Hồi 6 – Chương 17: Đã từng (1)
Sự xinh đẹp cùng thần bí của Bạc Tuyết luôn có sức hấp dẫn chết người đối với đàn ông. Huyết Xà cũng vậy mà bản thân ông cũng thế. Dường như mỗi một người đàn ông đều bị người phụ nữ này lôi cuốn, từng chút một từng chút một chìm sâu, không có cách nào thoát ra được. Nhưng chẳng qua, tình cảm của Huyết Xà đối với Bạc Tuyết lại vô cùng méo mó, còn Lôi Dận lại khác, đó là sự tham lam chỉ muốn giữ lấy làm của riêng mình.
Đàm Đồng tự nhận bản thân mình là một người bình thường, nhưng cho dù như thế nào đi chăng nữa, ông cũng không thể đè nén lâu hơn trái tim chứa tình cảm quá mãnh liệt về phía người phụ nữ ấy. Đè ép… Nhịn xuống…Kìm nén…
Thời gian, mỗi một ngày trôi qua, mọi chuyện vốn chỉ bình lặng như dòng nước chảy. Nhưng rốt cuộc cũng có một ngày, trong lúc lơ đãng, Đàm Đồng đã phát hiện một bí mật vô cùng lớn.
Đó là một ngày Huyết Xà ở ngoài xử lý chuyện trong tổ chức, Đàm Đồng nghĩ đến tình hình gần đây của Bạc Tuyết cứ mãi bồn chồn bất an, bỗng nhiên cũng rất lo lắng. Vốn là ông muốn đem một ly cocktail mới pha chế cho Bạc Tuyết uống. Và thực, ông không hề nghĩ tới lại nhìn thấy một cảnh tượng không mong muốn nhất trong đời mình.
Ông nhìn thấy Lôi Dận mười lăm tuổi, đi vào trong phòng Bạc Tuyết, hai người ôm nhau, giống như một đôi tình nhân đương chìm trong tình yêu cuồng nhiệt, tìm kiếm ấm áp mà dựa vào nhau.
Tuy rằng Lôi Dận là một thiếu niên, nhưng thân hình cao lớn hoàn mỹ lại không phù hợp với lứa tuổi. Hắn rất trưởng thành, rất chín chắn, rất thâm trầm, ôm Bạc Tuyết vào lồng ngực.
Chẳng bao lâu, tiếng rêи ɾỉ của phụ nữ tràn ra. Phập phồng... Nhộn nhạo... Mọi thanh âm tràn khắp, đổ kín vào tai Đàm Đồng. Đó là thanh âm có thể khiến máu toàn thân người ta sôi trào, nhưng đối với riêng Đàm Đồng, đó chính là một cú sốc, một đả kích không thể chịu đựng được. Đàm Đồng lúc ấy như đã hóa thành bức tượng gỗ, cứng đờ mình đứng ở đó thật lâu.
Gần như là một thế kỷ trôi qua, ông mới giật mình thảng thốt, bỏ chạy.
Bắt đầu từ ngày đó, ông liền biết một bí mật liên quan tới Bạc Tuyết. Người phụ nữ ấy đã vụng trộm cùng Lôi Dận nhiều lần. Mà thiếu niên Lôi Dận kia, đối với Bạc Tuyết ngày càng ỷ lại. Tình cảm đó, ông xem ở trong mắt, đau ở trong lòng.
Rốt cuộc cũng có một ngày, ông tìm được cơ hội một mình ở riêng với Bạc Tuyết. Lúc này đây, đối mặt với lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện của Bạc Tuyết, cuối cùng ông cũng đã không có cách nào kiềm chế được tình cảm sâu trong tâm khảm, pha chế cồn nhiều hơn bình thường vào trong rượu.
Như ông mong muốn, Bạc Tuyết say, khuôn mặt hồng nhuận như hoa anh đào, đôi mắt đẹp phủ một tầng hơi nước mờ ảo, mông lung, vô cùng phong tình. Như một đứa trẻ nghịch ngợm, người phụ nữ ấy cười với ông. Nụ cười ấy, dịu dàng như làn gió xuân lướt nhẹ qua tim Đàm Đồng. Vì Bạc Tuyết say rượu lại đáng yêu đến như vậy, ông mới có thể không khống chế được, nhẹ nhàng ôm thân thể Bạc Tuyết, ngón tay run rẩy chạm vào làn da mềm mại kia.
Đây là lần đầu tiên ông gần gũi Bạc Tuyết đến như vậy. Mọi thứ thuộc về người phụ nữ này đều dịu dàng như mặt nước, mùi hương nhàn nhạt của cơ thể, có mùi rượu đầy si mê. Một khung cảnh như thế, ngay cả Liễu Hạ Huệ, cũng khó lòng mà kìm nén được chăng?
Đàm Đồng lạc lối. Nhất là khi Bạc Tuyết nhẹ nhàng quấn cánh tay quanh cổ mình, nhẹ nhàng gọi một tiếng, “ŧıểυ Dận”. Lúc đó, tình cảm mãnh liệt đè sâu xuống tận đáy đã bùng nổ, phun trào dữ dội như một ngọn núi lửa. Ngay sau đó, ông ôm lấy thân thể mềm mại trong lòng đặt lên trên giường.
Đàm Đồng rõ ràng biết rằng, người Bạc Tuyết yêu không phải là mình. Cũng rõ ràng biết rằng, sau khi say rượu Bạc Tuyết mới nghĩ mình là Lôi Dận. Nhưng là, người phụ nữ trong lòng, với dáng người uyển chuyển như một chú rắn, trong cơn kích tình điên cuồng đã sớm thiêu đốt mọi suy nghĩ, mọi lý trí Đàm Đồng có được. Hơn nữa, đó còn là người phụ nữ mà ông đã ngày ngày đêm đêm mong nhớ, thì ông, làm thế nào mà buông tay?
Một đêm điên cuồng trôi qua.
Khi Bạc Tuyết tỉnh dậy từ trong men rượu, ánh mắt đầu tiên chạm phải không phải là Đàm Đồng, mà chính là bóng dáng đứng ở cuối giường, cao lớn, lạnh lẽo. Đôi mắt xanh lục kia chưa bao giờ rét lạnh hơn thế, giống như một thanh kiếm sắc bén xuyên thấu qua đôi nam nữ đương quấn nhau trên giường.
Kết quả hoàn toàn có thể đoán trước. Bạc Tuyết bắt đầu lâm vào bất an. Mặc dù Đàm Đồng yêu Bạc Tuyết rất sâu đậm, nhưng lại ngại Huyết Xà. Tuy rằng Huyết Xà có kề dao vào cổ, thế nhưng Lôi Dận lại không hề vạch trần hành động của ông.
Cho tới bây giờ, Đàm Đồng chưa lúc nào hiểu được Lôi Dận. Ông luôn cảm thấy, tuy rằng Lôi Dận mới mười lăm tuổi, nhưng đã có sự trưởng thành cùng già dặn khó lường.
Sau này ông mới biết được, ngay lúc đó, Lôi Dận đúng là có ý muốn giết mình. Nhưng Bạc Tuyết lại không. Tuy rằng mọi chuyện đêm đó thực tình không thể chấp nhận được, nhưng cũng không phải vì thế mà lấy đi tính mạng một con người, nhất là Đàm Đồng vẫn còn vợ con.
Đàm Đồng tránh được một kiếp, nhưng còn chưa tìm được cơ hội giải thích với Bạc Tuyết, thì trong tổ chức đã xảy ra một chuyện lớn. Vẫn là như thế, nhưng nam nhân vật chính lần này lại đổi thành Lôi Dận. Nghe nói, khi Huyết Xà phát hiện ra mối quan hệ của Lôi Dận cùng Bạc Tuyết, Huyết Xà đã trở về ngay trong đêm đó.
Hắn nhìn thấy Bạc Tuyết cùng Lôi Dận trên giường.
Huyết Xà phát điên, đuổi giết Lôi Dận.
Lôi Dận bị thương, đào thoát khỏi sát thủ truy đuổi.
Vận mệnh của Bạc Tuyết chắc chắn cũng sẽ không ổn, mà Đàm Đồng sợ Huyết Xà lại đối xử tàn tệ với Bạc Tuyết, nên thừa dịp trong tổ chức đang bất ổn, ông đã mang theo Bạc tuyết chạy trốn.
Vì Bạc Tuyết, ông đã từ bỏ sự nghiệp pha chế rượu say mê một đời, mai danh ẩn tích khắp nơi, chỉ để cho Bạc Tuyết một cuộc sống yên ổn, quên hết tất cả mọi chuyện từng xảy ra trong quá khứ.
Nói tới đây, Đàm Đồng dừng lại, giọng nói khàn khàn ngắt quãng như vậy, không khó nhìn ra ông đang cố nén nỗi đau đớn xuyên thấu khắp cơ thể. Đôi mắt già nua mệt mỏi ấy, khi nhắc đến chuyện quá khứ lại không thể kìm chế nổi, bắt đầu tràn ra nỗi đau thương cay đắng.
Tâm tình Mạch Khê hoàn toàn chìm sâu vào từng câu chữ của Đàm Đồng. Nhưng những điều này, trong nhật ký không hề được nhắc đến, thậm chí cả cái tên “Đàm Đồng”, thậm chí cả đêm say rượu ngày hôm ấy. Như vậy, xem ra trong nhật ký của mẹ, người được nhắc tới nhiều nhất vẫn chính là Lôi Dận. Dựa theo lời của Đàm Đồng, mẹ cô đã thực sự yêu Lôi Dận, thế thì phải ở bên cạnh mới đúng, tại sao lại muốn thoát khỏi Lôi Dận chứ?
Chẳng lẽ ...
Mạch Khê đột ngột hiểu được đôi chút. Cô có một dự cảm vô cùng mãnh liệt. Nếu Lôi Dận thật sự phát hiện mẹ cùng Đàm Đồng đã từng phát sinh quan hệ, thì dựa vào tính cách của Lôi Dận nhất định sẽ không bỏ qua. Mà Lôi Dận cũng đã từng nói, hắn chính là cố ý để Huyết Xà phát hiện mối quan hệ giữa hắn và Bạc Tuyết. Nếu mọi chuyện là thật, như vậy thì mục đích của Lôi Dận là gì? Chẳng lẽ chỉ đơn thuần muốn mối quan hệ đó không cần phải lén lút nữa? Hay là do sự phản bội của Bạc Tuyết trong đêm say rượu đó?
Ba năm trước đây, Mạch Khê đều nghe rõ ý hận trong từng lời nói và ngay cả ánh mắt cha nuôi đối với mẹ mình. Mỗi hận đó, là như thế nào? Hắn luôn luôn nói, mẹ cô là một người đàn bà da^ʍ đãиɠ, hạ lưu. Chẳng lẽ bởi vì một điều này thôi sao?
“Sau đó đã xảy ra chuyện gì ạ?” Một lúc lâu sau đó, Mạch Khê thu hết dũng khí tiếp tục hỏi. Cô biết, có một số việc không thể trốn tránh được.
Đàm Đồng khó khăn nuốt nước miếng xuống, bất lực thở dài.
“Sau khi Lôi Dận mất tích, Bạc Tuyết phát hiện bản thân mình đã mang thai. Đứa trẻ đó, chính là con, Mạch Khê.”
Chương 17: Đã từng (2)
Mạch Khê chỉ cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, đắng chát. Như thể có thứ gì đó đang chảy ngược, rồi một bàn tay độc ác dữ tợn bắt đầu bóp siết lấy mỗi bộ phận trong cơ thể cô. Đau đớn!
Đầu ngón tay đâm sâu vào trong lớp da mềm, Mạch Khê cố nén cơn đau co thắt người, tiếp tục hỏi, “Nhưng là, như thế nào có thể xác nhận được cha của đứa trẻ chính là người? Chỉ bằng một tờ xét nghiệm ADN là ...”
Nếu quả thật là như vậy, thế thì tờ xét nghiệm ở chỗ Lôi Dận, không thể là không có căn cứ khoa học.
Đàm Đồng nhìn Mạch Khê, trong hô hấp dồn dập mang theo sự mệt mỏi rõ ràng. “Cha ruột của con là ai, mẹ của con là người rõ ràng nhất. Sau khi Bạc Tuyết mang thai, người thứ nhất nghĩ đến chính là ta. Huyết Xà thì không thể, mà Lôi Dận đương nhiên cũng không cho mẹ của con mang thai. Chỉ có ta. Đêm đó, ta cùng mẹ con không hề áp dụng biện pháp an toàn nào.”
Mạch Khê cảm thấy cả hàm răng mình như đang run lên.
“Đúng là bởi vì như vậy. Mẹ con mang thai con. Ta rất sợ Huyết Xà làm chuyện bất lợi đối với mẹ con mới có thể liều lĩnh đưa mẹ con đi, thậm chí từ bỏ cả vợ cùng những đứa con ở nhà. Ta biết, ta biết bản thân mình không xứng đáng để làm cha.” Đàm Đồng nghẹn lại, từng câu từng chữ thể hiện rõ sự bất đắc dĩ cùng hối hận trong lòng.
“Ta biết trong lòng Bạc Tuyết luôn luôn có Lôi Dận, nhưng cô ấy là người phụ nữ ta yêu nhất, lại mang thai con của ta. Vậy nên ta phải tận lực chăm sóc cô ấy, cho đến khi Bạc Tuyết sinh con ra. Chỉ sau khi đặt tên cho con, cha nuôi của con, Lôi Dận đã tới cửa.”
Mạch Khê đột nhiên mở lớn hai mắt. Chuyện này, trong nhật ký mẹ cũng không hề ghi lại. Vậy nên cô nghe càng thêm cẩn thận, sợ bỏ sót bất cứ chi tiết nhỏ nào đó.
“Năm ấy Lôi Dận mười sáu tuổi. Cậu ta mang theo Nghi trượng bây giờ là Phí Dạ, cùng nhau trở về huyết tẩy tổ chức “Ảnh”. Đó là một khoảng thời gian khủng khiếp. Máu chảy thành sông, người chết vô số. Lôi Dận cùng Phí Dạ đã làm nên kì tích trong giới xã hội đen. Ta nghe nói đến chuyện này, cũng hiểu rõ Lôi Dận sớm hay muộn cũng sẽ tìm tới cửa. Vì thế thừa lúc mẹ con ngủ, đã vụng trộm mang con tới cô nhi viện, mục đích là không để Lôi Dận nhìn thấy con. Cậu ta để ý đến con như vậy, khi nhìn thấy Bạc Tuyết mang thai con của người khác, thì làm sao có thể tha thứ cho mẹ con được. Khi đó, Lôi Dận sớm đã trở thành một kẻ giết người ma quỷ. Thậm chí, trước mặt mẹ con, cậu ta đã giết Huyết Xà. Sau đó, lại mang mẹ con đi.” Đàm Đồng nói thật chậm, sau vài câu phải dừng lại nghỉ ngơi một chút mới có thể tiếp tục. “Đó là lần cuối cùng ta nhìn thấy mẹ con. Sau đó, không còn liên hệ gì được nữa. Ta có nghĩ tới con, nhưng về lại cô nhi viện ấy, thì nó đã chuyển đi không biết đến nơi đâu. Như vậy, ta không những mất đi Bạc Tuyết, mà còn mất đi con gái ruột của mình.”
Mạch Khê đã hoàn toàn mất đi giọng nói. Cô không biết nên phản ứng như thế nào cho tốt sau tất cả mọi chuyện. Tuy rằng trong nhật ký của mẹ đều không hề khi lại chuyện này, nhưng là cô nghe lại ‘bất khả tư nghị’ (không thể nào suy nghĩ hay bàn luận gì được). Cô rất khó chấp nhận điều này, rất khó chấp nhận cha ruột của bản thân mình lại là một người đàn ông có vợ, rồi lại yêu mẹ của cô, từ vợ bỏ con.
Rồi chợt, cô nghĩ tới hai anh em nhà họ Đàm đương ở bên ngoài. Bọn họ chính là anh trai của cô sao? Chắc chắn, bọn họ nhất định sẽ hận cô, hận đến chết.
“Mạch Khê, kỳ thực, hết thảy đều là lỗi của ta. Nếu ta có thể khắc chế tình cảm của bản thân mình, sẽ không làm hại mẹ con, Lôi Dận cũng sẽ không có hiểu lầm này. Nếu mẹ con không mang thai con của ta, có lẽ lúc trước còn có thể biết được nơi Lôi Dận bị đuổi giết. Nếu không phải vì ta quá khiếp sợ, con cũng sẽ không trở thành mồ côi, nhiều năm như vậy mới nhìn thấy được một người cha thất bại như thế này.”
Đàm Đồng cầm lấy bàn tay Mạch Khê, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cũng là nhìn gương mặt Bạc Tuyết trong tiềm thức.
“Thật sự cha nuôi lại là một người tàn nhẫn đến thế sao?” Mỗi lần Mạch Khê nghĩ tới cảnh tượng huyết tẩy, cô lại rất khó chịu. Ai ngờ...
“Không. Kỳ thực, Lôi Dận, cậu ta là một người mâu thuẫn.” Đàm Đồng nhẹ nhàng lắc đầu, đưa ra một đáp án phủ định ý nghĩ của cô. “Cậu ta có lẽ là người tàn nhẫn nhất, bởi vì chỉ có cậu ta mới đủ sức khiến toàn bộ tổ chức “Ảnh” đảo điên đến như thế, gây nên một cảnh tượng huyết tẩy, máu chảy thành sông như thế. Nhưng ta có thể cảm nhận được, Lôi Dận cũng là một con người đầy tình nghĩa. Cậu ta luôn luôn không cho phép người khác phản bội mình, điều đó thuộc về cá tính con người. Khi cậu ta với Huyết Xà tìm được ta cùng Bạc Tuyết, sát ý là điều hiển nhiên. Ở trong lòng mình, cậu ta đã phán án tử hình cho Bạc Tuyết. Kể từ khi Bạc Tuyết xảy ra quan hệ với ta, Lôi Dận hoàn toàn xem đó là sự phản bội, bất kể đó là nguyên nhân gì. Nhưng là, khi vợ ta mang theo con chạy tới khẩn cầu Lôi Dận cho ta một con đường sống, trong mắt Lôi Dận rõ ràng có sự dao động. Lôi Dận buông tha ta, chỉ mang theo Bạc Tuyết. Nếu Lôi Dận thực sự là một ma quỷ không có tính người, thì ta đã sớm mất mạng.”
Đàm Đồng tự giễu, lắc đầu, lại nhìn về phía Mạch Khê, trong đáy mắt là sự chân thành, “Ta có thể nhìn ra được, cậu ta đối với con rất dụng tâm. Nếu quả thật không quan tâm tới con, cậu ta tuyệt đối sẽ không tìm gặp ta. Năm đó, Lôi Dận cũng đã từng nói với ta, mang theo vợ con đi thật xa khỏi đây. Nếu để cậu ta nhìn thấy một lần nữa, thì ta chỉ còn một con đường chết. Nhưng là hôm nay, Lôi Dận lại vì con mà phá lệ. Chẳng những gặp con, lại để con gặp ta. Ngay cả chết cũng xứng đáng.”
Tim Mạch Khê đau đớn co rút lại. Cô đã từng không nghĩ như vậy, ít nhất khi nghe đến Lôi Dận lại vì cô lo lắng như thế, cô cũng không đau đớn bao nhiêu. Dù sao, nếu không có hắn, mẹ cô cũng đã không sớm mà mất đi. Nhưng là, giờ phút này đây, cô lại không có cách nào hận được người đàn ông này, không giống với ba năm trước đây, hận đến mức muốn giết hắn.
“Mẹ con ở Bạc Tuyết bảo cũng không tốt. Bác quản gia cũng đã từng nói qua, mẹ cũng đã từng chạy trốn. Tuy rằng hắn buông tha cho người, nhưng không buông tha mẹ của con. Hắn để bà nhận những thống khổ còn hơn những điều mà Huyết Xà đã gây nên.”
“Đứa trẻ ngốc nghếch này, là con nghĩ mối quan hệ giữa cha nuôi con và mẹ con như thế nào?” Đàm Đồng cũng không có giải thích điều gì, ngược lại chỉ vô lực nói ra một câu như vậy.
Mạch Khê ngạc nhiên một lúc lâu sau, trong lòng lại tràn ra sự chua xót mãnh liệt. Cô cắn cắn môi, “Hắn…yêu mẹ của con, mà mẹ của con cũng yêu hắn. Nhưng là sau đó, cha nuôi lại mỗi ngày trở nên đáng sợ hơn. Tình yêu của mẹ lại biến thành tuyệt vọng.”
“Thế giới tình cảm của mẹ con thật sự rất bí ẩn, cũng là điều khiến đàn ông không thể đoán ra được. Huyết Xà cho rằng, người mẹ con yêu là Lôi Dận. Lôi Dận lại cho rằng, người mẹ con yêu là Huyết Xà. Thật mâu thuẫn có đúng không? Nhưng là theo ý của ta, trong lòng mẹ của con đúng là thật sự tồn tại Lôi Dận. Mà sự tuyệt vọng của mẹ con, không phải xuất phát từ sự trả thù của Lôi Dận, mà chính là bởi ...” Đàm Đồng chợt ngừng lại, hít một hơi sâu, rồi nhìn về phía Mạch Khê, ánh mắt chợt cứng rắn mạnh mẽ, như thể ‘trảm đinh triệt thiết’, “Bạc Tuyết đã phát hiện ra bí mật lớn nhất của Lôi Dận.”
“Bí mật lớn nhất, nghĩa là gì?” Tim Mạch Khê đột nhiên co rút lại, cô giật mình, mắt mở lớn tràn đầy kinh ngạc.