Mạch Khê đưa mắt nhìn về phía hắn, không có chút né tránh, dè dặt, đôi môi anh đào từ từ cong lên vẻ xinh đẹp......
"Cô ta nói....tôi là tình nhân của anh, giống như kỹ nữ hưởng thụ trên giường anh!" Cô lặp lại lời nói của hai người kia, như tự thuật lại một chuyện rất bình thường.
Jon nghe thế, không vui nhìn về phía Mia cùng Elyse. Hắn tin chắc những lời này hai người bọn họ có thể nói ra, thật sự không rõ tình hình, đồ ngu cũng có thể nhìn thấy trong mắt ông chủ đều có Mạch Khê.
Phí Dạ một bên nghe được, đau lòng nhìn về phía Mạch Khê, ánh mắt ổn trọng lộ ra một chút phức tạp.
Lôi Dận nghe xong, nở nụ cười, cũng chỉ là lạnh thấu xương, giống như thần đế cao cao tại thượng, lại giống như ma quỷ khiến người ta phát run, nhưng cho đến cùng vẫn không thể đọc được ý tứ cùng cảm xúc trong đó...
Hồi 4 - Chương 2: Đã vậy thì sa thải đi
Ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua cửa thủy tinh, nhè nhẹ chiếu trên sườn mặt của hắn. Trong một thoáng, khuôn mặt anh tuấn như khắc từ băng kia làm người ta mất đi hơi thở. Hắn là như vậy, cao cao tại thượng, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều khiến kẻ khác không dám tiến đến. Quyền uy như vậy, chỉ có điều....nụ cười bên môi hắn quá mức lạnh, tựa như chỉ cần đến gần sẽ bị đóng băng tức khắc.
Đột nhiên, hắn đứng dậy, thân hình cao lớn dưới ánh mặt trời đổ xuống bóng dáng vô cùng áp lực, từng bước một hướng tới Mạch Khê, tròng mắt xanh đối diện với đôi mắt đẹp không hề chớp của cô, cho đến khi đến trước mặt cô mới dừng bước.
Apple biết điều thối lui qua một bên, tuy cô rất hâm mộ mấy anh chàng đẹp trai như vậy, đáng tiếc là, cô rất rõ điều kiện của bản thân, làm sao có thể với tới người đàn ông ưu tú như vậy. Nếu có, chỉ có Mạch Khê mới lọt vào mắt hắn thôi.
Mạch Khê ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp còn mang theo điểm hồng, mái tóc dài cuốn nhẹ nhàng phủ trên xương quai xanh, trong đáy mắt còn ẩn chưa một loại dã tính bất khuất.
Lôi Dận từ trên nhìn xuống, đôi mắt sâu kín làm người ta không hiểu được hắn suy nghĩ chuyện gì. Thật lâu sau, ngón tay hắn nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, bên má đoan trang kia hiện lên một mảng hồng.
Vụng về vuốt nhẹ hai má mềm mại như con nít của Mạch Khê khiến cô cúi đầu hô đau, đôi mày Lôi Dận đột nhiên nhíu lại, rồi chuyển sang nhìn Mia đang rưng rưng một bên, giọng nói khắc nghiệt như giá lạnh của tháng chạp rét đậm ...
"Là cô đánh ?"
Toàn thân Mia run lên.
Trời ạ, ánh mắt của ông chủ cùng vẻ mặt ngoan tuyệt tựa như loài lang sói! Đúng vậy, chính là sói. Trong lòng cô ta run rẩy từng đợt, bị ánh mắt như vậy nhìn đến cảm giác vô cùng khó chịu.
"Tôi, không, không phải là tôi đánh, tôi mới là người bị hại, ông chủ..."
Cô ta càng tỏ ra yếu đuối, đáng thương, cố nén sự sợ hãi trong lòng mà bước đến, khuôn ngực đầy đặn chủ động dán trên cánh tay Lôi Dận, "Ông chủ, anh cũng không biết Mạch Khê vừa nãy hung dữ thế nào đâu, giống hệt mấy kẻ dã man, một chút quy củ cũng không hề có. Thật không biết cô ta lớn lên như thế nào, tính tình lại tồi tệ như vậy..."
Vừa nói đến đây, cô ta lập tức câm miệng, bởi vì cô thật rõ ràng nhìn thấy đáy mắt Lôi Dận càng thêm sầm lạnh, nhìn về phía cô tựa như muốn ăn thịt người, thật khiến người ta sợ hãi.
Mia theo bản năng lùi lại mấy bước, hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mắt này. Trời ạ, cô đã nghĩ mình thấy được quỷ Satan rồi. Cô, cô nói cái gì sai sao?
Mạch Khê nhạy cảm nhìn thấy nét không vui trong mắt Lôi Dận, cười lạnh một tiếng, lãnh đạm nói, "Là cô ta đánh tôi, tôi chỉ giải thích vài câu, cô ta chưa nói gì liền đổ nước rửa tay vào miệng tôi."
Cô có thể đọc được sự không vui của cha nuôi, nhưng không rõ là hắn không vui vì câu Mia nói hay là vì câu cô vừa mới nói. Hắn không phủ nhận lời cô, cũng không thừa nhận. Vẻ mặt không chút thái độ này thực khiến cô bồn chồn.
"Mạch Khê, cô ..."
Mia thiếu chút xíu nữa đã điên đến ngất xỉu, trong lòng lửa giận sắp nổ mạnh, rõ ràng đã đến lúc tung đòn quyết định.
"Ông chủ, cô ta đang nói dối trắng trợn. Công ty DIO là một công ty chuyên nghiệp cho nghệ sĩ, cô ta có tư cách gì ở trong này. Tôi không thể làm đồng nghiệp với người âm hiểm như cô ta!"
"Mia..." Elyse ở bên cạnh kinh ngạc gọi nhỏ.
Jon sửng sốt ngẩn cả người.
Lôi Dận đưa ánh mắt dừng hoàn toàn trên người Mia, mắt hơi hơi nheo lại, lạnh băng hỏi, "Cô muốn nói cái gì?"
Mia khẽ động, sửa lại bộ dạng vô cùng đáng thương khi nãy thành vẻ kiêu ngạo cố hữu.
"Tôi là ca sĩ chuyên nghiệp, tuy rằng so với Phì Tỷ Mạn không bằng, nhưng cũng là một trong những trụ cột. Nếu hôm nay ông chủ không vì tôi mà làm cho rõ ràng, tôi thà rằng rời khỏi công ty. Nhiều năm dốc sức làm việc như vậy không thể vì chuyện này mà mất đi danh dự được."
Jon không thể nhịn được nữa, thấp giọng quát: "Mia, đủ rồi!"
"Tôi nói có gì sai?" Mắt Mia đột nhiên đỏ lên, cố tình để cho Lôi Dận nhìn thấy dáng vẻ mạnh mẽ và đáng yêu của mình kết hợp lại, toàn thân đều toát lên một vẻ khiến cho người ta thương tiếc vô cùng...
"Tôi là đàn chị của cô ta, nếu người mới được coi trọng mà không tuân thủ luật lệ lại khinh thường đàn chị, tôi còn gì để nói? Tôi chẳng thà rời khỏi công ty này, phá hợp đồng tìm đường khác."
Cô nâng tay, có vẻ cực kỳ tủi thân, lau khóe mắt đã ngấn lệ, trong lòng lại âm thầm cười lạnh.......
"Mạch Khê, con nhãi thối tha này, dựa vào cái gì mà đấu với tao? Tao ở giới này nhiều năm như vậy, so với mày thử đắng nếm mặn đã nhiều. Tao không tin mày tài cáng đến nỗi công ty vì mày, một cái đĩa nhạc còn chưa ra, mà dựa vào tội danh này đuổi tao."
Jon thầm thở dài một hơi. Anh ta sợ nhất là gặp phải loại tình huống này, lại dùng đến chuyện phá hợp đồng để uy hiếp, nhưng anh ta lại không thể làm được gì. Dù sao Mia cũng là ca sĩ có tiềm lực, cũng như lời cô ta, là một trong những trụ cột của công ty.
Mạch Khê nhìn chằm chằm Mia, ánh mắt rõ ràng đầy phẫn nộ.
Ánh mắt không vui của Lôi Dận càng sầm lại, hắn hướng về phía Mia. Ngay lúc Mia cho rằng hy vọng của mình đã đạt được thì lại nghe thấy giọng nói lạnh như băng của hắn vang lên bên tai, từng tiếng một....
"Cô là Mia?" Giọng nói trầm lạnh như roi quật vào lòng người, "Cô nên nhớ kỹ, uy hiếp cấp trên là một hành vi vô cùng ngu xuẩn."
Mia cả kinh, chưa kịp phản ứng lại, Lôi Dận đã đưa ánh mắt chuyển hướng Jon, lạnh giọng mệnh lệnh ...
"Nếu cô Mia đây cho rằng ở DIO sự nghiệp không như ý, lập tức xem xét hợp đồng. Jon, chuyện này xử lý đi."
"A, à...vâng, ông chủ."
Jon sau khi sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại, sắc mặt tiếc hận nhìn thoáng qua Mia. Đồ đàn bà ngu xuẩn này, uy hiếp ai không uy hiếp lại uy hiếp Lôi Dận. Người đàn ông này luôn luôn cứng mềm đều không ăn mà.
Tình huống đã có sự xoay chuyển rất lớn.
Mia hoàn toàn bất động, không thể tiếp thu được lời nói của Lôi Dận. Một lúc lâu sau Jon đi lên phía trước mới có phản ứng, lập tức bước nhanh đến kéo cánh tay Lôi Dận, liều mạng lắc đầu....
"Không, ông chủ...tôi...tôi không muốn rời công ty mà đi, tôi chỉ hy vọng anh có thể vì tôi làm chủ ..."
Lời của cô còn chưa nói xong, liền bị Lôi Dận một mặt chán ghét bỏ qua.
Phí Dạ tiến lên ngăn Mia lại, Elyse ở một bên đã sớm hoảng sợ đến hai chân phát run. Cô đưa ra chứng cứ đầy đủ như thế, vậy mà ông chủ đã vì Mạch Khê phá bỏ hợp đồng với một ca sĩ lâu năm như vậy, còn cô...
"Ông chủ..."
Đôi con ngươi chuyển một vòng, lập tức tiến lên, thái độ gió chiều nào theo chiều ấy, "Kỳ thực Mạch Khê là vô tội, tất cả là do Mia, cô ta giật dây bắt tôi phải nói dối. Là Mia ở sau lưng Mạch Khê nói bậy, còn đổ nước rửa tay vào miệng Mạch Khê... "
"Elyse, cô lại giúp đỡ con tiện nhân kia hãm hại tôi? Tôi nhìn nhầm cô rồi!" Mia không thể tin được, thê lương hét lên.
"Jon, xử lý tất cả tốt cho tôi, bằng không cũng đừng nghĩ đến việc tiếp tục làm việc trong công ty!" Lôi Dận đã thấy phiền, giọng nói lạnh ngắt mệnh lệnh.
"Vâng vâng vâng, ông chủ, tôi sẽ xử lý tốt." Đầu Jon chảy đầy mồ hôi lạnh.
"Mạch Khê ở lại, những người khác đều đi ra ngoài cho tôi!" Lôi Dận ngồi trên sô pha, giọng nói lộ ra vẻ uy nghiêm rất lớn.
Mạch Khê hơi hơi sửng sốt, ngay sau đó, tim "thình thịch" một tiếng.
Sắc mặt Jon thoáng chần chờ một chút, nhìn về phía Lôi Dận, cẩn thận nói: "Lôi tiên sinh, cuộc họp về việc quảng bá ca khúc mới của Mạch Khê sắp bắt đầu, anh xem ..."
"Đều ở phòng họp chờ." Ngữ khí Lôi Dận có chút không kiên nhẫn, thậm chí bắt đầu lộ ra vẻ không vui rõ ràng.
Jon rùng mình một cái, liên tục gật đầu, quát nhẹ Elyse, Mia, Apple toàn bộ rời đi. Phí Dạ theo bản năng nhìn thoáng qua Mạch Khê, sắc mặt ngưng trọng rời đi.
Ánh nắng vàng nhạt dừng trên khuôn mặt Mạch Khê, bên má vẫn còn nét đỏ ứng nhàn nhạt. Cô không nói gì, thậm chí còn không ngẩng đầu nhìn Lôi Dận, quay người muốn đi.
"Đứng lại cho tôi."
Giọng nói lãnh đạm của người đàn ông vang lên từ phía sau, không lạnh lẽo như băng giá, ngược lại không đoán được là hắn đang vui hay đang giận.
Mạch Khê quay đầu, mắt nhìn về phía hắn lộ ra vẻ bất khuất, còn mang theo cảm xúc không vui, lạnh lùng nói, "Nếu là ông muốn giễu cợt tôi, thì mục đích hoàn thành rồi đó."
Khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường cùng ngôn ngữ khiến cho đôi môi mỏng của Lôi Dận hơi hơi nhếch lên, như cười mà như không chăm chú nhìn cô. Con ngươi xanh lục ánh ra tia sáng, chợt khiến người ta cảm thấy hệt như đôi mắt của loài sói trong đêm khuya ở vùng sơn dã.
"Giễu cợt em? Tôi làm sao dám giễu cợt móng vuốt lợi hại của con báo nhỏ này đây?"
"Ông tin lời Mia?" Mạch Khê trừng mắt nhìn, đôi mắt tỏa ra ánh sáng mê ly nhè nhẹ, đẹp không sao tả xiết.
Lôi Dận dựa thân mình tựa vào lưng ghế ngồi, lười biếng nói, "Tôi càng tin tưởng vào trình độ nghịch ngợm của em, dám đổ nước rửa tay vào miệng người ta!"
Đôi mắt hắn lóe ra một tia sáng, xuyên thấu suy nghĩ trong lòng Mạch Khê, tựa như những chuyện vừa phát sinh đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Mạch Khê nhìn hắn, thật lâu sau cười lạnh, "Thế nào? Ông hối hận? Có phải còn muốn tìm Mia trở về?"
Vừa nhớ đến bộ dáng của Mia cùng Elyse ở trước mặt hắn khoe khoang, cô liền tức không chịu được. Loại phụ nữ như vậy chỉ biết dùng thủ đoạn thấp kém để thu hút sự chú ý của đàn ông sao ?
"Tôi cho tới bây giờ không hối hận về chuyện đã làm hoặc quyết định."
Lôi Dận buồn cười nhìn cô, nhấc ngón tay, "Em lại đây."
Toàn thân Mạch Khê đột nhiên cảnh giác hẳn lên, giống hệt một chú nhím, ánh mắt đều rõ ràng cảnh cáo, "chớ tới gần !"
Có vẻ bộ dáng của cô thực sự chọc cười hắn, khiến lồng ngực hắn nhộn nhạo một chút, nhưng cũng hơi nhếch khóe môi, "Tôi chỉ xem má em thôi."
Mạch Khê hồ nghi một lúc lâu, chầm chậm bước tới. Hắn sao lại tốt vậy chứ ? Theo lý thì hôm nay cô gây họa, để hắn chủ động phá hợp đồng với một ca sĩ, còn lừa hắn, đáng lẽ hắn nên giận giữ mới đúng, không nên bình tĩnh như thế chứ?
Đợi cô tiến đến gần, Lôi Dận đột nhiên duỗi tay kéo cô lại. Mạch Khê không chuẩn bị tâm lý cùng phòng bị, thuận thế ngồi trên hai chân hắn.
Động tác vô cùng ám muội, rốt cuộc cũng không tránh thoát, bởi vì vòng eo nhỏ của cô ngay sau đó liền bị cánh tay tráng kiện của người đàn ông giữ chặt.
"Ông ... "
"Lần sau không cần ngốc như vậy chờ tay ai."
Lôi Dận không cho cô cơ hội mở miệng, vòng cô lại trong ngực, đôi môi mỏng dán bên tai cô, hơi thở nóng bỏng thoảng mùi xạ hương phả đầy chóp mũi cô....
"Những người đó nói không sai, em thực sự là người tình của tôi!"
Cái gì?
Mạch Khê khiếp sợ ngôn từ của hắn, ngay sau đó vừa thẹn vừa giận nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hắn, không nghĩ là mặt hắn lại gần như thế. Cô vừa mới quay đầu, đôi môi anh đào hồng nhuận liền chạm đến gương mặt cương nghị kia.
Xúc cảm mềm mại nong nóng chạm đến Lôi Dận, trong lòng chầm chậm gợn sóng, đáy mắt thâm thúy như lốc xoáy chậm rãi trở nên thâm trầm...
"Tôi, tôi không phải cố ý... " Mạch Khê khẩn trương nuốt một chút nước miếng. Cô chỉ muốn giải thích, nhưng chưa kịp nói xong, Lôi Dận liền trực tiếp cúi đầu, bá đa͙σ giữ lấy cánh môi anh đào, tham lam hưởng thụ sự bất lực cùng thanh hương của cô.
Nụ hôn thình lình xảy đến tựa như làn nước bao bọc lấy cô. Khí tức cùng mùi hương lành lạnh của người đàn ông chiếm lấy cơ thể cô, chui vào từng ngóc ngách, như rằng trong máu đều dung hợp hương vị của hắn.
"Ưm..."
Bàn tay nhỏ bé của Mạch Khê đặt trong lồng ngực cứng rắn của hắn. Hắn điên rồi sao? Nơi này là văn phòng, hắn sao có thể như vậy? Vạn nhất bị nhân viên nhìn thấy làm sao bây giờ?
Cô giãy giụa, rồi nụ hôn của Lôi Dận đột nhiên trở nên mềm nhẹ dần chậm lại...
Tựa như quý trọng tuyệt thế trân bảo, như chuồn chuồn lướt nước, Lôi Dận trên đôi môi cánh hoa của cô nhẹ nhàng cắn cắn, như loài bướm chơi đùa trên đóa hoa xinh đẹp ; bỗng nhiên lại dùng sức một chút trên cánh môi, toàn bộ đều nhu tình và bá đa͙σ, đầu lưỡi lưu luyến quấn lấy không rời đi...
Hắn chậm rãi rời khỏi môi cô, dừng trên khuôn cằm tinh tế. Mạch Khê rên nhẹ một tiếng, muốn nghiêng đầu tránh đi, người đàn ông này lại thuận thế chạm môi trên gáy cô, sườn mặt anh tuấn chôn ở đó, tinh tế cắn mυ"ŧ vào, hơi thở ấm áp hun nóng da thịt cô.
Mạch Khê chỉ cảm thấy tim đập thật nhanh thật nhanh, dường như có thể nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào. Có chút bất an, còn có chút...chờ mong. Hô hấp từ từ trở nên nặng nề, ngay cả máu đều sôi trào. Thân thể được người đàn ông hôn âu yếm đã có chút run rẩy nhè nhẹ. Rất nhanh, cô liền cảm thấy được sự rắn chắn hữu lực ở hai chân và phần giữa cứng rắn cường đại của hắn.
Cô hoảng sợ, lý trí muốn cô chạy thật nhanh rời đi, tuy rằng cô thực không biết tính cách của cha nuôi nhưng lại khá quen với du͙© vọиɠ cùng khẩu vị lớn của hắn. Điều này không khỏi khiến cô sợ hãi, nhưng hết lần này đến lần khác không thể không thừa nhận.
Nhưng là giờ khắc này, lòng cô đang nhộn nhạo, lý trí phiêu tán, ngay cả suy nghĩ đều lạc vào cõi mê muội. Tàn nhẫn như hắn, luôn luôn lấy cách thức thô bạo xâm lược lại xâm lược, ngay cả hôn môi cũng đều tràn ngập dã tính chiếm hữu cùng tham lam...
Chỉ là hôm nay, nụ hôn của hắn vì sao lại trở nên dịu dàng như vậy, giống như một người đàn ông xa lạ nào đó, hoặc như là một vương tử không hơn không kém, nhè nhẹ từng đợt từng đợt dùng nhu tình quấn lấy cô, cho đến khi.... cô không thể hít thở bình thường.
Mạch Khê tựa như đang trôi trên đám mây mềm mại, hoặc như chân đang ở trên lớp bông vải, tùy ý để Lôi Dận lần lượt hôn lên gáy của cô, xương quai xanh, cho đến lúc hắn dùng răng và môi tháo nút thắt trước ngực cô, phần lưỡi nóng cháy nhẹ nhàng chui vào...
Thân hình Mạch Khê trở nên mềm nhũn, rất may đã có bàn tay lớn đầy sức lực của Lôi Dận đỡ lấy. Bàn tay lớn khác phủ trước ngực cô, tinh tế kéo xuống quai áo lót.
Hôm nay Mạch Khê mặc quần áo màu đen, quần lụa mỏng mềm nhẹ ôm sát dáng người, đai áo thiết kế tinh tế lộ ra đầu vai trắng như tuyết, ngực hơi lộ ra, phía dưới là một đôi đùi thon dài trắng mịn.
Người đàn ông này đang nhìm chằm chằm vào cô, trong đôi mắt có chút thay đổi, tràn ngập ham muốn chiếm hữu, giống như một dã thú, muốn đem con mồi phía trước cắn nuốt vào bụng mình.
Tim Mạch Khê đập thực sự rất nhanh, cô không biết vì sao cha nuôi lại trở nên như vậy.
Cục diện thế này hoàn toàn vượt xa sự tưởng tượng của cô.
Người đàn ông như cha nuôi khiến kẻ khác không thể nắm giữ được, tựa như gió, bất luận kẻ nào cũng không thể nghĩ đến việc nhìn thấu tâm tư hắn. Rõ ràng thời điểm lúc hắn cao hứng chính là lúc hắn tức giận, mà ngược lại lúc hắn tức giận thì lại càng càng bình tĩnh, thậm chí có chút cao hứng. Mà khoan...
Người đàn ông này đang cao hứng sao? Cô thậm chí còn chưa thấy qua hắn cười, chính là, mỗi khi trong cơn mê loạn hoan ái, vẻ mặt hắn thả lỏng rất nhiều, thậm chí còn là mê luyến rất sâu trong đó. du͙© vọиɠ của hắn luôn rất trực tiếp, thập chí chưa bao giờ kiềm chế hay nhẫn nhịn, hắn muốn cô, tùy thời tùy chỗ, ví dụ như hiện tại ... chẳng lẽ hắn thực sự tính làm ở trong văn phòng?
"Đừng..." Mạch Khê khiếp đảm, đôi mắt đẹp có chút mê ly khép chặt, má đào ửng đỏ, "Phòng họp, có người đang chờ ... "
"Còn đau không?"
Lôi Dận không để ý đến mâu thuẫn nho nhỏ của Mạch Khê, nhìn chằm chằm gò má ửng đỏ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Ngón tay thon dài chạm rất nhẹ trên bờ má, xúc cảm dịu dàng như vậy khiến mặt của cô đỏ hơn. Mạch Khê nhẹ nhàng lắc đầu, hô hấp có chút khó khăn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đang ngượng ngùng của người con gái trước mặt đây chiếu thẳng vào đáy mắt hắn. Trên khuôn mặt trái xoan phiếm hồng, đôi mắt ngấn nước toát ra vẻ đẹp khiến tim người ta phải đập mạnh. Đôi mày liễu cong cong hơi nhíu lại, tất cả kết hợp cùng đôi môi khéo léo, tản ra mị lực mê người. Hết thảy, hết thảy đều khiến hắn sinh ra những xúc động không thể nói thành lời.
"Cô nhóc ngốc nghếch..."
Hắn như là vừa thương tiếc, như là đùa cợt, nụ hôn lại hạ xuống, thuận thế đẩy ngã cơ thể bé nhỏ của cô xuống sô pha, thân hình cao lớn phủ lên ngay sau đó.
Bờ vai ngọc tròn mịn, trắng như lông vũ của loài thiên nga và cả xương quai xanh nhẵn mịn đáng yêu này, hắn đều lưu luyến quên rời đi.
Trái tim Mạch Khê hoàn toàn kinh hãi, cho tới bây giờ chưa từng giống như vậy...giống như, bản thân cô đã dần thích ứng với sự âu yếm của hắn.
Giống như... cô vốn nên thuộc về hắn, mặc cho hắn chiếm hữu cùng đòi lấy.
"Cha nuôi, tôi, tôi sợ..."
Cô run nhè nhẹ, cũng là bởi vì nụ hôn nóng cháy của người đàn ông này đã bắt đầu. Cô có thể cảm nhận rõ ràng được nụ hôn kia đang chậm rãi chuyển xuống. Đây nhất định là một loại thuốc phiện, chỉ đơn thuần một nụ hôn có thể khiến phụ nữ thần phục...
Lôi Dận vùi mặt vào phần tròn trịa ngọc mĩ của cô, trên sự ôn nhuyễn đáng yêu và trắng như bạch ngọc, hắn nhẹ nhàng hôn. Sau một lúc lâu mới ngẩng đầu lên nhìn cô, tiếng nói lạnh như băng lúc này đã có chút khàn khàn.
"Không có sự cho phép của tôi, bất luận kẻ nào cũng không dám tiến vào..." Ý đồ rõ ràng như vậy khiến trái tim trong lồng ngực Mạch Khê trở nên đau đớn.
Hắn kéo người con gái đỏ bừng nóng bỏng kia xuống, nhẹ nhàng nâng thân của cô lên, lụa mỏng che khuất một mảnh truyết trắng, phần ngực kiều nhuyễn chậm rãi hiện ra...
Phải bội phục tạo hóa đã đúc nặn nên bộ dáng thanh thuần tuyệt sắc này !
Mạch Khê run rẩy, hoàn toàn vô lực trên sô pha đen bóng. Tỉ lệ dáng người cao mảnh hoàn mỹ, đầu vai tròn đẹp, phong nhuyễn đầy đặn, hai điểm anh đào hồng nhạt thấp thoáng, vòng eo thon nhỏ, phần bụng mềm mại trơn nhẵn...
Ngay cả người lãnh huyết như Lôi Dận, không thừa nhận cũng không được, rằng mình khó có thể kháng cự trước sự cám dỗ này....