Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời

Chương 166: Hồi 7, C20

Trước Sau

break
Chương 20: Thương trường như chiến trường (1)

Người ta vẫn nói ‘Thương trường như chiến trường’, việc thay đổi bất ngờ chẳng ai có thể đoán trước. Chỉ cần đứng trên thương trường sẽ như là trên chiến trường, hãm mình trong đó, chẳng ai biết được giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Phiên giao dịch ngày thứ hai bắt đầu, chẳng những là đông đảo dân chơi cổ phiếu chờ mong mà ngay cả giới thương nhân cũng mỏi cổ trông đợi. Cổ phiếu tăng thì sẽ là thắng lợi vang dội, cổ phiếu giảm sẽ khiến cho bao người đang đắc chí lại càng sa sút tinh thần. Có thể nói ‘Thành cũng nhờ cổ phiếu mà bại cũng do cổ phiếu’, thị trường cổ phiếu kéo theo tâm tình của người dân toàn cầu.

Có điều, việc bắt đầu phiên giao dịch tuy là chuyện quan trọng nhưng trước lúc bắt đầu đã xảy ra một sự kiện rất lớn!

Chính là tin tức mới đưa! Giới truyền thông lại bắt đầu một cuộc ‘đại chiến tin tức’ mới! Bản tin này có liên quan đến người đàn ông thần bí sở hữu khối tài sản gần như đế quốc! 

Bản tin này đúng là kinh thiên động địa! Chẳng những nó nói rằng Tổng giám đốc đương nhiệm của Lôi thị từ nhỏ đã sinh hoạt trong bầy sói mà còn đưa ra nghi vấn Lôi Dận không biết đến văn minh nhân loại mà cuối cùng như thế nào đó lại nắm trong tay quyền lực quá cao trong thương giới đến vậy.

Cũng giống như những yêu sách, bản tin này thật sự là xuất phát từ một góc độ rất vô nhân tính, chỉ từ một phía lập trường mà lại phân tích một người đàn ông như Lôi Dận, nó hoàn toàn xoay chuyển cục diện từ bản tin giật gân hai ngày trước.

Thông tin vừa được tung ra, mấy đài truyền hình cùng các kênh tin tức khác cũng đã bắt đầu rục rịch khởi động, một nơi lại đến hai, hai lại đến bốn nhà đài biết...Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, tin tức này như thể một trận đại hồng thủy xối rửa từng lời đồn một.

Công chúng gần như cũng bắt đầu điên cuồng vì tin này. Thậm chí, ngay trên đường, giữa ban ngày, rất nhiều xe đỗ lại xem tin chiếu trên màn hình lớn, tạo thành cảnh tượng huyên náo đã lâu năm không gặp.

Đối với công chúng mà nói, tin tức này có lực sát thương rất lớn!

Người đàn ông Lôi Dận này trong mắt mọi người vô cùng thần bí. Hắn có của cải, quyền thế, thành công, vừa giàu có lại vừa đẹp trai anh tuấn. Điều này dường như là một đặc ân quá lớn cho một người đàn ông. Chẳng những là những người đàn ông muốn biết, thậm chí cả những doanh nhân thành đạt cũng vậy, càng miễn bàn là các thiếu nữ thanh xuân. Bởi vậy, tin tức này vừa đúng lúc thỏa mãn sự tò mò của họ, càng khiến họ có thể bước thêm một bước đến với bí mật của người đàn ông có số tài sản khổng lồ này.

Tuy rằng tin tức nói về bản tính lang sói của người đàn ông này nhưng lại có thể giải thích rằng đó là điều kiện cần thiết cho thành công của Lôi Dận. Bản tính lang sói tương đương với sự quả quyết, trầm ổn. Không những thế, bản tin cũng miêu tả kĩ càng lần Lôi Dận chứng kiến cảnh con người giết chết sói mẹ, điều này cũng khiến công chúng phần nào cảm nhận được sự đau lòng của Lôi Dận trước đây.

Tóm lại, so với vụ tai tiếng tình ái trước mà nói thì tin tức này càng có giá trị bùng phát hơn, lại dấy lên một luồng dư luận khá ầm ĩ.

Có điều, việc truyền tin này cao minh ở chỗ, đó là tính liên tục. Trước phiên giao dịch một tiếng, bản tin phân tích Lôi Dận trước và sau khi nắm trong tay tài sản của Lôi thị. Đây chính là điểm mấu chốt. Nó đánh tan những tin đồn bất lợi hai ngày trước đây. Mà sau khi phiên giao dịch bắt đầu được vài giờ, tin tức lại được truyền ra, lại như một con sóng nâng sự chú ý của khán giả lên.

Lúc bắt đầu phiên giao dịch, cổ phiếu của Lôi thị chẳng những không rớt giá, ngược lại càng tăng cao. Đến khi đợt tin tiếp theo cho thấy khả năng kinh doanh thiên tài trên thương trường, luôn nắm chắc thời cơ, thắng lợi trong tay, cơ trí quyết đoán của Lôi Dận, mọi người đều cảm nhận được vị thế của một nhân vật truyền kỳ trong lịch sử thương giới.

Thời gian tiếp theo, cổ phiếu của Lôi thị lại tiếp tục tăng vọt, cuối cùng hoàn toàn phá vỡ kỉ lục từ trước đó. Cổ phiếu của Lôi thị thực sự đã đạt được thành tích cao nhất.

"Ba!" Giận không thể lợi dụng được thông tin, James nhìn chằm chằm vào màn hình tinh thể lỏng trên tường, vẻ mặt khiếp sợ. Trên màn hình là diễn biến của thị trường cổ phiếu toàn cầu, mỗi con số tăng lên dường như càng khiến ánh mắt lão thêm tối.

"Có chuyện gì đây? Sao lại thành ra thế này?"

"Chủ...chủ tịch...tôi cũng không biết vì sao lại như vậy. Chúng tôi đã nghe theo chỉ thị của ngài, chờ đến gần phiên giao dịch thì sẽ bắt đầu hành động. Có điều không ngờ cổ phiếu của Lôi thị lại một đường tăng vọt. Chúng ta đã đánh tiếng với bọn phóng viên nhưng không hiểu vì sao mà sau đó người ta đổ xô đi mua cổ phiếu." Trợ lý hành chính đặc biệt là một người đàn ông trung niên, khá cao lớn, mang nét điển hình của người đàn ông vùng Địa Trung Hải nhưng giờ lại đang đổ đầy mồ hôi lạnh.

"Ngươi không biết? Vậy ngươi có biết vị trí của mình hay không?" James hoàn toàn nổi điên, hận không thể cầm cái gạt tàn trên bàn phang thẳng lên đầu người trợ lý. Hôm nay lão vừa đến công ty chưa được một tiếng, sao tình hình lại xoay chuyển thành ra thế này?

"Chủ tịch, hôm nay, trước phiên giao dịch một tiếng, có tin tức về Lôi thị. Tôi nghĩ, có phải vì những tin tức này mà..."

"Đưa tin, đưa tin gì?" James kinh ngạc.

Tay trợ lý hành chính lập tức chuyển kênh trên màn hình. Trên đó vẫn là tin tức nóng như lửa cả ngày hôm nay, truyền kỳ về quá trình lập nghiệp của Lôi Dận. Thậm chí truyền thông còn tổng hợp, đánh giá tiềm năng cổ phiếu của Lôi thị, sinh động như thật, dần trở thành người dẫn đường cho dân chơi cổ phiếu.

James cả kinh, hai mắt trợn tròn. Lão chỉ vào màn hình đang phát tin, kinh hãi kêu to, "Tin tức này bắt đầu phát ra từ lúc nào?"

"Chủ tịch, cách đây một tiếng."

"Cái gì?" James quả thực cũng gần tức đến hộc máu, thiếu chút nữa thì hất tung cái bàn, "Vì sao ngươi không cho ta biết? Ta nuôi các ngươi lâu như vậy, đến cuối cùng lại đưa ta ra đường hẻm này hả?"

Viên trợ lý đặc biệt lau lau mồ hôi trên trán, thật cẩn thận nói: "Tôi có gọi điện thoại cho ngài, nhưng chính ngài đã tắt máy..." 

"Cái gì?" James chấn động, vội vàng moi điện thoại di động ra, quả nhiên đã tắt máy. Chết tiệt! Trước giờ lão chưa từng có thói quen tắt máy!

"Chủ tịch, kế tiếp chúng ta phải làm như thế nào?"

"Cút! Cút ra ngoài cho ta!" James hổn hển rống lớn một câu.

"Dạ dạ." Tay trợ lý sợ tới mức rời khỏi văn phòng nhanh như chớp.

James tức điên lên, tim đập thùm thụp. Lão lấy điện thoại lại, nhấn mạnh nút khởi động. Tại sao có thể như vậy? Sao lão có thể tự tay tắt máy chứ?

Đang nghĩ ngợi, di động lại truyền đến tiếng chuông. Lão nhìn chăm chú, là một dãy số lạ.

"Ai đấy?" Lão nhận cuộc gọi.

"Ngài James, tôi là Phí Dạ, trợ lý đặc biệt của Lôi tiên sinh. Sáng sớm đã quấy rầy ông thật là có lỗi, có điều, Lôi tiên sinh rất quan tâm không biết đêm qua ngài James có vui vẻ không, nên dặn tôi gọi điện hỏi thăm một chút."

"Cậu, cậu nói những lời này là có ý gì?" James không ngờ sẽ nhận được những lời đó vừa khi bắt điện thoại, càng không thể ngờ đối phương lại biết số điện thoại của lão.

"Không có ý gì cả. Chỉ là Lôi tiên sinh biết ngài James luôn thích mỹ nữ. Nếu ngài James cảm thấy mỹ nữ tối qua chưa hài lòng thì Lôi tiên sinh có thể tùy thời vì ngài James mà chuẩn bị một người khác."

James kinh hãi, đột nhiên có chút phản ứng...

"Thì ra...Tất cả đều là do các ngươi giở trò quỷ quyệt!"

Chương 20: Thương trường như chiến trường (2)

Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng cười trầm thấp của Phí Dạ, trong giọng cười còn mang rõ sự khinh miệt, "Ngài James nói như vậy không đúng rồi, tối qua không phải là ngài thật sự rất vui vẻ sao?"

"Ngươi..."

"À, đúng rồi, Lôi tiên sinh còn bảo tôi gửi lời cảm ơn đặc biệt đến ngài James, cảm ơn ông vì Lôi thị hôm nay đã kiếm thêm được năm trăm triệu." Tiếng cười của Phí Dạ càng rõ hơn.

"Đáng chết!" James ức đến gần hộc máu mồm, ném thẳng điện thoại lên tường, lúc điện thoại rơi xuống đất, cả người lão run lên!

Thì ra, ả đàn bà chủ động quyến rũ lão đêm qua trên giường chính là con đàn bà do Lôi Dận sắp đặt! Đáng chết nhất chính là…có thể việc không nhận điện thoại từ công ty cũng chính là do con đàn bà kia.

Chết tiệt! Lôi Dận lại có thể một mũi tên trúng hai đích, xem ra lão thực sự đã xem thường hắn rồi. Có điều, nếu lần này đã để Phí Dạ gọi điện đến thì cũng tức là Lôi Dận đã chính thức tuyên chiến với lão. Lão không thể thua, tuyệt đối không thể thua, nếu không thì coi như tất cả đều công cốc.

"Cốc cốc cốc…" Ngoài cửa vang lên vài tiếng gõ nhẹ nhàng, sau đó là làn hương sực nức ập vào, lại thêm cả tiếng giày cao gót chan chát nện trên mặt đất.

James giương mắt nhìn, nhíu mày lại, "Sao cô lại đến đây?"

"Cha nuôi…" Fanny hơi bị trẹo gót giày, vẻ mặt như thể một con búp bê bị ấm ức, lao thẳng vào lòng James, "Cha phải làm chủ cho con gái đó nha."

James cảm thấy cực kỳ phiền phức, lại bị cô nàng chạy đến nhõng nhẽo như vậy thì càng điên tiết hơn, đẩy cô ta ra sau rồi quay người về ngồi xuống ghế chủ tịch, không vui mà nói, "Không có việc gì thì đừng có chạy đến đây, chẳng lẽ cô còn muốn phóng viên bới móc quan hệ giữa chúng ta hay sao?"

Fanny ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã nhìn ra được tâm trạng không tốt của James thì trong lòng cũng kinh hãi, nỗi bất an mơ hồ cùng sự cảnh giác dâng lên. Cô ta cẩn thận tiến lên, ra vẻ điềm đạm đáng yêu, “Cha nuôi, thực xin lỗi, là con gái không tốt, chỉ tại con gái nóng vội thôi."

"Cô gấp cái gì?" James không kiên nhẫn, hỏi thẳng luôn.

"Còn không phải là con bé Mạch Khê sao?...” Fanny thấy lão mất hứng thì liền làm ra vẻ ‘phong tình vạn chủng’ bước lên, ngoan ngoãn ngồi lên đùi lão, bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng vuốt ve trên ngực lão, “Có đôi khi con thực sự hoài nghi, không biết con nhỏ đó từ đâu chui ra nữa, sao có thể thần thông quảng đại đến nỗi làm cho tất cả mọi người đều yêu quý. Tối qua con nghe lén cuộc họp của ban quản trị, ý của họ là lần này bằng bất cứ giá nào cũng phải để cho Mạch Khê nhận được giải thưởng ca sĩ mới. Sao họ có thể làm thế chứ? Cho dù Lôi Dận có lợi hại đến đâu thì cũng không thể không nể mặt cha nuôi chứ.” 

“Hừ, không chỉ là không nể mắt đâu, hắn còn dám ngang nhiên tuyên chiến với ta đấy.” James nghe đến đây liền nổi cơn tức giận. Lão vốn định lợi dụng thời cơ lần này giáng cho Lôi Dận một đòn trí tử, lại không ngờ, chẳng những khiến hắn ung dung thoát nạn mà còn càng làm cho mọi người ủng hộ Lôi Dận hắn hơn.

Fanny nghe vậy thì kinh hãi, “Sao có thể thế được?”

“Chẳng lẽ lúc cô tới đây không thấy thị trường cổ phiếu đang tăng giá sao?” James không vui mà nói một câu.

Lúc này Fanny mới hiểu được là có chuyện lớn đã xảy ra. Cô ta làm gì ra có tâm trạng mà quan tâm đến thị trường cổ phiếu, trong lòng cô ta chỉ có chuyện giành giải thưởng mới là quan trọng nhất. Đương nhiên, những điều này cô ta tuyệt đối không dám nói ra, chỉ cẩn thận hỏi, “Chẳng lẽ…người đàn ông Lôi Dận này thực sự có thể xoay chuyển càn khôn?”

Cô ta ít nhiều hiểu về kế hoạch của cha nuôi, chỉ có điều, không ngờ Lôi Dận có thể dễ dàng tránh được kiếp nạn này.

“Hừ, ta mặc xác hắn có càn khôn hay cái gì gì đấy, tóm lại, thằng nhãi Lôi Dận này…nhất định ta phải thắng!” James phẫn uất, đập mạnh lên mặt bàn rồi quay đầu nhìn về phía Fanny, “Không lấy được giải thưởng cũng không quan trọng, chỉ cần con có thể hỗ trợ cha nuôi đạt được mục đích, cha nuôi cam đoan về sau con muốn lấy giải thưởng gì cũng được!”

Fanny nao nao… “Cha nuôi, không phải là cha bảo con từ bỏ giải thưởng lần này đấy chứ? Giải thưởng ca sĩ mới là rất quan trọng.”

“Ta đây hỏi con, con muốn lấy giải ca sĩ mới hay là ca hậu?” Rốt cục James cũng gợn lên ý cười, kéo cô nàng lại, “Con gái ngoan à, con thử suy nghĩ xem, không có Lôi Dận, không có Mạch Khê, còn ai có thể tranh danh hiệu ca hậu với con cơ chứ?” 

“Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì hết, cho dù bây giờ con có muốn tranh giải thưởng này cũng không có cách nào cả. Lần này ta có thể nhìn ra được tình thế bắt buộc của Lôi Dận, hắn nhất định sẽ làm cho Mạch Khê nhận được giải thưởng này.” James nham hiểm nói: “Có điều, không thành vấn đề, trước cho bọn chúng nếm thử vị ngon ngọt. Trong khoảng thời gian này, con cố gắng bới móc một chút chuyện lặt vặt liên quan đến Lôi Dận để có cái uy hiếp hắn, ta không tin lần nào hắn cũng có thể biến dữ thành lành được!”

“Cha nuôi, cha còn muốn tiếp tục đối phó với Lôi Dận sao? Lần này đã đánh rắn động cỏ rồi, anh ta nhất định sẽ có đề phòng.” Fanny biết dã tâm của cha nuôi mình, thử đưa ra nghi vấn.

“Ta mà phải sợ hắn? Hiện tại ta cũng đã là người cạnh tranh với hắn, hắn cũng không dám ra tay với ta đâu. Fanny, kế tiếp phải dựa vào con, tìm bọn phóng viên lá cải, hỏi thăm vụ bê bối tình ái trước đây. Tóm lại là kiểu gì cũng phải làm rùm beng chuyện này lên. Fanny à, con phải nhớ kỹ, cha nuôi có thành công thì hai mẹ con con mới sung sướиɠ được.”

Fanny gật đầu, “Yên tâm đi cha nuôi.” 

_______________

“Phí Dạ, hôm nay vất vả rồi.” Trong thư phòng, Lôi Dận đưa một ly rượu đỏ đến trước mặt Phí Dạ, vẻ mặt hoàn toàn thoải mái, tay còn lại thì hắn đang ôm Mạch Khê.

Phí Dạ lại như thể cố nhắm mắt làm ngơ, cũng không hề nhận ngay lấy ly rượu mà như đang chìm trong trầm tư.

Lôi Dận hơi nhíu mày…

“Phí Dạ!” Giọng nói của Lôi Dận cao hơn một chút.

Phí Dạ đột nhiên như sực tỉnh lại, giật mình nhìn Lôi Dận rồi mới đưa ánh mắt đến ly rượu. Sắc mặt hắn có vẻ xấu hổ, hắn đưa tay nhận lấy ly rượu rồi nhẹ giọng nói, “Thật ngại quá, Lôi tiên sinh.”

Đầu mày Lôi Dận thoáng hiện vẻ không vui nhưng hắn cũng không nói thêm gì, lập tức ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía Phí Dạ cách đó không xa.

Thế nhưng, Mạch Khê lại không nhịn được bèn lên tiếng, “Phí Dạ, anh không sao chứ? Sao nhìn như kiểu đang có tâm sự vậy?”

Phí Dạ ngẩng đầu, nhẹ nhàng cười, “Tôi không sao, cảm ơn ŧıểυ thư Mạch Khê đã quan tâm.”

Lôi Dận dựa người vào sofa, lãnh đạm hỏi, “Thị trường chứng khoán hôm nay tăng, lợi nhuận được bao nhiêu?”

“Lôi tiên sinh, là 34,5%.” Phí Dạ trả lời.

“Xem ra cậu đã mệt chết rồi.” Đột nhiên Lôi Dận nói.

Phí Dạ ngẩn ra, vội vàng trả lời, “Không có, Lôi tiên sinh.”

“Về nghỉ ngơi đi, cho đến giờ tôi chưa từng thấy dáng vẻ mệt mỏi của Phí Dạ, mà cũng không muốn nhìn thấy.” Lôi Dận hạ lệnh ‘đuổi khách’.

Phí Dạ nghe thấy vậy thì đứng dậy, “Thuộc hạ đi đây.”

Lôi Dận gật đầu, cũng không chút động tĩnh gì mà nhìn theo bóng lưng hắn. Mắt vừa thấy Phí Dạ ra đến cửa, hắn đã thản nhiên bổ sung một câu... “Còn có một chuyện cậu phải nhớ, lợi nhuận hôm nay đạt được là 35,4% chứ không phải là 34,5% như cậu nói!”
break
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc