nɠɵạı truyện 11
11. Lôi Túc Kiêu (1)
Sáu tháng sau…
Tại nhà của Lôi gia…
Từng tiếng chuông gió nhẹ nhàng vang lên. Những người làm đều tất bật với công việc của mình. Lôi gia những ngày này có vẻ rất náo nhiệt, bởi vì chẳng những Lôi lão phu nhân về nhà Lôi gia, mà ngay cả vợ chồng Lôi Dận cũng đang ở lại. Quan trọng hơn là…Lôi gia cuối cùng cũng đã có thêm một sinh mệnh nhỏ bé!
Hai tháng trước, Mạch Khê đã thuận lợi sinh đứa nhỏ, mẹ tròn con vuông. Trước khi sinh đứa nhỏ, Mạch Khê còn lo lắng ngộ nhỡ không chăm sóc tốt cho nó thì phải làm sao? Không ngờ, đứa nhỏ vừa ra đời, cô liền cực kỳ nhàn rỗi. Lôi lão phu nhân ngày nào cũng ôm lấy nó, vừa mở mắt đã muốn thấy cháu trai, có đôi khi còn nửa đêm bế ‘trộm’ cháu nội đến phòng mình, yêu quý vô cùng.
Lôi Dận thì lại còn hơn thế. Từ sau khi có con, hắn thay đổi hẳn, vốn luôn làm việc đến điên cuồng nhưng giờ thì cứ tan tầm là hắn lại nhanh chóng về nhà, cũng rất có quyết tâm tranh con với mẹ. Mỗi lần hai mẹ con đấu trí so găng để được bế đứa nhỏ, kết quả là chỉ có Mạch Khê khổ. Chỉ khi cho con bú cô mới cô thể ôm ấp nó một lúc, thời gian còn lại, muốn bế nó cũng khó.
Hiện tại với Lôi Dận mà nói, đi đâu cũng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực, thần khí so với quá khứ còn hơn nhiều. Hôm hắn đứng chờ ngoài phòng sinh, sau khi biết được mình có con trai, việc làm đầu tiên của hắn chính là lôi di động ra, khoe khoang với Hoắc Thiên Kình… “Này, mình có con trai, đẹp trai cực kỳ luôn!” Kết quả là hai ngày sau, Hoắc Thiên Kình đến thẳng Lôi gia, còn đưa hai đứa con đến cùng.
Đầu giờ chiều hôm nay, Lôi gia có chút yên tĩnh, Lôi lão phu nhân cũng đã đi nghỉ trưa. Trong gian phòng khách tĩnh lặng, Mạch Khê trìu mến nhìn con nằm trong nôi. Thằng bé ngủ rất say. Nhịn không được, cô liền đưa tay sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, trên mặt cũng tràn vẻ hạnh phúc.
Huân Y ngồi một bên thấy thế thì nhẹ nhàng cười, “Nhà chị cũng hài hước thật đấy, nhất là chị ý, chị là mẹ thằng bé mà muốn bế con lại thật khó khăn.”
Sau khi thi xong, Huân Y được mời đến Lôi gia làm khách. Lần đầu tiên nhìn thấy đứa nhỏ, cô liền bị mê hoặc hoàn toàn.
Thằng bé mới đầy tháng cực kỳ đáng yêu, nhìn thoáng qua đã thấy nó hoàn toàn thừa hưởng dáng vẻ của Lôi Dận, còn ngũ quan thì là sự kết hợp các nét của Lôi Dận cùng Mạch Khê. Đây chính là ưu điểm, bởi chẳng những nó có những nét của Lôi Dận mà còn có vài điểm của Mạch Khê. Cũng chính vì thế mà ŧıểυ tử này được mọi người cực kỳ yêu quý.
Mạch Khê nhẹ nhàng cười. Sau khi sinh con, cô có thêm vẻ ý nhị của người mẹ, hơn nữa cũng bởi tuổi còn trẻ nên thân thể cô khôi phục dáng dấp cực nhanh, thân mình nhỏ xinh càng trở nên quyến rũ hơn.
"Huân Y, em cũng thấy chị đáng thương ư? Thật ra, thằng bé ngủ ở phòng riêng nhưng bà nội thằng bé cứ hay bế trộm nó đi, chị chỉ còn cách đặt nó trong nôi mới có thể ngắm nó, cho đỡ thèm mắt.” Tuy rằng cô nói như vẻ đáng thương nhưng vẻ mặt thì không che giấu nổi nỗi hạnh phúc.
Huân Y rất hâm mộ. Tuy rằng cô chưa gặp Lôi Dận nhiều nhưng cũng biết chuyện của hai người ngày trước. Đường đường là chủ tịch Lôi thị mà lại giải trừ muôn vàn khó khăn, không quan tâm đến ánh mắt của người ngoài để kết hôn với chính con gái nuôi. Hiện giờ, tình yêu của hai người lại đâm hoa kết trái càng khiến người ta hâm mộ không thôi. Hơn nữa, thằng bé này, đúng là có thể “giết người bằng vẻ bề ngoài” mà. (Cũng kiểu như sát gái ý)
“Mạch Khê, Kiêu nhi thật đáng yêu nha, đợi nó lớn lên nhất định là cực kỳ đẹp trai, không biết sẽ làm bao nhiêu đứa con gái đau khổ đây.” Huân Y cực kỳ thích thú, không nhịn được mà cứ thò tay sờ sờ đứa nhỏ trong nôi.
Lúc đứa nhỏ chưa ra đời, Lôi Dận cùng Lôi lão phu nhân đã nghĩ ra không dưới trăm cái tên, trai có, gái có. Đến khi đứa nhỏ được sinh ra thì được gọi là Lôi Túc Kiêu. Từ cái tên đã thấy được mười phần khí chất, có vẻ bá đa͙σ, lạnh lùng của Lôi Dận, thậm chí có thể nói là độc nhất vô nhị.
Mạch Khê cười cười, “Chị chỉ mong thằng bé có thể lớn lên khỏe mạnh là tốt rồi.”
“Nhìn qua nó rất rắn chắc đó nhé, giống Lôi tiên sinh.” Huân Y nhìn đứa nhỏ trong nôi, “Ngẫm lại thấy thằng bé này thật hạnh phúc, vừa sinh ra chẳng những được hàng vạn, hàng nghìn người yêu quý, mà tương lai còn thừa kế Lôi thị, đúng chất là công tử nhà giàu. Riêng điều này thôi đã khiến kẻ khác hâm mộ không thôi rồi.”
Mạch Khê bị lời nói của cô làm cho bật cười, “Chị thấy đúng là nhìn người thân thì như nhìn Tây Thi, cục cưng nhà mình cứ khẳng định là hoàn hảo. Huân Y này, em thích trẻ con như vậy, tự sinh một đứa đi!”
“Mạch Khê, chị giễu cợt em sao?” Khuôn mặt Huân Y đỏ lên, “Ngay cả bạn trai em còn không có, sao có thể sinh con? Hay chị muốn em cướp Kiêu nhi của chị đi hả?”
“Em dám cướp nó đi à, Lôi gia có thể lật tung cả thế giới lên để tìm đấy.” Mạch Khê vỗ nhẹ thằng bé, “Hiện tại chị mới biết được, đàn ông nhiều khi cũng như trẻ con vậy. Lấy Dận làm ví dụ đi, mỗi lần anh ấy với mẹ chồng chị chơi với bé con thì cũng chẳng khác gì trẻ con cả.”
Huân Y không nhịn được mà cười ra tiếng, “Thật ra mẹ chồng chị cũng tếu thật đấy.”
Mạch Khê gật đầu, lại khẽ thở dài một tiếng, "Cả đời mẹ chồng chị đã sống không dễ dàng gì. Lúc vừa sinh Dận ra đã phải chia lìa, trong lòng tất nhiên sẽ có sự tiếc nuối. Vậy nên bà yêu thương Kiêu nhi, cũng một phần là lấp đầy phần tình cảm khuyết thiếu.”
Huân Y gật đầu, “Đúng vậy, Lôi tiên sinh trước đây lúc nào cũng lạnh lùng, so với bây giờ như là hai người vậy. Chẳng những anh ấy tìm được mẹ, lại có vợ yêu với đứa con. Xem như anh ấy là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời. Nhưng mà em cũng phải nói lại, chị mới là hạnh phúc nhất. Lôi tiên sinh đối xử với chị rất tốt. Vì sợ chị buồn nên đã trang hoàng lại nhà cũ của Lôi gia một lần nữa. Em vừa mới đi dạo ở vườn hoa, trời ạ, liếc mắt một cái đã nhìn thấy toàn sen Tịnh Đế, hâm mộ chết mất thôi.”
Mạch Khê nhìn thấy vẻ chân thành trên khuôn mặt Huân Y thì nói, “Thật ra em cũng không cần hâm mộ chị đâu, chị thấy, em cũng cách hạnh phúc không xa, nếu không sao dám nói là em nên sinh con chứ. Nói không chừng, chỉ năm nay thôi là chị có thể ăn kẹo cưới của em rồi.”
“Mạch Khê, chị nói đi đâu đấy, lạ ghê, nghe không hiểu.” Huân Y hờn dỗi, trừng mắt với cô một cái, tầm mắt lại chuyển tới đứa nhỏ đang ngủ say.
Mạch Khê cố ý khẽ thở dài một hơi, “Haiz, có thể em nghe không hiểu lời chị nói, chị đây muốn nói đến ai, hẳn là em sẽ biết.”
"Cái gì cơ?"
"Chính là…Phí Dạ.” Đáy mắt Mạch Khê nổi lên vẻ giảo hoạt.
Ngón tay Huân Y run rẩy, trên mặt cũng hiện vẻ xấu hổ…
“Phí Dạ làm sao vậy? Em với anh ta chẳng có quan hệ gì cả.”
"Phải không?" Mạch Khê nghiêng đầu nhìn chằm chằm gương mặt cô, thu hết vẻ mất tự nhiên của cô vào đáy mắt, sau cười cười, “Nếu chị nhớ không lầm, lần trước Phí Dạ đến Provence là ở chung với em?”
“Cái gì mà ở chung chứ, anh ấy là khách thuê nhà mà thôi.” Huân Y vội vàng giải thích, trong lòng lại phiếm đau.
11. Lôi Túc Kiêu (2)
"Phải không đấy? Thì ra em với anh ấy là quan hệ chủ và khách thuê nhà." Mạch Khê ra vẻ như tỉnh ngộ, lại nhíu mày, “Có điều, cuối cùng chị lại thấy hai người có điểm là lạ.”
"Có gì mà lạ?" Huân Y khó chịu nói lại, "Em với anh ta đã hơn nửa năm không gặp, anh ta...anh ta có cuộc sống của anh ta, em có cuộc sống của em."
"À..." Mạch Khê gật đầu than nhẹ một tiếng, "Nói không chừng là em đã quên người ta rồi? Từ sau khi Phí Dạ trở về, chị phát hiện ra thời điểm anh ấy thất thần cực nhiều, có đôi khi còn phải gọi mấy lần mới nghe thấy, em nói xem có đáng trách không?"
Huân Y chu miệng, "Không liên quan đến em."
"Đúng vậy, cho nên mới nói, đôi khi chị vẫn thường quở trách Dận." Mạch Khê cố ý ra vẻ bất đắc dĩ, nói: "Chị vẫn thường trách anh ấy không hiểu tình hình. Phí Dạ ở Provence rất ổn, lại đi gọi anh ấy về xử lý chuyện trong tổ chức, kết cục là lại có người oán thán, như là cô nhân tình bé nhỏ bị bỏ rơi vậy."
"Mạch Khê..." Mặt Huân Y càng đỏ hơn, "Chị nói ai giống nhân tình bị bỏ rơi? Em không thèm đâu, Phí Dạ là Phí Dạ, em là em."
"Ấy? Chị nói người kia là em sao?" Mạch Khê cố ý nhíu mày lại, nhẹ giọng nói.
"Chị..."
"Được rồi, được rồi, không trêu em nữa. Hôm nay Phí Dạ cũng sẽ đến đây. Huân Y à, chị có thể nhìn ra được em rất thích anh ấy, vừa lúc hôm nay hai người có thể trò chuyện."
"Em không cần nói chuyện với anh ấy đâu. Em thích anh ấy thì có ích gì chứ? Anh ấy lại không thích em, em không muốn bị một vố đau đâu." Vẻ mặt Huân Y rõ ràng là không cam chịu.
Nghĩ lại cái đêm mấy tháng trước, cô đã bỏ qua sự ngượng ngùng con gái mà chủ động thổ lộ với hắn. Kết quả là ngày hôm sau hắn ra đi không lời từ biệt. Điều này khiến lòng tự trọng của cô bị đả kích dữ dội. Cho dù không thích cô, cũng không cần phải đi không một tiếng thế chứ? Tuy rằng sau này cô cũng biết hắn vội vàng trở về xử lý công việc trong tổ chức, nhưng tâm lý cũng có chút không thoải mái.
"Huân Y, suy nghĩ của chị không giống em." Mạch Khê nhẹ giọng nói.
Huân Y nhìn cô, ánh mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
"Huân Y, Phí Dạ là người như thế nào chị biết rất rõ. Anh ấy là người đàn ông điển hình ham công việc, hơn nữa luôn lấy kiềm chế, bình tĩnh làm trọng. Nhưng từ khi trở về từ Provence, ngay cả Dận cũng phát hiện ra anh ấy thường xuyên thất thần, lúc nào cũng có vẻ không yên tâm. Trước đây anh ấy không hề như vậy, người có thể khiến Phí Dạ thay đổi như vậy, chỉ có thể là người mà anh ấy thực sự quan tâm." Mạch Khê nói đúng vào trọng tâm.
Huân Y cắn cắn môi, lại ngẩng đầu nhìn cô...
"Mạch Khê, thật ra em cảm thấy...chị còn hiểu anh ấy hơn em."
Mạch Khê hiểu được ý tứ trong lời nói của cô, liền cười cười, "Em cho rằng người anh ấy yêu là chị?"
Huân Y cụp mắt, "Ít ra...anh ấy đã từng kết hôn với chị."
"Huân Y à..." Mạch Khê bất đắc dĩ lắc đầu, "Sự việc lúc đó hẳn là em rất rõ ràng, chị nghĩ cũng không cần giải thích nhiều. Nhưng em phải hiểu được, cho dù Phí Dạ có tình cảm với chị thì cũng không phải là tình yêu. Trước kia, trong mắt anh ấy, chị chỉ nhìn thấy một loại thương tiếc, chị biết anh ấy thấy chị rất đáng thương, đó là đồng cảm, không phải tình yêu. Ít ra, chị cũng không thể khiến Phí Dạ hằng đêm nhung nhớ được."
"Em..."
"Huân Y, chị có thể nói cho em một chuyện. Có một lần Phí Dạ uống rượu, Dận nói, từ khi Phí Dạ đi theo anh ấy thì chưa bao giờ uống quá nhiều rượu. Có thể thấy Phí Dạ luôn rất rõ ràng mình đang làm gì, một người như vậy, sao lại say rượu chứ?"
"Có lẽ...anh ấy có tâm sự khác." Trong lòng Huân Y run rẩy, nhưng vẫn cãi bướng một câu.
Mạch Khê thấy thế thì thở dài, lại nghĩ nghĩ, "Huân Y, thật ra, hai người bên nhau được, ngoài duyên phận thì còn cần dũng khí. Như em thì chưa thấy có dũng khí."
"Em không cần. Nếu anh ấy thật sự thích em, thì sao lâu như vậy lại không có liên lạc? Điều này chỉ có thể chứng minh, trong lòng anh ấy, em không hề quan trọng."
Huân Y nghĩ đến đấy thì trong lòng không khỏi hoảng hốt.
"Huân Y, em phải biết rõ vị trí và thân phận của Phí Dạ. Anh ấy là người đàn ông đi trên lưỡi dao, em cho rằng gánh nặng tâm lý của anh ấy nhỏ sao?"
Một câu này của Mạch Khê đã thức tỉnh Huân Y!
Thấy bộ dáng thẫn thờ của cô, trong đầu Mạch Khê chợt lóe ra một ý nghĩ, đảo mắt một vòng rồi nói, "Nhưng mà, Phí Dạ này cũng được nhiều cô gái thích lắm. Anh ấy vừa từ Provence về mà đã có mấy cô gái chủ động thổ lộ rồi. Thực ra đây cũng chẳng phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên. Người đàn ông ưu tú như Phí Dạ, mỗi cử chỉ đều toát vẻ đĩnh đạc. Đây là mẫu người mà mấy thiên kim ŧıểυ thư thích nhất đấy."
Huân Y vừa nghe thấy thế, nhất thời nóng nảy, cắn cắn môi, tức giận đứng bật dậy...
"Sao mấy cô đó có thể làm như vậy? Còn Phí Dạ? Chẳng lẽ anh ta không cự tuyệt sao?"
Mạch Khê nhẹ nhàng cười, "Đó là chuyện của Phí Dạ, về phần cự tuyệt hay không thì chị không rõ, chỉ biết là đến giờ vẫn còn có cô đang quấn lấy Phí Dạ."
"Cái gì?"
"Huân Y à, em phải biết cái gọi là ‘nam truy nữ cách tòa sơn, nữ truy nam cách tầng sa’. Những cô gái quấn quýt lấy Phí Dạ chị đều thấy, thật sự là rất được, đều khiến đàn ông không kìm lòng được."
Huân Y nắm chặt tay, móng tay gần như cắm vào lòng bàn tay!
"Nếu chị là Phí Dạ ấy mà, thật sự không kìm lòng nổi đâu..." Mạch Khê cố tình đổ thêm dầu vào lửa, uể oải nói.
"Thật đáng giận !" Huân Y tức giận, hung hăng nói, nghiến răng nghiến lợi.
Mạch Khê âm thầm cười, lại hắng hắng giọng, vừa định tiếp tục khiêu khích thì đã nghe thấy quản gia báo Lôi Dận đã về.
Người làm xếp hàng ở cửa, chỉ trong chốc lát, cửa lớn được mở ra. Ánh nắng đầu chiều càng tôn lên dáng vẻ cao lớn của người đàn ông. Vừa vào đến cửa, hắn đã bước nhanh đến, bên môi vẫn giữ nguyên nụ cười.
Tất cả người làm đều cung kính cúi người, hắn liền giơ tay lên ý bảo mọi người đi làm việc của mình.
Mạch Khê vẫn ngồi trên sofa, không hề tiến đến, chỉ nhẹ nhàng cười với người đàn ông. Nhìn thoáng qua ánh nắng hắt xuống sàn, cô cười cười, "Dận, bây giờ mới đầu giờ chiều, sao hôm nay anh về sớm vậy?"
Khóe môi Lôi Dận gợn vẻ dịu dàng, không còn thấy sự lạnh lùng đâu nữa, trong mắt cũng chỉ còn hình ảnh của vợ yêu và đứa con. Hắn cúi người hôn Mạch Khê rồi nói, "Anh nhớ em với con."
Nói xong, hắn liền khom người bế đứa nhỏ lên...
"Này, Dận, thằng bé còn đang ngủ, anh đừng đánh thức nó dậy..." Mạch Khê thấy thế lập tức tiến lên, nhưng chưa nói xong, đã thấy Lôi Dận thuần thục ôm thằng bé vào lòng, như thể chẳng có gì khác đáng quan tâm.
"Con yêu, nhớ ba không?" Một khi Lôi Dận đã bế thằng bé thì sẽ không buông tay. Hắn cọ cọ lên khuôn mặt đáng yêu của thằng bé, cho đến khi…
"Oa…" Thằng bé đang ngủ ngon bỗng bị đánh thức, khóc ré lên…
nɠɵạı truyện 12
12. Một mặt khác của đàn ông
“Haiz, anh xem anh đó, đánh thức con dậy rồi.” Mạch Khê nóng vội, muốn đưa tay bế con lại.
“Con ngoan, ngoan nào, ngoan nào, ba mua cho con đồ chơi mới này.” Lôi Dận sao có thể buông tay được, vội vàng ngồi lên sofa, lấy từ trong ca táp một món đồ chơi trẻ con. Trên đó có những cái chuông nhỏ lấp lánh, còn rung rung lên tiếng kêu nhẹ.
Mạch Khê bất đắc dĩ lắc đầu, đồ chơi trong nhà gần xếp thành núi rồi.
Trước khi có thằng nhỏ, cô đã đoán được hắn rất thích trẻ con, bằng không sao có thể xây hẳn một khu vui chơi cho con cơ chứ. Thế này chưa tính là gì, lúc chưa sinh thằng nhỏ, hắn đã thu mua một công ty đồ chơi. Đường đường là Chủ tịch Lôi thị chuyên kinh doanh bất động sản mà nay lại mua công ty đồ chơi, việc này đủ có thể khiến giới truyền thông khiếp đảm, nhưng mọi người cũng có thể lý giải được tâm tình sốt ruột muốn có con của hắn.
Chính như hắn khẳng định, trong tương lai khoảng vài năm nữa sẽ có nhiều con trai, con gái, công ty đồ chơi này chắc chắn phát huy tác dụng.
nɠɵạı trừ điểm đó ra, hắn cũng lo lắng ngộ nhỡ sinh con gái thì phải làm thế nào để con được vui vẻ. Lôi Dận cho rằng, con gái nên nuông chiều từ bé trong nhà như hoa non trong nhà kính vậy, bởi thế, chẳng những hắn thu mua công ty đồ chơi vì con mà còn mua mấy công ty trang sức dự bị. Có thể thấy, nếu thật sự là con gái thì sẽ trở thành cô búp bê kim cương.
Hẳn là thằng bé rất vui khi nghe thấy âm thanh leng keng, nhất thời liền ngừng khóc, mở to đôi mắt long lanh tò mò nhìn món đồ chơi trong tay Lôi Dận. Túc Kiêu thừa hưởng được đôi mắt độc đáo của Lôi Dận, cũng là màu xanh lục, đôi đồng tử như hồ nước xanh trong, phiếm một vẻ tinh anh.
Thấy nó dừng khóc, Lôi Dận rất vui sướиɠ, không ngừng dùng đồ chơi để trêu đùa nó. Nhìn hắn bây giờ đúng như một người đàn ông của gia đình, chứ chẳng còn thấy hình ảnh vị Chủ tịch của Lôi thị và người cầm đầu tổ chức Ảnh đâu nữa.
"Khanh khách…" Thằng bé cười rộ lên, không biết đang bô bô nói gì với Lôi Dận. Trên mặt nó lại có một đôi má lúm đồng tiền, thực như một con búp bê lai đáng yêu.
“Thấy không này, con anh thích đồ chơi này, nó cười kìa, thằng nhóc cười kìa.” Gương mặt Lôi Dận ánh lên vẻ kiêu hãnh, như thể trên đời này không có gì sánh bằng nụ cười của con.
“Dận, Kiêu nhi đang ngủ ngon giấc, sao anh phải đánh thức nó dậy chứ, đáng ghét.” Mạch Khê nhịn cười, cố ý quở trách hắn.
“Đến tối anh lại ru nó ngủ, cả ngày hôm nay anh nhớ nó muốn chết đi được.” Lôi Dận tỏ rõ tâm tình của người làm cha, đầy vui mừng nhìn đứa con trong lòng.
Mạch Khê lắc đầu, ngày nào cũng như vậy…Hẳn là cả Lôi thị đã quen với hành vi này từ vị Chủ tịch của họ rồi.
Huân Y đứng một bên nhìn cảnh gia đình họ hạnh phúc, bên môi phiếm ý cười, sự hâm mộ sinh ra từ tận đáy lòng. Lại cảm giác toàn thân nóng ran, như là có một ánh nhìn chăm chú hướng về mình, cô lơ đãng ngẩng đầu thì mới thấy sau Lôi Dận còn có một người đàn ông. Hắn đứng cách đó không xa, mặc âu phục, đi giày da, vẫn bộ dáng trầm ổn bình tĩnh. Nhưng cặp mắt đen láy kia thì không hề nhìn về phía ba người nhà Lôi Dận, mà là nhìn chằm chằm vào cô.
Thật lâu…
Hai ánh mắt chạm vào nhau, không thể rời đi được, cũng không cách nào trốn tránh…như thể thời gian hay không gian không hề thay đổi, ánh nhìn đó mang theo nỗi tương tư cùng tình cảm sâu đậm.
Mạch Khê thu hết điều này vào mắt, âm thầm kéo kéo góc áo Lôi Dận. Lôi Dận ngẩng đầu nhìn hai người kia, cười cười rồi cố ý lớn tiếng nói…
“Khê nhi, hôm nay Huân Y vừa đến, em đã chuẩn bị phòng cho khách chưa?”
Hai người bị tiếng nói bất thình lình này làm cho giật mình, vội vàng tránh ánh mắt của nhau. Có điều, vẻ mặt cả hai nhìn qua đều có nét xấu hổ.
Mạch Khê nghe thấy vậy thì phối hợp, nói: “Phòng cho khách đã chuẩn bị tốt rồi, nhưng mà phải trách anh đó, đang yên đang lành lại muốn trang hoàng lại. Hiện giờ phòng cho khách còn đôi chút sơ sài, quan trọng hơn là mùi sơn vẫn chưa đi hết. Tuy nói là loại sơn không gây hại cho môi trường nhưng em vẫn lo sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Huân Y.”
“Mạch Khê…” Huân Y vừa nghe thấy thế đã vội vàng nói: “Em ở khách sạn là được rồi, không cần phiền toái như vậy đâu.”
“Ở khách sạn? Sao làm thế được, em là khách do chị mời đến, để em ở lại khách sạn chị rất lo lắng.” Mạch Khê lập tức nói.
Lôi Dận đứng một bên cũng lên tiếng hùa theo, “Huân Y đừng ở khách sạn, nếu không Mạch Khê sẽ sốt ruột đến không ngủ được mất.”
“Em cũng không phải trẻ con, em có thể ở lại khách sạn của Lôi thị mà, như vậy là an toàn rồi.”
“Không nên, không nên, tóm lại là em ở bên ngoài chị rất lo. Như vậy đi, chị sẽ bảo người làm đến dọn dẹp, chuẩn bị một phòng khác cho em.” Mạch Khê kiên quyết.
“Mạch Khê…”
“Huân Y có thể ở nhà tôi.” Phí Dạn vốn đang yên lặng cũng đã lên tiếng, giọng nói trầm thấp, dễ nghe.
Huân Y sửng sốt, ngơ ngẩn nhìn người đàn ông cách đó không xa.
Mạch Khê cùng Lôi Dận nhìn nhau, lại tủm tỉm cười.
“Để Huân Y ở nhà anh? Phí Dạ, tôi không nghe nhầm chứ? Anh là đàn ông, một cô gái ở nhà anh thì không tiện cho lắm?” Mạch Khê cố ý hỏi.
“Không đâu. Phòng cho khách ở Lôi gia còn phải sửa một thời gian nữa, Huân Y có thể ở tạm chỗ tôi cũng được.” Phí Dạ nhẹ nhàng nói.
Mạch Khê liếc mắt nhìn lén Huân Y, thấy gương mặt cô đỏ bừng lên thì không khỏi cười trộm.
Lôi Dận nhếch môi một cái, lại ra vẻ vô tình nói, “Phí Dạ, tôi quen cậu bao nhiêu năm như vậy nhưng hình như chưa thấy cậu đưa người phụ nữ nào đến nhà cậu cả.”
Sắc mặt Phí Dạ hiện vẻ xấu hổ, cũng không đáp lại nữa.
“Được rồi, được rồi, nếu Phí Dạ đã lên tiếng thì… Huân Y, em cứ ở tạm nhà Phí Dạ đi.” Mạch Khê vội vàng kéo Huân Y lại, cười híp mắt, nói: “Dù sao khoảng thời gian này em cũng được nghỉ, tha hồ mà đi ngắm cảnh. Có Phí Dạ ở cạnh em thì chị yên tâm rồi.”
“Hả?” Huân Y kinh ngạc.
“Đây là lần đầu tiên em đến Mỹ, đương nhiên là phải đi chơi đây đó rồi. Chị còn có thằng bé con, không tiện đi, em chỉ có thể đi cùng Phí Dạ thôi.” Mạch Khê nói xong lại cố ý nhìn Lôi Dận rồi hỏi…
“Ông xã, thời gian này Phí Dạ có bận nhiều việc không?”
Lôi Dận lập tức nói: “Không có, tất cả công việc hiện tại đều suôn sẻ, không cần quan tâm quá nhiều.”
Mạch Khê cười cười, lại nhìn về phía Phí Dạ, “Phí Dạ, thời gian này anh có phải sắp xếp việc gì khác không?”
"Không có. " Phí Dạ trả lời.
“Vậy thì giao Huân Y cho anh đấy. Anh phải dẫn con bé đi chơi, thăm thú vài nơi, đây là kỳ nghỉ cuối cùng của con bé đấy.” Mạch Khê dặn dò.
“Được, ŧıểυ thư Mạch Khê.” Hắn cung kính trả lời, xưng hô vẫn có phần xa cách.
Mạch Khê cười, đẩy Huân Y vào lòng Phí Dạ…