Đêm tối, ánh trăng lẩn khuất sau mây xanh, mơ hồ, tản ra ánh sáng nhạt nhòa bao phủ cả tòa thành, hết thảy mọi thứ đều thật yên tĩnh.
Giữa làn khói xì gà nhàn nhạt, ánh lên ánh mắt thâm trầm lạnh lùng của người đàn ông. Dáng người hắn thật cao lớn, chỉ cần nhìn vào bóng dáng thôi cũng đủ cảm thấy áp lực rất lớn rồi!
“Thiếu gia, ŧıểυ thư Mạch Khê đã bắt đầu thích ứng với sinh hoạt ở trường học, cười cũng nhiều hơn, không còn e dè với người ngoài giống như trước nữa.”
Dưới bóng tối, quản gia cung kính báo cáo tất cả chuyện có liên quan đến Mạch Khê. Nói xong câu đó, ông trộm nhìn người đàn ông cao lớn trước cửa sổ sát đất kia, trong mắt toàn vẻ nghi hoặc.
Ông không hiểu, từ khi thiếu gia nhận nuôi ŧıểυ thư Mạch Khê rồi, hình như hay về hơn đến vài lần. Trước đây, thiếu gia rất ít khi về Bạc Tuyết bảo.
Thật ra, có ai thật sự hiểu được tâm tư của thiếu gia?
Người đàn ông thấy ông dừng lại thì hơi nghiêng mặt. Giữa khoảng sáng tranh tối, ngũ quan anh tuấn ánh lên tấm cửa thủy tinh; hình như, hắn đang chờ đợi thứ mà hắn muốn nghe.
Quản gia thấy thế, âm thầm lau mồ hôi. Ánh mắt thiếu gia luôn luôn sắc bén, nói vậy muốn giấu cũng phí công, vì thế chỉ có thể cẩn thận trình bày: “ŧıểυ thư Mạch Khê có bạn mới ở trong trường, là ŧıểυ thiếu gia Thiên Luật, hai người họ chơi rất thân.”
Những lời này vừa nói xong, hơi thở lạnh lùng bắt đầu lan tràn trong không khí, tựa như sương lạnh tràn ngập trong đêm tối khiến người ta không rét mà run.
“Từ ngày mai...” Bên cửa sổ, người đàn ông lạnh lùng lên tiếng, giọng nói không có một chút tình cảm con người, “Để giáo sư riêng đến tận nhà dạy học!”
“Vâng, thiếu gia” Quản gia không khỏi lo lắng thay cho sự tự do của Mạch Khê.
——————
“Bác Hàn Á, vì sao con không thể đi học nữa ạ?” Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhỏ Mạch Khê lộ ra vẻ thất vọng và tủi thân.
“Bởi vì Lôi tiên sinh sẽ mời thầy cô giáo giỏi nhất đến dạy ŧıểυ thư Mạch Khê học.”
“Con phải học trong tòa nhà này sao?”
“Không, Lôi tiên sinh đã sắp xếp nơi học tốt nhất cho ŧıểυ thư Mạch Khê.”
“Vậy... con phải đi khỏi Bạc Tuyết Bảo đúng không ạ?”
“Tạm thời là như thế, nhưng ŧıểυ thư Mạch Khê sẽ sớm quay lại thôi.”
“Khi nào thì con trở về ạ?”
“Đến lúc ŧıểυ thư Mạch Khê mười bốn tuổi.”
Cô nhóc Mạch Khê nghịch nghịch ngón tay. Mười bốn tuổi, bây giờ cô mới có tám tuổi, còn phải chờ tận sáu năm nữa.
Nhìn dáng vẻ cô bé cúi đầu không nói, quản gia Hàn Á đau lòng vuốt tóc cô, “Làm sao vậy?”
“Con sẽ ngoan mà, ba mới không thích con, phải không ạ?”
“Đương nhiên không phải rồi, là bởi vì Lôi tiên sinh muốn cho ŧıểυ thư Mạch Khê nhận được sự giáo dục tốt nhất nên mới làm thế.” Hàn Á an ủi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của Mạch Khê lộ ra một tia hi vọng, cô sợ sẽ lại bị bỏ rơi, cẩn thận hỏi: “Bác Hàn Á, con với Thiên Luật đi cùng nhau được không ạ?”
Khuôn mặt quản gia Hàn Á hiện lên vẻ sốt ruột, ông vội vàng nói: “ŧıểυ thư Mạch Khê, từ nay về sau, không được nhắc lại tên này nữa, biết không?”
“Vì sao ạ?”
“Bởi vì… ” Quản gia Hàn Á từng tiếng dặn dò, “Lôi tiên sinh sẽ không vui!”
Mạch Khê cái hiểu cái không, đôi mày nhỏ khẽ chau lại, nghi hoặc càng sâu. Cô phát hiện ra, càng ngày càng có nhiều vấn đề làm cô không hiểu nổi.