Chương 20: Nhớ lại quá khứ
Một quyển nhật ký xuất hiện rõ ràng trước mắt Mạch Khê.
Mạch Khê ngây ngẩn cả người. Cô không thể ngờ được, bên trong chiếc hòm vàng quý giá lại cất giữ một quyển nhật ký. Chẳng lẽ…trong quyển nhật ký này có ghi lại điều gì đó rất quan trọng?
Nghĩ đến đây, cô không chần chờ mà cầm lấy quyển nhật ký, nhanh chóng mở ra. Trong nháy mắt quyển nhật ký được mở ra, Mạch Khê nhìn kỹ bên trong thì thấy một tờ bỏ trống, còn có một thứ…
Đây là cái gì vậy?
Hình như là được xé từ tạp chí ra…
Mạch Khê lại theo bản năng nhìn thoáng qua giá sách, đột nhiên nghĩ đến cuốn tạp chí vừa xem. Chẳng lẽ đây chính là hai trang không thấy? Cô mở ra rồi hoàn toàn chấn động!
Quả nhiên, hai trang đó có đưa tin liên quan đến Lôi thị, có điều cũng là cách đây hơn ba mươi năm rồi. Năm đó người nắm cổ phần quan trọng của Lôi thị là Lôi lão gia. Chắc hẳn, Lôi gia đều không thích bị giới truyền thông chụp ảnh, trừ bỏ ảnh chụp nɠɵạı cảnh Lôi thị ra thì có lần thế nào cũng không thấy nhân vật chính.
Nội dung bài báo cũng rất chuyên nghiệp, trên cơ bản đều là tin tức có liên quan đến việc kinh doanh của Lôi thị. Có điều, cuối bài báo có nhắc đến chuyện của Lôi gia. Nội dung không nhiều cho lắm nhưng lại khiến Mạch Khê được mở rộng tầm mắt...
“Lôi phu nhân mới sinh hạ được một bé trai nhưng do xuất huyết quá nhiều mà vừa sinh con xong liền qua đời. Đứa bé trai mới sinh cũng không được bao lâu thì liền mất tích. Hiện Lôi gia chỉ còn lại một cô con gái. Lôi lão gia đã không tiếc một số tiền lớn để đi tìm con…”
Đoạn tin này cũng có nhắc đến tên của Lôi phu nhân và vài thông tin về lí lịch của bà.
Con trai của Lôi gia vì sao lại vô cớ mất tích? Còn có cô con gái kia….Có điều, cô con gái của Lôi gia kia chắc chắn là chị gái Lôi Dận, cũng chính là mẹ của anh Thiên Luật. Cô ấy là người thế nào? Tại sao trong đoạn tin này lại không thấy nhắc đến tên tuổi gì?
Mạch Khê thầm thở dài một hơi, lại vẫn không hiểu vì sao mẹ mình thu thập những tin tức này. Chẳng lẽ vì sau này có kết giao với Lôi Dận nên quan tâm đến những tin tức này? Trăm mối cũng không giải đáp được thắc mắc, cô lật cuốn nhật ký...
Một thứ thấy đầu tiên chính là một tấm bưu thiếp!
" Diện toàn lạc hoa phong đãng dạngLiễu trùng yên thâm Bạc Tuyết phi lai vãng Vũ hậu khinh hàn do vị phóng Xuân sầu tửu bệnh thành trù trướng….
Bạc Tuyết, đời người cũng như tên gọi, chúc cô được hạnh phúc!...........Y Gia Mông!”
Lại là bài thơ này ?
Bài thơ này không những cô nhìn thấy trong thư phòng cha nuôi mà ở đây cũng xuất hiện. Mà không những chỉ có bài thơ, còn có lời chúc ... Bạc Tuyết, đời người cũng như vậy đó, chúc cô được hạnh phúc !
Chắc chắn những dòng này là viết cho mẹ cô – Bạc Tuyết. Nhưng người viết là ai? Trên đây chỉ vỏn vẹn một cái tên, thậm chí ngày tháng cũng không viết. Y Gia Mông ! Tên này thật kỳ quái !
Là cấp trên của mẹ ? Hay là bạn ?
Xem ra, bí mật liên quan đến mẹ còn rất nhiều. Chỉ mong quyển nhật ký này có thể giải đáp tất cả.
Mạch Khê hít sâu một hơi, giờ khắc này, cô cảm thấy rất hồi hộp. Đôi mắt đẹp lóe lên sự kích động, ngón tay khẽ run lật ra trang nhật ký đầu tiên, ngay khi ấy, cô cảm thấy như mình đã đi vào thế giới của mẹ vậy...
Ngày 1 tháng 8, trời trong xanh.
Trời âm u mấy ngày rốt cuộc cũng trong xanh, cũng xem như một dấu hiệu tốt. Về đến nhà, lại nhìn thấy Huyết Xà đưa về một cậu bé con. À không, nói là bé con có chút khoa trương. Cậu ta nhìn chắc cũng khoảng bảy tám tuổi, có điều, cậu ta đến từ đoàn xiếc sao? Thứ mặc trên người không phải quần áo mà là lá cây và ... da thú. Trời ạ ! Trên đời này mà có người mặc như thế thì không phải đến từ đoàn xiếc thì là gì ?
Nhưng mà cậu bé này nhìn qua có vẻ rất khó gần. Tối thiểu trong mắt lúc nào cũng có sự cảnh giác nhưng cũng rất ngoan cường. Cả người cậu ta bẩn thỉu, không biết Huyết Xà mang từ đâu về nữa. Có lẽ do hắn nhìn trúng điểm cảnh giác lạ thường trong mắt cậu bé kia.
Ai mà biết được?
Đọc trang này, Mạch Khê ngẩn người ra...
Huyết Xà? Sao lại xuất hiện một cái tên kỳ lạ đến vậy ? Huyết xà là ai ? Còn nữa, trong nhật ký có nhắc đến một cậu bé, bộ dạng kỳ quái, ăn mặc kỳ quái, chẳng lẽ chính là... cha nuôi?
Nghĩ đến khả năng rất có thể này, Mạch Khê hít sâu một hơi...Nếu là thật, vậy thì lúc cha nuôi tám tuổi đã biết mẹ cô ?
Trời ạ !...
Vội vàng mở trang thứ hai, Mạch Khê nhíu mày tiếp tục xem. Cô biết, trong cuốn nhật ký này, cô nhất định sẽ tìm ra được rất nhiều đáp án cho nhiều điều nghi vấn...
Ngày 3 tháng 8, trời quang.
Huyết Xà làm một chuyện khiến mình cực tức giận. Hắn thật quá đáng khi mà nhốt cậu bé kia trong lồng. Cậu ấy là người, sao có thể nhốt trong lồng chứ? Lý do Huyết Xà đưa ra cũng thật vô lý, nói rằng vốn tưởng đưa về được một con rồng, hóa ra lại là một quái thú.
Lý lẽ quả thực là quá đáng !
Mình thả cậu bé ra. Cậu ta vẫn mặt bộ trang phục hôm kia, nói là quần áo cũng chẳng phải. Mình không nhịn được nữa, quyết định không nghe theo Huyết Xà, đối đãi thật tử tế với cậu bé này !
...
Ngày 4 tháng 8, trời âm u.
Mình có chút không kiềm chế được sự kích động. Đúng vậy, vẫn là chuyện có liên quan đến cậu bé đó. Mình chưa bao giờ nghĩ rằng cậu ta lại có thể xuất chúng đến vậy !
Không cần nhiều lời, quá trình tắm cho cậu ta thật là gian khổ. Mình phải dùng lời nhẫn nại lắm mới có thể cởi bỏ được bộ "trang phục" kỳ quái kia. Có điều, mình bị cậu ta cắn một phát, nguyên nhân là do mình cầm vòi hoa sen phun lên người cậu ta. Đứa nhỏ này tính cảnh giác rất cao nhưng mà mình cũng phát huy công năng tối đa của nụ cười. Chắc hẳn là do nụ cười của mình không hề có địch ý nên cậu ta mới ngoan ngoãn để mình tắm giặt sạch sẽ cho.
Cuối cùng, trên bộ quần áo kỳ cục của cậu ta, mình tìm được một mảnh nhỏ, thật không ngờ là bên trên có ghi tên và ngày sinh tháng đẻ của cậu bé.
Thì ra cậu ta tên Lôi Dận, năm nay tám tuổi...
Mình nhịn không được nhìn thoáng qua Lôi Dận đang ngồi trong bồn tắm, lòng không khỏi thương tiếc. Cậu ta sao lại bị người nhà bỏ đi ? Thật là đứa nhỏ đáng thương !
Mình quyết định chăm sóc thật tốt cho cậu bé !
Ngày 5 tháng 8, trời xanh.
ŧıểυ Dận đến đây đã được năm ngày nhưng mình vẫn chưa thấy cậu bé ăn cơm.
Ngược lại, Huyết Xà có vẻ rất hứng thú. Cậu bé nhìn có vẻ rất ngoan cường, lại rất khôi ngô, tuấn tú. Đương nhiên, đây không phải là nguyên nhân lớn nhất khiến Huyết Xà hứng thú. Điều làm Huyết Xà ấn tượng nhất là...ŧıểυ Dận chỉ dùng một quyền đã đánh gục một thân cây!
Huyết Xà cao hứng đứng dậy vỗ tay rồi nói một câu khiến mình rốt cục cũng minh bạch ... "ŧıểυ tử này không hổ là lớn lên trong bầy sói, về sau ở lại đây, làm nhân tài chốn này!"
Thì ra ŧıểυ Dận là đứa nhỏ được bầy sói nuôi dưỡng, là con của sói sao? Nhưng mà nhìn không giống, sói thì toàn thân phải đầy lông lá mới đúng. À, mình dùng sai từ ngữ, hẳn là người sói nhỉ? ŧıểυ Dận được loài sói nuôi nấng, nhưng trong người lại chảy dòng máu con người. Chẳng qua, sức mạnh phi thường kia hẳn là được rèn giũa trong bầy sói !
Đứa nhỏ này thật thú vị. Mình phát hiện là càng ngày càng thích cậu bé.
...
Ngày 6 tháng 8, trời mưa.
Hôm nay, tâm tình mình không tốt lắm. Tuy rằng từ nhỏ đến lớn mình đã từng chứng kiến không ít cảnh máu me, nhưng mà cách thức bức cung của Huyết Xà khiến mình muốn ói ra. Nhưng cho dù là thế, mình còn phải ở bên cạnh hắn. Mình cũng không xác định có thể yêu thương người đàn ông này hay không nữa. Đáng tiếc, mình không có quyền lựa chọn, chỉ có thể ở lại bên cạnh hắn, tiếp tục hoàn thành sứ mệnh.
ŧıểυ Dận rốt cục cũng chịu ăn uống, nhưng mà, cũng chỉ là máu me. Cậu ấy lấy tay bắt một con gà, giây trước con gà còn sống, giây sau liền tắt thở. Nhìn cậu ấy từng miếng từng miếng ăn sống, mình mới ý thức được, Huyết xà xem trọng cậu ấy là có lý do.
Nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên mình thấy cậu ấy ăn. Quả thực là được sói nuôi lớn, nhất cử nhất động của cậu ấy đều lộ ra sói tính. Đến đây đã nhiều ngày, nhưng cậu ấy vẫn không nói chuyện.
...
Đọc đến đây, sau lưng Mạch Khê đã chảy đầy mồ hôi lạnh...
Thì ra, cha nuôi đúng thật là được sói nuôi lớn. Hơn nữa, năm tám tuổi đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, thậm chí hắn ta còn dùng tay phanh thây một con gà !
Cô đột nhiên nhắm mắt lại, cố nén sự khó chịu từ miệng lưỡi, cảm giác muốn nôn khan đến càng mãnh liệt, chóp mũi cô còn mơ hồ ngửi thấy mùi máu tươi.
Nhật kí này là do mẹ ghi lại, mà những chuyện được nhắc đến nhiều nhất đều liên quan đến Lôi Dận. Không khó để nhìn ra sự quan tâm của mẹ đối với Lôi Dận. Nhưng mà, trong những dòng nhật kí ngày ấy, tại sao cảm xúc của mẹ có vẻ rất mơ hồ? Mẹ không xác định có thể yêu Huyết xà hay không? Nhưng lại muốn ở bên cạnh hắn, hoàn thành sứ mệnh?
Những lời này là có ý gì?
Nếu thật sự không thích, rời đi là tốt rồi. Chẳng lẽ là Huyết Xà cường ngạnh giữ mẹ bên cạnh? Còn nữa, Huyết Xà này rốt cục là đã làm gì ? Sao lại nhắc đến hai chữ "bức cung"?
Bí ẩn dường như càng ngày càng nhiều, Mạch Khê quyết định tiếp tục đọc...
Nhật kí có cách quãng vài ngày, hình như không phải ngày nào cũng viết...
Ngày 18 tháng 8, trời âm u.
Mình biết, người có thân phận như mình không nên có thói quen viết nhật ký. Trong mắt mọi người, mình có thể thành công như vậy là nhờ vào người đàn ông sau lưng. Trong mắt họ, mình cũng chỉ là tình nhân của Huyết Xà. Trên thực tế thì chính xác là như vậy. Từ lúc mình biết chuyện, mình cũng đã xác định con đường phải đi, không thay đổi !
Huyết Xà rốt cục muốn mình. Hắn nhẫn nại chờ đến lúc mình mười tám tuổi. Hai ngày trước, chính là vừa qua sinh nhật mười tám của mình, Huyết Xà đã khẩn trương đưa mình lên giường. Đêm đó, mưa to gió lớn, sấm đùng chớp giật. Mình đã sớm chuẩn bị để dâng mình cho hắn. Nhưng mà, mình cảm thấy đau quá! Hắn ta quá thô lỗ khiến mình đau. Đúng vậy! Hắn sao có thể coi trọng mình được. Mình đối với hắn mà nói, chỉ là một tình nhân bao dưỡng.
Mình khóc, không biết là vì thân thể đau đớn hay vẫn là nguyên nhân khác. Ngoài cửa sổ, mưa rất lớn, mình hình như thấy được cặp mắt xanh như sói của ŧıểυ Dận!
Là mình nhìn nhầm sao? Chắc chắn là nhìn nhầm rồi. Có điều, khi Huyết Xà thỏa mãn rồi thì cũng mặc quần đi ra ngoài. Lại nghe thấy tiếng kêu khủng khiếp của hắn, mình hoảng sợ, cố nén cảm giác đau đớn trên người đẩy cửa ra, thấy ŧıểυ Dận cả người ướt sũng cắn lên cánh tay Huyết Xà. Máu từ miệng cậu ấy chảy ra, mình biết, đó không phải là máu của ŧıểυ Dận mà là của Huyết Xà.
Huyết Xà hung hăng trừng phạt ŧıểυ Dận. Là đánh bằng roi ! Bởi một miếng cắn của ŧıểυ Dận mà đã khiến cho cánh tay Huyết Xà như đứt gân cốt !
Tuy rằng ŧıểυ Dận luôn vô thanh vô tức, tính tình cũng kỳ quái, nhưng mình cảm nhận được lý do cậu ấy cắn Huyết Xà, là vì cậu ấy đã thấy được tất cả chuyện đêm đó. Mình không biết giải thích chuyện đó với một đứa nhỏ thế nào, chỉ có thể yên lặng thoa thuốc mỡ lên những vết đòn roi. ŧıểυ Dận rất cứng rắn, không kêu không khóc, toàn bộ quá trình chỉ có trầm mặc. Cặp mắt như đá quý kia cũng không biết đang nghĩ điều gì.
Kỳ thực mấy ngày nay mình có dạy ŧıểυ Dận nói chuyện, nhưng hình như cậu ấy thật sự không có năng lực ngôn ngữ, ngay cả tên mình mà cũng không gọi được. Nhưng mà trừ bỏ điều đó, cậu ấy thực sự rất thông minh, phải nói là cực kỳ thông minh. Mọi việc chỉ cần làm một lần, cậu ấy sẽ nhớ kỹ, hơn nữa còn học được.
Mình dạy cậu ấy cách ăn cơm giống con người, cách lựa chọn quần áo sao cho thích hợp, làm thế nào để đi giày, để dùng đũa hay dao dĩa. nɠɵạı trừ việc không nói, cậu ấy học mọi thứ rất tốt. Đương nhiên, có việc câu ấy sẽ không làm, chẳng hạn là tắm rửa. Cậu ấy dường như rất thích được mình tắm cho, mỗi lần tắm chỉ là ngồi lẳng lặng nhìn mình. Dần dần, mình cảm thấy, trong mắt đứa nhỏ này có hơn một điểm ỷ lại vào mình.
...
Đọc đến đây, đầu Mạch Khê như muốn xung huyết. Cô gần như hình dung được bộ dáng trước đây của cha nuôi, cũng thấy được chuyện của mẹ năm mười tám tuổi. Thì ra, quyển nhật kí này được ghi lại khi mẹ mười tám tuổi...
Lúc này, lòng cô lại phiếm đau.
Mẹ cô, thì ra là người phụ nữ được một người đàn ông bao dưỡng!
Mười tám tuổi, mẹ cô cũng vào lúc mười tám tuổi bị một người đàn ông chiếm đoạt. Mẹ cũng là bất đắc dĩ, nhất định là như vậy!
Mạch Khê bị dòng cảm xúc của mẹ dẫn dắt theo. Một nỗi bi thương ập đến toàn thân. Cô không khỏi lấy tay ôm ngực, ngay tại vị trí này, quả thực đau quá ! Nỗi đau này, tựa như chiếc lá mỏng manh bị cơn bão táp thổi bay đi, vô phương bất định!
Vì sao? Vì sao chuyện gặp phải cũng giống nhau đến thế? Cô cũng như vậy! Cũng qua sinh nhật tuổi mười tám, cha nuôi đã tặng cho cô một lễ thành nhân không thể quên được. Chẳng lẽ, đây là lặp lại của bi kịch sao? Cha nuôi muốn lặp lại bi kịch của mẹ trên cô?
Lòng Mạch Khê đau vô cùng, ngón tay run run lại giở một trang tiếp theo...
Ngày 23 tháng 8, trời âm u.
Mọi chuyện lại như bình thường, không có biến đổi gì nhiều. Chỉ là hằng đêm Huyết Xà đều ở lại phòng mình. Tuy rằng mình không thích mùi máu phảng phất trên người hắn nhưng cũng vâng lời. Dù sao hắn cũng là người đàn ông của mình, mình phải đối mặt với hắn. Chỉ là, người đàn ông này bên ngoài có quá nhiều phụ nữ. Hắn cũng không bao giờ cự tuyệt bọn đàn bà cứ vồ vập vào đàn ông, ngay cả người hầu, hễ cứ thấy thuận mắt là lại lôi vào phòng...
Đối với loại cuộc sống này, mình hẳn là phải làm quen. Dù sao, mình vẫn muốn diễn thời trang, đây là việc khiến mình vui vẻ. À, không, mình còn có ŧıểυ Dận. ŧıểυ Dận đến khiến cho cuộc sống ảm đạm của mình như có thêm nhiều điều vui vẻ.
ŧıểυ Dận dường như rất tin tưởng mình. Mình đến đâu, cậu ấy theo đến đó, ngay cả đi diễn, cậu ấy cũng đi theo. Huyết Xà giao đứa nhỏ này cho mình, bảo mình dạy dỗ cậu ấy. Bởi vì Huyết Xà xem trọng khí chất của cậu ấy, muốn cậu ấy trở thành trụ cột trong tổ chức nên điều hắn dạy cậu ấy đầu tiên là cách dùng súng.
Mình rất lo có một ngày, ŧıểυ Dận sẽ trực tiếp cầm súng giết chết Huyết Xà!
ŧıểυ Dận rất thích tắm rửa, ngày nào cũng ngoan ngoãn chờ ở cửa phòng tắm. Hôm nay mình về muộn một chút, thế mà đứa nhỏ ngốc nghếch này lại ngồi ngủ ngay cửa phòng tắm, khiến mình dở khóc dở cười.
Lúc tắm cho cậu ấy, trong lúc lơ đãng mình đã khóc. Nghĩ đến tương lai mờ mịt mà lại càng thêm tuyệt vọng. Lúc đó, ŧıểυ Dận đã làm một động tác thật kỳ quái, cậu ấy tiến lên, như loài sói mà liếʍ đi nước mắt của mình, sau lại nhẹ nhàng mà liếʍ liếʍ gò má.
Mình quá kinh ngạc, trong lòng nổi lên cảm giác khác lạ...
Vì để có thể dạy tốt cho ŧıểυ Dận về tri thức nhân loại nên trong khoảng thời gian này mình có tìm hiểu rất nhiều về loài sói. Mình biết động tác này của ŧıểυ Dận là thể hiện sự thân thiết. Giờ khắc này, cảm giác kinh ngạc đã được thay bởi sự sung sướиɠ. Điều này thể hiện, ŧıểυ Dận rất thích mình!
Mình lắc đầu nói với ŧıểυ Dận, con người muốn biểu hiện ý thân thiết thì phải mỉm cười chứ không thể dùng lưỡi liếʍ, liếʍ người là hành vi không lễ phép.
ŧıểυ Dận nghe như không hiểu, đôi mắt nổi lên vẻ nghi hoặc. Cuối cùng, cậu ấy nâng tay lau đi lệ ở khóe mắt mình. Đứa nhỏ này thật thông minh...
...
Nhìn đến đây, Mạch Khê có chút nghi hoặc...
Trang này nhắc đến việc Huyết Xà dạy Lôi Dận dùng súng, lại thêm việc Huyết Xà muốn Lôi Dận trở thành trụ cột của tổ chức. Chẳng lẽ, Huyết Xà là cầm đầu tổ chức xã hội đen? Liên tưởng như vậy, có chút hợp lý!
Đúng vậy, bằng không tại sao phía trên mẹ lại nhắc đến hai chữ "bức cung". Nếu nói như vậy, hành vi của Huyết Xà có chút quá đáng. Thêm nữa, phụ nữ bên cạnh hắn rất nhiều, ngay cả người hầu cũng chạm vào, như vậy đây hẳn là gã đàn ông không đàng hoàng, mẹ cô theo loại đàn ông này thì thật đáng thương!
Đợi chút...
Nghĩ đến đây, tim Mạch Khê "thình thịch" một tiếng. Mẹ cô là tình nhân bao dưỡng của Huyết Xà, vậy cô... không phải là con gái Huyết Xà chứ?
Ngàn vạn lần đừng!
Mạch Khê cũng không muốn có một người cha như vậy!
Cô thầm thở dài một hơi, nhưng lòng thì vẫn như mây đen trên trời. Cô tiếp tục lật một trang nhật kí, tựa như đang được xem sự trưởng thành của Lôi Dận vậy.
Mấy trang tiếp theo đều ghi lại việc Bạc Tuyết dạy Lôi Dận như thế nào, lại ghi một chút ít chuyện về Huyết Xà. Cơ bản ở đó không có gì đặc biệt, cho đến trang ghi ngày 15 tháng 9...
Ngày 15 tháng 9, trăng sáng.
Nỗ lực của mình không hề uổng phí. Thì ra ŧıểυ Dận không hề câm điếc, cậu ấy có thể nói!
Trời ạ, cậu ấy gọi tên mình, câu nói đầu tiên của cậu ấy là gọi tên mình!
Hôm nay, bởi vì thân thể mình không khỏe nên cự tuyệt đòi hỏi của Huyết Xà. Tên đàn ông thô lỗ này như là dã thú tùy thời tùy chỗ muốn thân thể mình. Lúc mình dã nɠɵạı ở bờ sông, hắn ta lại bộc phát thú tính, lại bởi vì mình cự tuyệt nên đẩy mình xuống sông.
Mình sợ hãi cực kỳ, bởi từ nhỏ đến lớn mình sợ nhất là nước. Tên cầm thú kia đẩy mình xuống nước rồi đứng trên bờ cười, trơ mắt nhìn mình như con chó rơi xuống nước mà cầu cứu. Mình biết, hắn muốn nghe chính miệng mình cầu xin tha thứ, nhưng mà hắn không ngờ được ŧıểυ Dận đột nhiên nhảy xuống cứu mình. Lúc ấy, sắc mặt Huyết Xà xám ngoét lại.
Mình uống mất mấy ngụm nước. ŧıểυ Dận ngốc nghếch tưởng mình đã chết, liền gọi tên mình. Mình thật sự rất vui! Rốt cục ŧıểυ Dận cũng đã mở miệng nói chuyện. Việc này so với bất cứ thứ gì khác đều vui hơn. Chỉ cần ŧıểυ Dận có thể nói chuyện, mình sẽ có lý do yêu cầu Huyết Xà cho ŧıểυ Dận nhận được sự giáo dục tốt nhất.
Thời điểm mình viết nhật kí hôm nay, giờ khắc này, ŧıểυ Dận đang gối lên đùi mình ngủ. Tuy rằng cậu ấy rất thông minh, nhưng vẫn còn giữ lại chút thói quen của sói. Ví dụ như lúc ăn cơm, có đôi khi không kiên nhẫn mà trực tiếp dùng tay. Hay như khi ngủ, không thích ngủ trên giường ; nếu mình ở bên cạnh, cậu ấy sẽ như con thú nhỏ gối lên chân mình ngủ ngon lành.
Mình biết, không phải là cậu ấy không sửa được thói quen này, mà là không muốn sửa. Đứa nhỏ này, mình phát hiện ra có đôi lúc rất quật cường...
Có điều hôm nay, mình nhìn thấy ánh mắt cậu ấy không giống những đứa trẻ tám tuổi. Nhất là đêm nay, cậu ấy như tận lực bảo vệ mình. Cho dù đã nhắm hai mắt nhưng chỉ cần ngoài cửa có chút tiếng động nhỏ liền cảnh giác ngẩng đầu trợn mắt. Thính giác cậu ấy thật tốt, có thể nghe được những âm thanh người ta không nghe được.
Vừa rồi cậu ấy còn nhìn qua nhật kí mình đang viết, chắc chắn là không thấy hứng thú nên chỉ nhìn vài giây đã nhắm hai mắt lại. Có ŧıểυ Dận ở bên cạnh thật tốt, ít nhất, mình cũng có cảm giác vui vẻ chưa từng có...
Nhưng mà, đứa nhỏ này không chịu gọi mình là chị, lúc nào cũng chỉ gọi mình là Bạc Tuyết, như là ngôi sao nhỏ vậy...
...
Một trang này, ghi lại rất nhiều chuyện, Mạch Khê thu gọn được mấy chuyện...
Thứ nhất, Huyết Xà kia thật không có nhân tính.
Thứ hai, cha nuôi của cô, cũng chính là Lôi Dận không muốn rời xa mẹ cô.
Thứ ba, câu nói đầu tiên của Lôi Dận là gọi tên Bạc Tuyết, là tên mẹ cô.
Thứ tư, Lôi Dận đối với Bạc Tuyết đã sinh ra ý thức bảo vệ.
Như vậy xem ra, Lôi Dận – cha nuôi cô với Huyết Xà luôn có địch ý. Nhưng đương nhiên, Huyết xà cũng rất thích dã tính trên người Lôi Dận. Hơn nữa thông qua nhật ký có thể thấy Huyết Xà muốn cho Lôi Dận sự giáo dục tốt nhất, chỉ cần hắn mở miệng nói chuyện được, mà cứ nhìn vào Lôi Dận hiện tại thì có thể biết, năm đó hắn đã nhận được sự giáo dục rất tốt.
Cứ như vậy mà xét thì chuyện Lôi Dận yêu mẹ cô là có khả năng. Bởi khi Lôi Dận bước ra từ thế giới loài sói liền tiếp xúc với một người phụ nữ chính là mẹ cô. Hơn nữa, mẹ cô như người thầy đầu tiên dạy cho Lôi Dận những tri thức của loài người. Nghĩ đến đó, mẹ cô quả thực là nhân vật quan trọng nhất trong đời Lôi Dận!
Là thầy, là bạn, là chị gái hoặc lại như người mẹ...
Có điều, loại tình cảm này, thật sự có thể chuyển thành tình yêu sao ?
Mạch Khê cảm thấy lồng ngực như bị đè chặt, đọc đến đoạn này, cô không có dũng khí tiếp tục đọc...
Cha nuôi cô với mẹ cô có tình cảm thật sâu đậm. Tuy rằng chưa xem hết toàn bộ nhật ký, nhưng theo như nhật ký ghi lại thì không khó nhìn ra tình cảm của hai người ngày càng sâu sắc. Lòng cô sao lại đau đớn thế, lại nhức nhối thế?
Trong đầu lại một lần nữa hiện ra hình ảnh người đàn ông cao lớn, anh tuấn kia. Hắn cao cao tại thượng, lại lạnh lùng với ŧıểυ Dận dưới ngòi bút của mẹ cô hoàn toàn bất đồng, có điều giống nhau ở dã tính trời sinh.
Đúng vậy, cô tưởng tượng ra cha nuôi không hề muốn rời xa mẹ cô, một khi đã như vậy, vì sao lại giết mẹ cô, lại nhân thể trút toàn bộ ân oán lên người cô? Mà không chỉ có cường bạo chiếm đoạt thân thể cô, còn khiến cô mang thai cốt nhục của hắn!
Hắn không nên tàn nhẫn như vậy mới đúng. Ít nhất, trong nhật kí, hắn rất để tâm chăm sóc cho mẹ cô...Hốc mắt Mạch Khê lúc này đã hơi ươn ướt, nỗi đau lại dần âm ỉ...