Chương 20: Có khách đến chơi (7)
“Thực xin lỗi…”
“Nha đầu ngốc, chị đâu có trách em.” Úc Noãn Tâm cười nói: “Lúc ấy em nghĩ như thế cũng phải thôi. Dù sao chuyện tình của chị với Thiên Kình lúc đó cũng chỉ có hai bọn chị biết rõ ràng nhất. Cũng giống như em và Lôi Dận vậy, yêu hay không, yêu sâu đậm đến đâu cũng chỉ có hai người trong cuộc mới hiểu được. Có điều, hạnh phúc trong mắt em tan chảy thế kia, chị thật không thể hiểu nổi sự chậm chạp lúc trước của em. Hôm nay, chị chính thức nói với em lời chúc phúc từ tận đáy lòng.”
“Cám ơn chị, Noãn Tâm…” Mạch Khê cùng Úc Noãn Tâm nhìn nhau cười, cả hai đều tràn vẻ hạnh phúc…
______________________
Trong khoảng thời gian này, ngày qua có nhanh có chậm. Quan hệ giữa Lôi Dận cùng Mạch Khê càng ngày càng tốt. Trên thực tế, tình cảm của Lôi Dận thể hiện vừa trực tiếp, vừa mãnh liệt. Đối với Mạch Khê, hắn như là một thể thống nhất giữa một người cha với một người yêu, có chu đáo, có yêu say đắm, cũng có tính nhẫn nại cực độ cùng bao dung, chiều chuộng. Được người đàn ông như vậy yêu, đối với Mạch Khê mà nói là một điều vô cùng hạnh phúc. Bởi vì những chuyện Mạch Khê không thể tưởng tượng được, hắn cũng nghĩ ra mà làm; chuyện Mạch Khê mới nghĩ tới thôi mà hắn đã làm xong xuôi.
Mà Mạch Khê cũng dần dần quen với mối quan hệ này. Mỗi ngày, cô vui vẻ nhất là khi Lôi Dận trở về, sẽ nhào vào lòng hắn làm nũng, thỉnh thoảng còn chủ động hôn hắn. Cô biết, Lôi Dận thích cô như vậy đó…
Thời gian từng ngày trôi qua, đương nhiên là ngọt ngào nhưng cũng sẽ phát sinh chuyện không làm người ta toại nguyện. Chính là, Đàm Đồng qua đời. Sau khi ông được cảm nhận được cảnh ‘thiên luân chi nhạc’ (hạnh phúc gia đình) cùng Mạch Khê, thì cuối cùng cũng phải nhắm mắt xuôi tay.
Mùa đông này, Mạch Khê đã trải qua rất nhiều chuyện, được có, mất có…Lúc cô đứng trước mộ Đàm Đồng, tự mình lau bức ảnh trên bia đá thì hốc mắt cũng hồng hồng. Nhìn khuôn mặt Đàm Đồng nở nụ cười hiền từ, ngực cô đau như dao đâm thấu.
Đêm Đàm Đồng qua đời, cô khóc đến thắt ruột. Khó khăn lắm mới có thể được gặp lại cha, lại cha cô lại bị bệnh tật tra tấn đã nhanh chóng qua đời. Tuy rằng đây cũng là một loại giải thoát cho ông khỏi đau đớn, nhưng Mạch Khê vẫn cảm thấy thật bất lực.
Địa điểm hạ huyệt cho Đàm Đồng được chọn rất kĩ, sơn thủy hữu tình. Phong cảnh ở đây cũng rất đẹp, bốn phía yên tĩnh không nhuốm lợi danh. Có lẽ, ở nơi này, cho dù là người còn quyến luyến nhân gian cũng có thể yên nghỉ.
Mạch Khê vẫn quỳ trên mặt đất, cái lạnh buốt thấu qua đôi tất chân mà cô vẫn không biết, chỉ nhìn lên tấm bia mộ của Đàm Đồng. Phía sau, Lôi Dận cũng đau lòng. Hắn cúi người nhẹ nhàng nâng cô dậy, cởi áo khoác của mình ra choàng lên vai cô, thuận thế ôm chặt cô vào lòng.
Người đến nghĩa trang còn có Đàm Trử Quân, Đàm Trử Bách, Phí Dạ. Trừ từng ấy người ra còn có một cô gái, trên vầng trán cũng đậm vẻ sầu bi, ánh mắt sưng đỏ; hẳn nhiên là cô ấy cũng đã khóc. Cô đi đến bên cạnh Mạch Khê, nhẹ nhàng nói, “Em gái, ba đã đi rồi, về sau chúng ta là người một nhà.”
Cô chính là Đàm Hinh Hạm đang học tại nước Pháp xa xôi, là con gái út của Đàm Đồng. Trời sinh bản tính thiện lương, không ham tranh giành, nghe nói đến chuyện của cha lúc trước, cô đã rất nhanh tiếp nhận Mạch Khê. Trong mắt cô, Mạch Khê là người đáng thương nhất, đã lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy, lại chưa từng được hưởng tình thương của cha. Còn bọn họ, bao nhiêu năm vẫn được ở cạnh cha. Tuy rằng năm đó ông đã…phản bội mẹ họ, nhưng Hinh Hạm rốt cục vẫn tha thứ cho cha.
Mạch Khê rưng rưng nhìn Hinh Hạm. Đúng vậy! Cô có người thân. Từ lúc biết được cha, cô sẽ không còn một mình nữa, cô có anh trai, có chị gái…
Đàm Trử Quân lạnh lùng nhìn tất cả mọi việc trước mắt, còn Đàm Trử Bách lại cúi đầu nhìn ảnh Đàm Đồng…Trên đời này, chuyện nói dối một chút chính là như vậy, đã nói được một cách hợp lý thì ắt sẽ có người tin.
Trong nghĩa trang, ngoài vệ sĩ ra thì có sáu người. Trong đó cũng chỉ có Hinh Hạm và Mạch Khê là chẳng hay biết gì, còn lại bốn người đã xác định cả đời này phải che giấu hoàn hảo lời nói dối kia.
Một lúc lâu sau, Đàm Trử Quân nhả một vòng khói rồi ném điếu thuốc xuống đất, nhấc chân di mạnh lên. Anh bước tới, nói ――
“Mạch Khê, về sau em có tính toán gì không?”
Tuy nói rằng anh biết rõ ràngchân tướng sự việc, lúc bắt đầu cũng rất mâu thuẫn với ý định của Lôi Dận; nhưng khi nhìn thấy bộ dáng Mạch Khê khóc đến đỏ hai mắt, tim anh cũng mềm đi rất nhiều. Mạch Khê là một cô bé rất hiểu chuyện, nên anh cũng không muốn vì sự tức giận của mình mà khiến cô hoàn toàn mất đi hy vọng!
Mạch Khê ngẩng đầu nhìn Đàm Trử Quân. Đây từng là người thầy đã giúp cô rất nhiều trong sự nghiệp ca hát, không ngờ lại trở thành anh trai cô. Trong nhất thời cô không biết nói gì, cũng không biết nên trả lời câu hỏi của anh thế nào.
Lôi Dận thấy thế, nắm lấy bả vai cô, nhìn về phía Đàm Trử Quân…
“Khê nhi sẽ tiếp tục sống cùng tôi, mọi chuyện đều như lúc trước.”
Sắc mặt Đàm Trử Quân thoáng trầm xuống, “Lôi tiên sinh, cậu làm như vậy có phải là ích kỷ không? Sao không hỏi ý kiến Mạch Khê?”
“Tất cả chuyện của Khê nhi đều là tôi sắp xếp vì cô ấy, chỉ cần cô ấy thích tôi sẽ thỏa mãn cô ấy. Tôi nghĩ, về chuyện của Khê nhi, vẫn là Đàm tiên sinh không nên quan tâm mới phải.” Tham vọng chiếm hữu của Lôi Dận hiển nhiên rất mãnh liệt. Mạch Khê chỉ có thể ở lại bên cạnh hắn, về phần những người đàn ông khác, một cơ hội nhìn trô,k một cái cũng không có.
“Dận…” Mạch Khê theo bản năng kéo góc áo hắn, mất tự nhiên nhìn về phía Đàm Trử Quân, “Đàm…Anh cả, trước mắt em không có kế hoạch gì cả.”
Cô vẫn không quen gọi anh ta là anh cả, lúc sửa miệng đương nhiên có chút khó khăn. Từ sau khi biểu lộ tình cảm cùng Lôi Dận, mỗi ngày cô đều như một cô gái hạnh phúc. Ngày ngày qua đi, cô lại quên mất nên tính toán một chút cho chính mình.
Đàm Trử Quân than nhẹ một hơi, “Mạch Khê, trong mắt anh, em có tài thiên phú rất lớn với âm nhạc. Nếu em thích hát, sao không trở về làng nhạc, tiếp tục phát triển sự nghiệp ca hát? Hơn nữa, anh và Trử Bách, à, chính là anh hai của em, hai bọn anh sẽ toàn lực giúp đỡ em, để em thực hiện được giấc mơ của mình.”
“Trở về làng nhạc?” Mạch Khê ngây ngẩn cả người. Hiển nhiên, lời này của Đàm Trử Quân khiến cô thật kinh ngạc. Trở về giới ca hát không phải là cô không nghĩ tới, có điều, sau ba năm, hình tượng của cô trong làng nhạc đã sớm như mây bay rồi.
Đàm Trử Bách cũng tiến lên, nhẹ nhàng gật đầu một cái, “Anh cả nói rất đúng. Mạch Khê, giọng hát của em rất tốt. Về làng nhạc, vừa làm vui khán giả, vừa thỏa mãn sở thích của mình. Để làm nên thành công mới không khó, đã có anh và anh cả giúp em, yên tâm đi.”
“Đúng vậy, em ạ.” Đàm Hinh Hạm nhẹ giọng khuyên bảo: “Chị đã nghe em hát rồi, ba năm trước đây là vô tình nghe được, thật sự rất êm tai. Nếu em có thể quay về giới giải trí, lên danh ca hậu, chị càng có dịp khoe với các bạn học rằng mình có một em gái là ca hậu đó nha.” Cô vui vẻ nói đùa, đương nhiên cũng là lời đề nghị từ đáy lòng.
“Em ...”
“Không được!” Mạch Khê vừa muốn mở miệng, Lôi Dận lại lạnh giọng lên tiếng thay cô đáp mấy lời thuyết phục kia, hai tròng mắt hắn trông hờ hững nhưng lại vô cùng sắc nhọn, “Bỏ ý nghĩ này đi, tôi sẽ không để Khê nhi quay về giới ca hát!”
[1]: Lưỡng tình tương duyệt (两情相悦), đại ý: hai bên đều yêu nhau. Câu Lưỡng tình tương duyệt, quý ở từ ‘duyệt’ có thể hiểu đại ý là, ‘cả hai đều yêu nhau, điều quan trọng là ở từ yêu ấy.’
“Lưỡng tình tương duyệt” là một thành ngữ hiện đại nhằm chỉ hai bên vừa ý yêu nhau, bắt nguồn từ "Trương Cư Chính" Quyển 3 – Hồi 19 của tác giả Hùng Triệu Chính. Thành ngữ này cũng được đặt tên cho một bài hát nằm trong Album của nhạc phim “Hoa mộc lan.”
Hồi 6 – Chương 21: Chủ quyền trong tình yêu (1)
Mạch Khê ngẩn ra, quay đầu nhìn về Lôi Dận bên cạnh mình. Khuôn mặt hắn giữa ánh sáng mặt trời chói chang, có phần anh tuấn nhưng lại không chân thực. Từng đường nét như điêu khắc tuy có nét bình tĩnh, nhưng cũng có sự giận dữ mơ hồ nào đó. Bàn tay to lớn nắm lấy vòng eo nhỏ của cô, siết vào càng chặt, như sợ hãi rằng, chỉ cần buông lỏng tay, cô sẽ bị người khác đoạt mất.
Đàm Trử Quân thấy thế, sắc mặt rõ ràng không vui, “Lôi tiên sinh, tôi đang hỏi ý kiến Mạch Khê!” Ngụ ý của anh ta thật rõ ràng!“Ý kiến của tôi, chính là ý kiến của Khê nhi!” Lôi Dận không chút nào kiêng dè, khuôn mặt đạm mạc chợt trở nên lạnh băng.
Đàm Trử Quân hừ lạnh, anh ta luôn luôn có thành kiến đối với Lôi Dận. Trước đây còn có thể xem như người lạ, còn bây giờ, mọi chuyện đã khác rồi. Tận lực xem nhẹ cánh tay đang giữ lấy ở eo Mạch Khê, anh ta nhíu chặt mày, “Lôi tiên sinh, trên thực tế, anh chỉ là cha nuôi của Mạch Khê mà thôi. Còn tôi, là anh em có huyết thống với con bé. Dựa theo mối quan hệ này, tôi nghĩ lời tôi nói có giá trị hơn chứ?”
Hai người đàn ông cao lớn bắt đầu giằng co, dường như mỗi lúc một nghiêm trọng. Mạch Khê thấy thế, vội vàng chen vào giữa khuyên can, “Được rồi được rồi, hai anh không nên tiếp tục tranh cãi ..."
“Mạch Khê, kỳ thực anh cả nói đúng!” Đàm Trử Bách đã mở miệng, nhẹ nhàng cắt ngang lời cô. Trong giọng nói đó có chút lười nhác, vừa như là nói cho Mạch Khê nghe, cũng là nhìn về hướng Lôi Dận.
“Cha bây giờ không còn nữa, “huynh trưởng vi phụ” (đại ý: anh lớn thay cha), dù ân tình cha nuôi có lớn cũng không thể thay thế quan hệ huyết thống chứ? Mạch Khê, điều này em cần phải cân nhắc cho kỹ.”
“Anh hai, em ..." Mạch Khê lâm vào thế khó xử, hàng mày nhẹ nhàng nhíu lại.
Đôi mắt như chim ưng của Lôi Dận chậm rãi nheo lại. Hai anh em nhà này nhất định là cố ý, không ngờ còn học được mấy chiêu bỉ ổi này! Nhưng hắn là Lôi Dận, muốn áp đảo hắn ư?
“À, tôi quên nói cho hai vị biết, Khê nhi chẳng những là con gái nuôi của tôi, mà còn là người con gái tôi yêu. Nói cách khác, hai người đương nhiên là anh trai của cô ấy, nhưng mà, người đi cùng Khê nhi cả đời là tôi, mà không phải là các người. Về điều này, hy vọng các người hiểu rõ một chút!”
Sắc mặt hai anh em nhà họ Đàm ngẩn ra, bọn họ không đoán được Lôi Dận lại thẳng thắn, vô tư thừa nhận quan hệ nhìn có vẻ vớ vẩn này.
Đàm Hinh Hạm hoảng lên. Cô là một con mọt sách điển hình, miễn tiếp xúc với việc nam nữ. Nhưng lời nói của Lôi Dận dọa cô không nhẹ. Đàm Hinh Hạm kéo Mạch Khê qua, vô cùng khẩn trương, nhỏ giọng hỏi, “Bé út à, người kia…người kia không có vấn đề gì chứ? Đó là cha nuôi của em nha, hai người…hai người làm sao có thể mến nhau được hả?”
“Chị…em…kỳ thực ..." Mạch Khê vụng trộm nhìn Lôi Dận một cái, thấy hắn đương trưng ra vẻ không vui, giống như một đứa nhóc vừa bị đoạt đi món đồ quý giá nhất, cô nhịn không được cười cười, nhẹ nhàng nói, “Em thật sự thương anh ấy mà…”
“Hả?” Đàm Hinh Hạm giật thót, nuốt nước miếng xuống, “Nhưng là…nhưng là…chị nghe nói người đàn ông này rất đáng sợ đó, sau lưng hắn còn có cả tổ chức xã hội đen nữa.” Cô nói năng có chút lộn xộn, “Bé út ơi, em không sợ người ngoài sẽ đồn bậy lên hay sao?”
Mạch Khê mỉm cười, trong đáy lòng như tràn ra dòng nước ấm, “Chị, chị yên tâm đi, em tin tưởng anh ấy. Chỉ cần có anh ấy bên cạnh, em không sợ gì nữa.”
Đối với Đàm Hinh Hạm, cô cũng hiểu biết rất nhiều. Chị ấy học ngành y, là người điển hình không màng tới thế sự, tính tình trời sinh cũng rất đơn thuần, hẳn nhiên cũng chưa gặp qua với người đàn ông nào có bối cảnh xã hội đen cả. Trong thế giới của chị trắng đen đều hết sức rõ ràng. Như vậy cũng rất tốt, sẽ không va vấp phải nhiều thống khổ. Cứ đơn thuần như vậy mà học tập, mà đi vào cuộc sống, tương lai cũng sẽ gặp một tình yêu đơn thuần. Nếu như ngay khi bắt đầu cô đã vô lo vô nghĩ mà sẵn sàng yêu, thì liệu cô và Lôi Dận có phải đi nhiều đường vòng đến vậy không?
Đàm Hinh Hạm nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp mở lớn ra. Cô thực không rõ Mạch Khê vì sao lại yêu một người đàn ông còn lớn hơn mình những mười bốn tuổi, thực sự rất lo lắng. Vừa muốn mở miệng nói thêm, đã thấy Lôi Dận sớm mất sạch kiên nhẫn, đi nhanh tới, ôm Mạch Khê vào lòng lần nữa...
“Hôm nay đã trễ rồi. Khê nhi, chúng ta cần phải trở về.”
“Lôi Dận, cậu ..."
“Anh cả…” Mạch Khê thấy Đàm Trử Quân còn muốn bước tới ngăn cản, nhẹ giọng mở miệng, nhìn về phía Lôi Dận một chút, thấp giọng nói, “Anh yên tâm đi, Dận không phải là người không rõ phải trái gì, em sẽ nói chuyện với anh ấy.”
Đàm Trử Quân hồ nghi nhìn cô, cô lại gật gật đầu với anh.
Lôi Dận mặc kệ mọi thứ, kéo Mạch Khê rời khỏi nghĩa trang!
————————————
Dọc theo đường đi, Lôi Dận cũng không nói gì cả, chỉ nắm bàn tay nho nhỏ của Mạch Khê thật chặt. Đi đến trước xe, không đợi vệ sĩ bước tới, hắn đã chủ động mở cửa xe ra cho cô, nhàn nhạt nói, “Lên xe đi.”
Mạch Khê vẫn không thể nhìn ra hắn đang vui vẻ hay tức giận gì đó, vẫn nghe lời chui vào, đóng cửa xe, cũng im lặng không nói gì cả.
Trong xe, bầu không khí yên tĩnh chết người. Lôi Dận lẳng lặng nhìn chằm chằm ly rượu trong tay, một bàn tay khác vẫn nắm tay Mạch Khê thật chặt không buông.
Trở về đến Bạc Tuyết bảo, những người làm ào ào ra cửa nghênh đón. Mạch Khê máy móc theo hắn lên lầu, vào phòng ngủ ...
“Dận…ưm…” Vừa vào cửa, Lôi Dận đột nhiên đè ép Mạch Khê, vây lấy cô áp trên tường, thô bạo hôn mạnh lên đôi môi anh đào kia. Hành động của hắn quá mức đột ngột, đầu lưỡi chui vào trong khoang miệng cô, thậm chí còn khiến Mạch Khê hơi đau đau.
Trong hô hấp của Mạch Khê toàn là mùi xạ hương nhàn nhạt của hắn, đó chính là hơi thở nguyên thủy nhất của đàn ông, lộ ra sự bá đa͙σ cùng mạnh mẽ, khiến người ta nhịn không được mà si mê…
Bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên ngực hắn, ngừa cho trường hợp vì bị hôn đến thiếu không khí mà đổ nhào xuống. Nhưng là, chao ôi, cho dù người đàn ông này có thô bạo, có dã man đến bao nhiêu thì cô vẫn không có cách nào ngăn cản được sự rung động hắn mang đến.
Dần dần, Lôi Dận chuyển sang dịu dàng hơn, lại càng là triền miên…
Đôi môi mỏng từng chút, từng chút một giữ lấy môi cô, như là dùng tất cả quyến luyến cùng trìu mến, để quấn quít, để gắn bó. Ngay cả đôi mắt xanh lục hờ hững dọc cả đường về cũng trở nên thâm tình, chu đáo săn sóc.
“Khê nhi…” Đôi môi hắn nhẹ nhàng chạm vào cô, giọng nói dịu dàng, theo mỗi động tác hôn môi rơi xuống ...
“Anh yêu em…yêu em…”
Tình yêu triền miên, mỗi một câu nói tràn khắp trong lòng Mạch Khê, để cô hoàn toàn cam tâm tình nguyện hòa tan trong tình yêu của hắn.
“Dận…” Cô nâng mắt, chìm vào đôi đồng tử xanh lục, thâm tình như nước kia, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt hắn, “Em cũng yêu anh…”
Lôi Dận vừa lòng nhếch môi, lại một lần nữa phủ lên môi cô, như một đứa trẻ tham ăn, lần lượt nhấm nháp hương vị tươi ngọt của cô…Cho đến khi hơi thở Mạch Khê trở nên dồn dập hơn trước, những tiếng rêи ɾỉ cũng bắt đầu bật thoát, hắn rốt cuộc nhịn không được bế xốc cô lên, nhẹ nhàng đặt xuống giường.
“Khê nhi, đồng ý với anh, về sau không được gần gũi với hai anh em Đàm Trử Quân.” Hắn đè thân mình lên, giọng nói mềm nhẹ như là mệnh lệnh, nhưng càng giống một cách thỉnh cầu hơn. Ngay cả đôi mắt xanh lục kia cũng tản ra tia sáng dịu dàng, nhìn cô, tình cảm sâu nặng như biển cả.
Chương 21: Chủ quyền trong tình yêu (2)
Mạch Khê yên trong lòng hắn, đôi mắt to chớp chớp. Lôi Dận nói xong câu đó, lại nhìn cô một lúc, tâm không chịu được, cúi đầu định hôn tiếp, lại bị hai bàn tay nhỏ bé của cô che môi hắn lại...
Lôi Dận nhíu mày.
Mạch Khê chu miệng nhỏ lên, cố ý bất mãn mà nói, “Anh rất là bá đa͙σ nhá. Hai người đó là anh trai ruột của em, cái gì mà không được gần gũi quá chứ?”
Lôi Dận ảo não. Cái này gọi là “Tự làm bậy không thể sống” (ý chú là “gậy ông đập lưng ông” ấy). Lúc trước, hai anh em này là hắn sắp xếp cho cô. Không nghĩ tới ngày hôm nay lại thành chướng ngại vật. Tuy rằng hắn biết hai anh em kia hoàn toàn không có ý gì đối với Mạch Khê, nhưng là, hắn thực rất, rất khó chịu khi thấy bất cứ gã đàn ông nào nhìn chằm chằm vào Mạch Khê của hắn!
“Ầy, không phải cả anh trai em anh cũng ghen chứ?” Mạch Khê thấy hắn trầm mặc, nghĩ lầm là hắn như thế, không khỏi cười khẽ, “Lòng dạ anh cũng quá hẹp hòi nha. Em với hai anh ý có quan hệ huyết thống mà, anh cho là bọn họ làm gì được với em hả?”
“Tóm lại…không được quá gần gũi với họ.” Lôi Dận nói một câu kỳ quái. Loại chuyện này hẳn nhiên không thể nói rõ ràng được, bằng không, với sự nhạy cảm của Mạch Khê, cô nhỏ nhất định sẽ phát hiện có điều không thích hợp. Đến lúc đó, một khi lời nói dối này bị phá ra, sẽ là một trận ‘tai bay vạ gió’ dị thường!
“Được rồi được rồi nha…” Mạch Khê ôm hắn, cười hì hì như một đứa trẻ, “Em đây mỗi ngày đều quấn quít lấy anh. Anh đến công ty làm việc em cũng quấn theo, anh ở trong tổ chức em cũng quấn luôn. Tóm lại, anh đi đâu em đi đó, như vậy được không?”Lôi Dận vừa nghe, vô cùng hứng khởi, cả mắt đều sáng trưng hẳn lên, ý cười bên môi không cần nói cũng biết, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
“Đương nhiên là tốt. Anh hận không thể mỗi ngày đều nhét em vào trong túi, đi đến đâu thì đưa theo đến đấy.”
Những lời nói này khiến lồng ngực Mạch Khê chợt ngọt hẳn lên, như đường đang dần tan ra vậy. Cô biết Lôi Dận, người đàn ông này sẽ không bao giờ nói ‘hoa ngôn xảo ngữ” (lời ngon tiếng ngọt, ý chỉ: lời lừa tiếng dối). Dựa theo cá tính của hắn, nếu nói ra như vậy, nhất định trong lòng cũng nghĩ thế. Trong một thoáng, hạnh phúc mãnh liệt bao phủ lấy cô...
“Không tin như vậy đâu. Em ngốc như vậy, một ngày nào đó anh sẽ thấy phiền.” Cô áp chế cảm xúc hạnh phúc trong lòng, ra vẻ không vui, xoay cái đầu nhỏ sang một bên. “Anh chính là ích kỷ như vậy đó, chỉ nghĩ đến bản thân mình, một chút cũng không lo lắng cho em.”
Lôi Dận sửng sốt một chút, đưa tay xoay mặt cô lại, “Khê nhi, tội danh này đặt lên đầu anh thật sự quá oan uổng, anh làm sao có thể không lo lắng cho em được. Chỉ cần em muốn, anh sẽ không chút do dự cho em.”
“Anh nói thật sao?”
“Thật sự.”
“Em đây muốn trở về giới ca hát.”
Câu nói của Mạch Khê khiến nụ cười bên môi Lôi Dận dần dần biến mất...
“Ứ, không cho phép tức giận nha, bằng không em sẽ không để ý đến anh, không bao giờ để ý anh nữa!” Mạch Khê thấy thế, vội vàng làm nũng. Có trời mới biết, người đàn ông này thay đổi sắc mặt nhanh như lật sách vậy. Cô cũng không muốn chưa kịp nói ra yêu cầu đã bị hắn từ chối thẳng luôn.
“Đứa nhỏ ngốc nghếch, anh đâu có tức giận.” Lôi Dận không bao giờ chịu được khi cô làm nũng. Mỗi khi như vậy, ngay cả hắn có tâm giết người cũng phải mềm ra.
Hắn nghiêng người, để thân mình dựa vào đầu giường, cánh tay cẩn thận vòng lại, ôm lấy thân thể Mạch Khê, mềm nhẹ dịu dàng nói, “Khê nhi, ngoan ngoãn ở trong tòa thành không tốt sao? Nếu em buồn có thể đi dạo phố, muốn mua cái gì thì mua cái đấy. Còn nữa, anh cũng có thể cùng em đi Provence một thời gian. Không phải em nói em rất nhớ rượu trang sao? Còn có Huân Y. Phí Dạ còn bảo, cô ấy mỗi ngày đều nhắc đến em.”
Mạch Khê dịch người một chút, nằm sấp, tựa đầu vào lồng ngực Lôi Dận, ngón tay vẽ mấy vòng tròn trên ngực hắn, bĩu môi nói, “Em cũng nhớ con bé nha, còn Provence sớm hay muộn gì cũng phải quay về một lần. Nhưng mà, em còn muốn có sự nghiệp của riêng mình, vài năm thôi cũng được rồi. Em thích ca hát...rất thích...”
Nhìn cô nhỏ bày ra bộ dạng vô cùng đáng thương trong lòng, Lôi Dận nhịn không được khẽ cười vài tiếng. Mạch Khê đang giận, ngẩng đầu lên, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, cáu kỉnh mở miệng, “Lôi Dận, anh không thể đáng giận như vậy được. Anh đang giễu cợt em hả?”
“Nào dám, ŧıểυ tổ tông của anh.” Lôi Dận nhịn không được ôm sát cô vào người, không kìm lòng nổi cắn cắn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một chút, hận không thể nuốt cô vào bụng. Mọi hành động đều như cưng chiều một đứa trẻ bướng bỉnh đương giận dỗi vậy, “Chỉ là thấy em đáng thương như vậy, khiến cho anh lại trở thành địa chủ. Khê nhi, anh biết là em thích âm nhạc. Như vậy đi, em có thể làm phía sau sân khấu, ví dụ như chế tác âm nhạc giống như Đàm Trử Quân cũng được.”
“Lôi Dận!” “Soạt” một tiếng, Mạch Khê ngồi phắt dậy, hung dữ ngồi trên người hắn, giơ bàn tay bé nhỏ lên, nhéo lên cơ bắp rắn chắc trước ngực hắn, vô cùng thành công khiến Lôi Dận phải kêu đau. Cô hét lên, “Anh là đang cố ý bẻ cong ý tứ của em phải không? Em thích ca hát, ca hát đó!”
“Ca hát không phải là âm nhạc sao?” Lôi Dận buồn cười nhìn cô giống như con hổ con leo luôn lên người mình. Nha đầu ngốc này, không biết tư thế như vậy sẽ khiến đàn ông tâm tình miên man bất định.
Mạch Khê thấy hắn hoàn toàn trưng ra vẻ ‘tứ lang bạt thiên cân’ [1], bất mãn hừ hừ, “Tóm lại, em sẽ trở về giới ca hát, anh đồng ý là điều tất nhiên, mà không đồng ý cũng phải đồng ý. Em không thể mỗi ngày đều giống như một phế nhân, cái gì cũng không làm. Em sẽ điên mất.”
Lôi Dận nghe vậy, không giận còn cười, bàn tay to lớn khoát lên eo nhỏ của cô, giống như không chút ý đồ nào nhẹ nhàng siết lại. Sự mềm mại dưới ngón tay khiến du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất dần dần thức tỉnh. ŧıểυ yêu tinh này, không biết bản thân mình lại sở hữu sức hút đến chết người, cho dù chỉ là một động tác vô tâm như thế…
“Khê nhi, ai nói mỗi ngày em không làm gì? Mỗi ngày em phải làm rất nhiều việc…” Hắn thông minh bỏ dở câu nói, chỉ còn chờ cô nhỏ chủ động mắc câu.
Tất nhiên là như vậy, cho dù Mạch Khê thông minh cũng chỉ là một cô nhóc, ngây ngốc hỏi lại, “Em phải làm chuyện gì?”
Thấy cô mắc mưu, Lôi Dận vừa lòng nhếch môi, thân hình ưng nhã chuyển một phát, Mạch Khê chưa kịp hét lên đã bị hắn đặt dưới thân một lần nữa. Khuôn mặt anh tuấn sắc bén nhẹ nhàng áp lại gần khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê, hít vào mùi hương thơm mát chỉ thuộc về riêng cô, Lôi Dận mở miệng, giọng nói trầm thấp đến mê người...
“Việc em cần phải làm mỗi ngày là, hầu hạ anh, học tập làm người phụ nữ của anh…” Cũng là một cách nói, nhưng lại không giống như trước kia tràn ngập châm chọc, mà đầy một bụng chân thành. Có chờ đợi, có tha thiết, lại mang theo một chút gì đó vô cùng mờ ám.
Mạch Khê thế này mới phát giác ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, lập tức cụp mắt xuống. Cảm giác là lạ bắt đầu tràn ra trong lòng, lấp đầy đến từng ngóc ngách nhỏ nhất. Cô lại giương mắt lên, đôi môi nở ý cười dịu dàng, nhìn Lôi Dận đương mê muội mà quên mất rằng, nha đầu này luôn luôn có quỷ kế.
“Dận...” Cô kéo dài giọng ra, kiều mị mềm mại, giống như lớp bông mềm nhẹ nhàng chạm vào ngực Lôi Dận, khiến tâm trí hắn chợt nhộn nhạo hẳn lên...
“Vậy anh nói xem, người ta phải làm thế nào mới hầu hạ được anh đây?” Mạch Khê không khó để nhìn ra ánh mắt biến hóa của hắn, nhất là nơi nào đó trên cơ thể hắn bắt đầu cứng rắn lên, biểu đạt du͙© vọиɠ cực mạnh mẽ.