Đây là lần đầu tiên Mạch Khê bước vào phòng ngủ của Lôi Dận. Rốt cục cũng hiểu được, phòng ngủ là nơi thể hiện tính cách một người.
Dường như màu đen thâm trầm kết hợp sắc điệu thực sự rất có mị lực, tự nhiên cũng thể hiện ra tính cách cùng cường thế của nam chủ nhân.
Diện tích phòng rất lớn, lại được thiết kế tỉ mỉ. Sô pha góc cạnh rõ ràng, cùng đèn đặt dưới đất, kệ và bình hoa mang đường nét cùng sắc thái tôn nhau lên mang vẻ thanh túy, cửa thủy tinh điểm xuyết họa tiết kiểu Trung Quốc. Gian thay quần áo ám màu trà thủy tinh gợi sắc thái không gian thuộc về người đàn ông.
Nhìn qua ánh phản chiếu trên cửa sổ sát đất, Lôi Dận lấy ra một bình rượu, rót vào chiếc ly thạch anh, lập tức xoay người ngồi ở trên ghế sa lon, chân phải thon dài vắt lên đùi bên trái, lãnh đạm uống một ngụm rượu, sau đó nhàn nhã kéo cà- vạt, con ngươi hờ hững liếc qua chỗ Mạch Kê đang đứng.
"Lại đây thay quần áo cho tôi!”
Đầu ngón tay Mạch Khê tựa như bấm chặt trong lòng bàn ta, cô cắn chặt răng. Chẳng lẽ không có người hầu sao? Vì cái gì cô phải phục vụ hắn thay quần áo?
Ý bất mãn nơi đáy mắt lại tự nhiên che lấp, cho dù đưa cho cô một khẩu súng cũng không giết được hắn, cho nên hiện giờ phản kháng cũng không phải sự lựa chọn thông minh.
Suy nghĩ một hồi, cô đành phải gắng sức từng bước từng bước tiến lên, hàm răng cắn cắn môi dưới, ngồi bên cạnh Lôi Dận. Thân hình xinh đẹp hơi nghiêng, ngốc nghếch nâng đôi tay nhỏ bé thay hắn cởi bỏ cà- vạt, kẹp cà- vạt, rồi đến cúc tay áo.
Cánh tay rắn chắc của Lôi Dận không kiêng dè vây lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, động tác tự nhiên cứ như cô là người phụ nữ của hắn. Ngón tay thon dài thuần thục nhẹ vuốt ve da thịt của cô. Hắn không thể không thừa nhận, thân mình mềm mại của cô thực làm cho hắn điên cuồng. Chỉ là ôm cô như vậy, cũng có thể khiến cho đàn ông sinh ra du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất.
"Đừng. . . . . . "
Mạch Khê mất tự nhiên liền trốn tránh. Cô trên danh nghĩa là con gái nuôi của hắn, sao có thể phát sinh sự ám muội như thế này? Còn nữa, hắn không phải là không thường xuyên trở về thành bảo sao? Tại sao hôm nay chẳng những đã trở lại, còn trở về sớm như vậy? Hắn hẳn là bề bộn nhiều việc mới đúng, việc của công ty lẫn của tổ chức xã hội đen.
Cái cằm đầy của cô bị người đàn ông kiềm trụ, bắt hướng trước mặt hắn. Người đàn ông này quá mức trầm lặng, đôi mắt xanh lục nổi lên tia băng lãnh, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, tiến sát đến hỏi: "Cô định rời khỏi tòa thành?"
"Tôi…" Mạch Khê muốn trả lời, nhưng dưới cái nhìn lạnh lùng của hắn thì lại muốn nghĩ một lí do thoái thác, "Không nghĩ. . . . "
Cô biết rõ chính mình còn chưa đủ lông đủ cánh, hiện tại nói ra những lời này đồng nghĩa với việc tự tìm phiền toái cho mình.
Đôi mắt Lôi Dận khép hờ, như có như không nhìn khuôn mặt hoa phấn của cô, vẻ rất hài lòng nghe cô nói.
“Chim hoàng yến bị nhốt trong lồng không đủ tự do, một khi thả nó đi nó liền không biết điều tìm đường về nhà, xem ra, Khê nhi của tôi cũng chuẩn bị bay mất.”
"Không, tôi không có. . . . . . " Mạch Khê cảm giác được ngón cái của hắn di chuyển trên khuôn mặt nhỏ nhắn, lực mềm nhẹ tựa như rắn trườn, lại lạnh lẽo như băng.
"Ngoan. . . . . . " Lôi Dận nghe thấy vậy, nửa thật nửa giả tỏ ý vừa lòng, cầm lấy ly rượu, đưa tới môi của cô, "Uống hết đi!”
Mạch Khê giật mình, vội vàng lắc đầu, "Cha nuôi, tôi… tôi không uống rượu. . . . . . "
Lôi Dận ghé sát vào cô, hơi thở nam tính cùng hương rượu vấn vít tỏa ra, hắn mị hoặc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo của cô rồi nói: "Nếu muốn làm đoá hoa giao tiếp, không uống rượu thì thực là khiếm nhã. Trước mắt, tôi không có hứng thú để cho những người đàn ông khác chia nhau hưởng thụ cô.”
"Cha nuôi …" Mạch Khê đột nhiên trừng lớn mắt.
Lôi Dận lạnh lùng cười, uống xong một ngụm rượu, đôi mắt lang sói dường như nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng đang run rẩy của cô. Bởi vì sợ hãi, cô theo bản năng liếʍ liếʍ cánh môi khô khốc. Trời sinh bản tính đơn thuần, cô không biết động tác này sẽ đánh vào thị giác đàn ông mạnh đến nhường nào.
Người đàn ông như Lôi Dận thì lại quá biết, một ánh nhìn sắc bén phát ra, di động một chút. Mạch Khê thấy rõ ràng, phát giác trong mắt cha nuôi nổi lên ánh nhìn kì lạ làm cô cảm thấy sợ hãi . Vừa đó thì đã thấy cha nuôi cúi người xuống.
Đôi môi người đàn ông đặt trên cánh môi run rẩy của Mạch Khê, như là một loại trừng phạt, lại như mang theo sự thô lỗ mà giày xéo. Mạch Khê thở gấp, ngụm rượu lạnh lẽo liền tràn đầy khoang miệng bên trong. Cha nuôi như không có một chút nào thương tiếc, cô bị ép buộc uống xong một ngụm rượu lớn.
"A. . . . . . " Mạch Khê đột nhiên mở to hai mắt nhìn
Cha nuôi. . . . . . Hôn cô?
"Nhắm mắt!” Lôi Dận hơi rút lui khỏi môi của cô, lại như mê man rơi vào cái hương thơm nơi đôi môi cô, bạc môi hắn tiến tới gần cô, cúi đầu ra lệnh.
Thân mình Mạch Khê lúc này nhẹ bẫng như lông vũ, sợ hãi mà nhắm mắt lại.
Môi của người đàn ông lần thứ hai chụp lên, tùy ý cắn nuốt cánh môi mềm của cô. Dần dần, hắn dường như chưa thỏa sự đụng chạm môi cùng môi này, càng tăng cường chiếm đoạt, mạnh mẽ khiêu mở hàm răng của cô. Lửa nóng từ lưỡi, môi như dấy lên trong khoang miệng cô một đợt sóng ngầm, như mời gọi, khiêu khích lưỡi đinh hương của cô nhẹ nhàng phối hợp cùng hắn.
Bắt đầu thì như trừng phạt nhưng dần dần chuyển thành sự khát vọng chiếm đoạt, bàn tay to của người đàn ông càng thêm nhu tình, không ngừng di động trên thân thể lả lướt, trẻ trung của Mạch Khê.
Hàng lông mi Mạch Khê nhẹ nhàng phát run, khuôn mặt cô lộ ra vẻ sợ hãi. Đôi môi tái nhợt của cô không thể khống chế được run rẩy. Nhưng mà cô vẫn không nhúc nhích, giống như một con búp bê, không có sinh mệnh mà mặc ý cho người khác an bài.
Cô đã từng mơ ước về nhiều chuyện tốt đẹp. Chẳng hạn như dưới ánh mặt trời sau giờ ngọ, cô bất ngờ gặp được một người con trai anh tuấn, hai người yêu nhau, người ấy đối với cô yêu thương hết mực, mà cô, cũng cam tâm tình nguyện dâng hiến nụ hôn đầu cùng đêm đầu tiên.
Nhưng sự thật lại khắc nghiệt, tàn nhẫn phá nát hoàn toàn.
Đêm đầu tiên của cô là do người đàn ông trước mặt cường bạo mà chiếm đoạt.
Nụ hôn đầu tiên của cô cũng là chính người đàn ông này cưỡng ép lấy đi.
Mà người đàn ông này, trên danh nghĩa là cha cô, là người giám hộ của cô.
Dường như phát hiện được sự kinh hãi của Mạch Khê, Lôi Dận rốt cục cũng chịu buông cô ra, ngón tay miết dọc theo phiến môi mềm mại rồi lại trượt xuống cần cổ mịn màng, tinh tế của cô. Cái vuốt ve này thực dịu dàng mang đầy vẻ nhu tình.
"Tôi làm cô rất sợ hãi?"
Đôi mắt Mạch Khê mang theo tầng nước mơ hồ, dường như chân trời chỉ còn là chấm sáng nhỏ, mỏng manh ngưng đọng trước mắt. Cô tuy rằng không trả lời, nhưng thân thể run rẩy nhè nhẹ lại ít nhiều lộ ra sự sợ hãi.
Cô sợ người đàn ông này!
Nhất là giờ phút này ngồi ở bên cạnh hắn, trên thân thể lại có cảm giác đau đớn như bị xé rách lần thứ hai lại quét đến.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, tái nhợt của cô bị ngón tay thon dài của người đàn ông nâng lên.
"Aiz… ở bên cạnh tôi, cũng đừng hòng rời đi." Giọng nói của hắn bình tĩnh như nước, nhưng lại không mất đi cường thế, "Tôi nói rồi, phải nghe lời mới có thể vui vẻ, hiểu chưa?"
Lời nói của người đàn ông tựa như cây roi hung hăng quật nát cõi lòng Mạch Khê. Lấy tất cả sự quật cường cùng kiêu ngạo, cô rốt cục có ý định phản kháng. Cô nâng ánh mắt dũng cảm chống lại cái nhìn băng lãnh của Lôi Dận.
"Tôi chỉ thầm nghĩ muốn có cuộc sống bình thường.”
Lôi Dận nghe vậy, như là có chút buồn cười lời nói của cô, môi hơi hơi cong, ánh mắt thản nhiên giương lên.
"Đối với cuộc sống hiện tại cô không hài lòng?"
Mạch Khê đột nhiên đứng dậy, đôi mắt đẹp lộ dũng khí kiên cường.
"Tôi, chẳng qua chỉ giống như một con rối gỗ, ăn cái gì, mặc cái gì, ngồi loại xe gì, thậm chí thời gian giao lưu cùng bạn, tất cả đều không do tôi quyết định…" Cô thở gấp, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt âm tình bất định của Lôi Dận.
"Tôi… tôi chỉ nghĩ muốn làm con gái nuôi của ông!”
Cô nói một câu nhưng trong lòng thực sợ hãi. Cô phải chấm dứt! Phải chấm dứt loại quan hệ mập mờ này cùng cha nuôi.
Trong không khí, lướt qua hơi vẻ bất an, hiện lên một tia phiêu du ở hai người.
Mạch Khê như một chiến sĩ dũng cảm đứng ở nơi đó, đôi mắt đẹp mang vẻ phản kháng rõ ràng cùng mãnh liệt.
Lôi Dận đứng dậy, sự phản kháng trong mắt cô dần chuyển hóa thành sự cảnh giác. Cô theo bản năng lui về phía sau.
Hắn không chút hoang mang khi đến gần cô, từng bước một, ổn trọng, bóng dáng cao lớn dần dần bao phủ lấy cô, cho đến khi… cô rốt cuộc không thể trốn chạy. Phía sau lưng bị bắt buộc dựa lên mặt tường lạnh như băng, Mạch Khê không hiểu sao chính mình thực hồi hộp, không biết vì sao, cô cảm thấy lòng mình rộn rạo, nhất là khi bị hơi thở của hắn hoàn toàn bao vây .
"Thầm nghĩ làm con gái của tôi?"
Lôi Dận ôm lấy nàng, bên môi mỉm cười, ngoài ý muốn liền cúi đầu, bỗng nhiên hôn lên đôi môi non mềm của cô, tinh tế nhấm nháp vị ngọt, thơm ngát kia. Hắn phát hiện, môi của cô như thuốc phiện làm hắn lưu luyến không thôi.
“Ưm. . . . . . Đừng. . . . . . "
Mạch Khê kinh hãi, trong lòng bất an cùng xao động lại khiến cho cô liều mạng lắc đầu kháng cự. Cô rốt cục ý thức được căn phòng này rất im lặng, ban đêm quá thâm sâu, có chút… quá mức ái muội.
Lôi Dận như không để ý sự giãy dụa của cô, bá đa͙σ lấy bàn tay to cố trụ đầu cô, thừa dịp lúc cô nói chuyện, đầu lưỡi xâm lấn vào miệng anh đào nhỏ nhắn, ấm áp; đảo lượn bốn phía dụ hoặc cái lưỡi đinh hương mềm mại của cô, dùng sức hút lấy hương thơm trong miệng cô, hấp thu những mật ngọt thanh tân của cô, khiến cô chỉ có thể bất lực mà lại mê man thì thào ngâm khẽ.
Tim Mạch Khê đột nhiên đập nhanh hơn, miệng nói không rõ lời: "Cha nuôi. . . . . . Chúng ta, chúng ta không thể như vậy . . . . . . "
Lời cầu của cô lại càng làm Lôi Dận xâm chiếm thêm mạnh mẽ.
"Tôi thích phản ứng nhanh nhạy của thân mình cô.”
Bên môi hắn cong lên lộ ra một tia ám muội, hôn bên tai cô, phả ra hơi thở ấm áp, "Nuôi cô mười năm chỉ đơn giản để cô làm con gái tôi? Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ dạy cô làm như thế nào để thành người phụ nữ của tôi!”
Lời nói lạnh lùng, rõ ràng thể hiện ham muốn giữ lấy, không chút nào che lấp ở trước mặt cô. Bàn tay to chậm rãi di chuyển ở trên người cô, không kiêng dè, quần áo trên người cô từng cái từng cái tuột ra lộ ra từng mảng da thịt.
Trong lòng Mạch Khê chợt lạnh lẽo, ánh mắt nóng cháy của cha nuôi lại như là bùa chú bao vây lấy cô, thân mình bất an mà chiều ý vặn vẹo, nhưng ý thức còn sót lại khiến cho cô không ngừng né tránh.
Nhận thấy được biểu hiện ẩn nhẫn khó hiểu của cô mà phản ứng của cô lại hơi có vẻ trúc trắc, khóe miệng Lôi Dận khẽ nhếch lên, ánh mắt lạnh như băng lại hiện lên vẻ dị thường sâu sa.
Thân mình Mạch Khê tuyệt đẹp, da thịt trắng nõn mà lại phiếm hồng, hai nụ hoa đứng thẳng ngạo nghễ, cái bụng trơn phẳng.
Trong đầu Lôi Dận đột nhiên thoáng hiện dung nhan kia, rồi lại nhìn đến thân thể mềm mại của Mạch Khê, rõ ràng trong ánh mắt có biến đổi. Dưới bụng bỗng nhiên căng trướng, không thể áp chế dục niệm của chính mình, hắn thô bạo kéo thân thể mềm mại lại, một phen túm lấy khuỷu tay cô, bá đa͙σ tiến lên, cường hãn mà che lại đôi môi anh đào run rẩy của cô.
"Ưm…" Mạch Khê bất lực đá động hai chân toan đẩy hắn ra.
Hơi thở nóng cháy của cha nuôi bao lấy miệng cô, làm cô hô hấp thực khó khăn! Càng làm cô sợ hãi hơn chính là, nụ hôn của hắn thế nhưng dường như mang theo một tia ám muội, kỳ dị làm lý trí của cô lay động.
“Tôi…tôi không muốn quan hệ loạn luân như vậy!”. Cô dãy giụa, lạnh lùng nói.
Người Lôi Dận căng cứng, ánh mắt trở nên sắc bén mà rét lạnh, tâm tư trầm lặng đều giấu sau ánh mắt sâu thẳm: "Cô muốn gì tôi đều có thể cho cô, chỉ có một điều kiện …chính là ngoan ngoãn nghe lời cho tôi!”
Hắn lãnh khốc nói giống như núi lửa bùng nổ, hắn lại cúi xuống hôn cô, hung hăng thâm nhập miệng lưỡi cô, cuồng dã mà giày xéo cánh môi cô.
Đột nhiên trong không gian, chỉ nghe thấy "Toạc…" một tiếng.Quần áo còn lại trên người Mạch Khê bị hắn một phen xả ra.Cô nhìn chính thân thể mình mà run rẩy, cả người hoàn toàn lộ ra bên ngoài, cũng hoàn toàn lọt vào ánh mắt thâm sâu của hắn.Lôi Dận nhìn chằm chằm vào mắt của cô. Ý muốn xâm chiếm cùng dục niệm không chút nào che giấu. Chính như thế này giống với hoàn cảnh đêm đó hắn mạnh mẽ ép buộc cô, chuẩn bị hung hăng mà cường bạo cô. "Không …"Tim Mạch Khê đập mạnh cùng loạn nhịp, một lát sau, rốt cục cũng đã tỉnh táo lại, ý thức được điều làm mình sợ hãi đang gần đến.Lôi Dận nhìn cô từ trên cao xuống, ánh mắt có đến mười phần ý băng lãnh: "Giá trị sinh tồn duy nhất của cô là để tôi phát tiết.”Nói xong, hắn liền cúi mặt xuống, cuồng dã hôn qua cần cổ trắng nõn của cô, bàn tay to thô lỗ chụp lên bầu ngực đẫy đà, tàn nhẫn mà tra tấn cô theo cách thức chưa bao giờ có. Hắn hài lòng cảm thụ nụ hoa chúm chím ngạo nghễ đứng thẳng trong lòng bàn tay.Sự tuyệt vọng tột bậc cùng một loại cảm giác không tên kí©ɧ ŧɧí©ɧ toàn bộ giác quan Mạch Khê. Cô rất sợ loại cảm giác này, loại cảm giác này tựa như một sức mạnh khổng lồ nhấn chìm cô.Thân thể mềm mại, trắng nõn của dưới ánh đèn lại càng thêm phần mê người, mị hoặc."Cha nuôi. . . . . .”"Bé con, sao gọi tôi, như vậy làm tôi càng muốn… giữ lấy cô thật chặt! " Đôi mắt Lôi Dận chìm trong dục niệm lại càng trở nên thâm sâu. Bàn tay to cũng khó kiềm chế tham lam đi xuống một đường."Ông. . . . . . Dừng tay!" Mạch Khê kinh hô, hai gò má ửng hồng, tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực."Đừng nhúc nhích !” Hai tay Lôi Dận mạnh mẽ ôm lấy cô càng chặt hơn, dường như làm cô không thể động đậy: "Con gái của tôi, thả lỏng đi, nếu không cô chỉ càng cảm thấy đau… " Hắn lại hôn lên cổ trắng noãn của cô, thô bạo như tuyên cáo, như trừng phạt, ngón tay thon dài bắt đầu thuần thục mà chu du trên cơ thể cô. Cô lúc này giống như là con mồi của hắn vậy.Toàn thân hắn mặc dù tỏa ra luồng băng lãnh, nhưng không tàn nhẫn giống hai lần trước. Lần này dường như là một phương thức mới, là nhấm nháp, tận hưởng.Mạch Khê cảm thấy trong cơ thể đang dâng lên một cỗ sóng nhiệt, cô không hiểu đây là loại cảm giác gì, chỉ cảm thấy thật xa lạ mà lại rất sợ hãi, thân thể không tự chủ được mà nâng lên theo sự dụ hoặc của ngón tay hắn.Hắn thật tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức đoạt lấy cả lý trí của cô.“ Đừng như vậy. . . . . . Cha nuôi. . . . . . Cầu người. . . . . . "Mạch Khê nhìn hắn, đôi mắt sáng trong như ngọc lưu ly đã tràn ngập ý thống thiết cầu xin. Cho tới bây giờ đây là lần đầu tiên cô tuyệt vọng mà cầu xin, là vì cô cảm thấy lý trí cô sắp tách rời khỏi thân thể, quan trọng hơn là, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được vật nam tính của cha nuôi đang vận sức chờ hoạt động.Ánh mắt điềm đạm, đáng yêu như vậy, có thể dễ dàng làm mềm lòng ngay cả những người có trái tim sắt đá, nhưng là, nɠɵạı trừ Lôi Dận! Hắn hiện tại là đang cưỡng ép cô.“Cầu xin tôi? Trên thế giới này, chỉ có tôi mới có thể thỏa mãn hết thảy ý nguyện của cô." Lôi Dận lạnh lùng tuyên bố.Đồng thời, hai chân thon dài của cô cũng bị cưỡng chế mà vòng ôm lấy thắt lưng hắn.“Tôi…tôi rất sợ. . . . . . "Mạch Khê rốt cuộc không kiên trì nổi, trong lòng thất kinh. Hình ảnh của hai lần cường bạo trước cùng những đau đớn trên thân thể làm cô gần như mất đi tri giác. Ánh mắt cầu xin cùng tiếng khóc nức nở làm cô trở nên như một đứa trẻ bất lực. Nhìn thấy vẻ mặt này của cô, đáy lòng Lôi Dận dấy hiện lên một tia thương tiếc cùng không đành lòng. Chuyện này, hắn đối với phụ nữ chưa bao giờ có. Hắn hơi nhíu mày, cố gắng không thể hiện ý nghĩ này, nhưng kì thực trong lòng lại lan tràn xúc cảm. Cặp mắt xanh hơi chấn động một chút!"Khê nhi, ôm chặt tôi! " Giọng nói trước sau lạnh lùng của hắn lại thản nhiên nổi lên chút dịu dàng. Hắn biết sự sợ hãi của cô, dù sao cô cũng chỉ là một cô gái mười tám tuổi. Chỉ là… hắn cũng không tính buông tha cô.Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê tái nhợt. Cô bối rối không biết phải làm sao, nhất là nhìn vào đôi mắt xanh lạnh lùng của cha nuôi.Lôi Dận đem cánh tay nhỏ bé của cô kéo lại đầu vai hắn, mệnh lệnh cho cô ôm cổ hắn. Ngay sau đó, vật lớn kiêu ngạo tiến thẳng về phía trước, mạnh mẽ xâm chiếm cô!“A. . . . . .”Mạch Khê thiếu chút nữa ngất xỉu, kɧoáı ©ảʍ cùng đau đớn đan xen. Cơ thể tuyết trắng của cô vặn vẹo, hai chân cũng tự giác ôm lấy thắt lưng hắn. Cô hoàn toàn không biết chính mình đang làm cái gì, chỉ cảm giác hiện tại cô như đang ngoi ngóp trong bể nhục dục, mà hắn là cây cọc duy nhất cô vớ được.Lần kích tình này không làm cô quá đau đớn, nhưng cảm giác lại thoáng thấy kinh hãi, xa lạ. Trong cơ thể dâng lên làn sóng khiến cô mơ hồ thỏa mãn. "Ông. . . . . . thật đáng giận! "Mạch Khê không thể không tự hỏi, cô nằm mơ cũng không nghĩ chính mình mới như vậy đã thỏa hiệp, để mặc cha nuôi giữ lấy mình ở hết chỗ này đến chỗ khác trong căn phòng rộng lớn của hắn."Con gái ngoan." Đáy mắt Lôi Dận lộ vẻ thỏa mãn, động tác càng trở nên điên cuồng.Một hồi triền miên đi qua, mồ hôi đổ đầm đìa, Mạch Khê bất lực ghé vào đầu vai hắn thở gấp, tùy ý để hắn ôm chặt lấy. Thân thể của cô mềm nhũn, một chút sức lực cũng không có.“Mệt không?" Ngoài ý muốn, Lôi Dận hôn lên cái trán ướt nhẹp của cô. Sự quan tâm đến phụ nữ như vậy đối với hắn là chưa bao giờ có."Ừm. . . . . . " Giọng điệu vô lực của Mạch Khê truyền đến tai Lôi Dận cũng thật mềm mại. Cô mệt mỏi quá, dường như không còn sức lực mà nói chuyện.Tuy rằng biết loại quan hệ này thật là buồn cười , nhưng cô vẫn vô lực mà thừa nhận để cho người đàn ông này giữ lấy. Nhưng dường như trong mắt hắn đây chẳng phải chuyện kinh thiên động địa gì. Cô là con gái nuôi của hắn, cho nên hắn mới giữ cô lại! Đây là lý luận kiểu gì mà thực buồn cười? “Bé con ngoan ngoãn cũng cần phải hiểu được làm thế nào để thỏa mãn đòi hỏi vô hạn của chủ nhân.” Lôi Dận thầm thì bên tai cô, phả ra hơi thở nóng rực trong khi da thịt hai người vẫn còn đang tiếp xúc thân mật.