữa không trung, đột nhiên đôi mắt người đàn ông chuyển động, nhìn thẳng vào mắt cô. Tựa như nhận thấy tâm tư đang biến hóa của Mạch Khê, khóe môi cương nghị của hắn hơi nhếch lên, đáy mắt lướt qua vẻ cưng chiều...
Nội tâm đang lơ đãng của Mạch Khê kinh hoàng một chút. Cô vội vàng xoay gương mặt nhỏ nhắn lại, làm thế nào cũng không có cách bình ổn được, mà không chỉ tâm, thậm chí, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu trở nên có chút dồn dập. Tại sao lại có thể như vậy? Vừa mới lúc nãy, cô lại có thể ảo tưởng, nếu bọn họ thực sự là người yêu của nhau…
Không được!
Trời ạ! Làm sao có thể nghĩ như vậy, trong đầu cô không thể có loại ý nghĩ hoang đường đến mức này! Hắn là cha nuôi của cô, thậm chí...rất có khả năng còn là cha ruột của cô nữa…
Nghĩ đến đây, tâm Mạch Khê vừa kinh hoàng lại tràn ngập đau đớn như bị một bàn tay bóp chặt vậy!
“Không nên suy nghĩ bậy bạ!” Giọng nói ma mị của Lôi Dận nhẹ nhàng vang lên bên tai cô, giống như thôi miên, an ủi nội tâm đang đau đớn của cô.
Cùng với giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp của hắn, tim Mạch Khê cũng ‘thình thịch’ một tiếng. Ánh mắt hắn quá sắc bén, tựa như ngay cả suy nghĩ trong lòng cô cũng có thể nhìn thấy được. Chỉ là...hắn làm sao có thể như vậy, không chút kiêng nể gì xâm phạm tâm tư cô chứ?
“Tôi, tôi không hiểu ông đang nói cái gì hết. Tôi không có miên man suy nghĩ…” Giọng điệu của cô có chút kích động, hy vọng có thể cứu vớt được một chút tâm tình đương hỗn độn này.
Lôi Dận không giận, ngược lại còn cười, bàn tay lớn nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô. Động tác này hàm chứa một chút cưng chiều, nhìn qua giống như đang đối xử với một con vật cưng, hoặc như với con gái, và lại càng giống như với một người yêu…
Nhóm nhân viên của cửa hàng luôn dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Mạch Khê. Được một người đàn ông anh tuấn đến như vậy yêu, đây là điều hạnh phúc nhất rồi.
Mạch Khê bị ánh mắt kia nhìn đến cả người không được tự nhiên. Cô ngoảnh gương mặt nhỏ nhắn qua, cố gắng thoát khỏi bàn tay to lớn của Lôi Dận. Ánh mắt có chút xấu hổ chuyển sang một bên, khuôn mặt nhỏ nhắn lơ đãng dừng ở đoạn đường bên ngoài...
Đôi mắt vốn đang rất mất tự nhiên, sau khi nhìn thấy bóng dáng rất quen thuộc ở con phố đối diện bỗng đột ngột xảy ra biến hóa. Sắc thái trên khuôn mặt xinh đẹp thay đổi rất nhanh, như đột nhiên phản ứng lại một điều gì đó. Vào lúc tất cả không hề chú ý, cô chạy ra ngoài!
Lôi Dận cũng không dự đoán được một màn bất thình lình như thế, thân mình cao lớn cũng đột ngột đứng lên. Bóng dáng bé nhỏ của Mạch Khê đang chạy ào ra. Hai lời chưa nói, hắn lập tức theo sát...
Mạch Khê hướng con phố đối diện kia chạy tới, ánh mắt đầy vội vã…
Cô không có nhìn lầm, là Bạc Cơ! Người cô muốn tìm gặp nhất là Bạc Cơ, cô ấy có dung mạo giống mẹ như đúc vậy, nhất định là sẽ biết chuyện của mẹ. Nhưng trong khoảng thời gian này, cô luôn luôn bị Lôi Dận trông coi, nói vậy nghĩa là Bạc Cơ cũng bị Lôi Dận cấm. Lâu như vậy cô không nhìn thấy Bạc Cơ.
Dường như Bạc Cơ đang dạo phố ở con đường đối diện, vừa mới từ một cửa hàng quần áo đi ra. Bóng dáng yêu kiều quen thuộc trong thời khắc đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ ánh mắt Mạch Khê, cô không nghĩ gì nữa, trực tiếp hướng con phố đối diện mà lao tới...
“Ngăn cô ấy lại cho tôi!”
Bởi vì có một khoảng cách ngắn, sắc mặt Lôi Dận cực kỳ khó coi, hắn ra lệnh với những người vệ sĩ gần đó. Nhưng bất đắc dĩ, Mạch Khê chạy theo hướng ngược lại, đợi đến lúc bọn họ nhìn thấy được bóng dáng cô đã không kịp rồi.
Lôi Dận bước nhanh tới hướng Mạch Khê đang chạy tới...
Một âm thanh chói tai của tiếng phanh xe vang lên, cùng với âm thanh rất lớn của một vật bị va chạm…
[2]: Thuận lý thành chương nghĩa là Thuận theo lý thuyết (lời nói mang tính [gần như] đương nhiên) mà suôn sẻ. Đại ý: Đây là một điều đương nhiên.