Mạch Khê ngượng ngùng nở nụ cười, nhưng vẫn nghịch ngợm nói, "Anh sẽ không thô bỉ đến mức cầm nhẫn quỳ gối xuống chứ? Em phải nhìn bộ dáng Dận của em quỳ xuống trước mặt phụ nữ rồi."
"Bé con, em đang giễu cợt anh hả?" Tâm tình Lôi Dận cũng tốt lên, "Đó là nghi thức cơ bản nhất, lại bị em nói thành ra có phần chướng mắt. Có điều, anh cũng đang muốn nghĩ kỹ lại, phải dùng cách nào đó khiến em ngạc nhiên mới được."
Mạch Khê che miệng nở nụ cười...
Người đàn ông này cũng thật đáng yêu, cũng rất ngốc. Nói trước ra thế này thì còn gì mà ngạc nhiên chứ?
Có điều, không quan trọng, quan trọng là...người đàn ông Lôi Dận này từ tận đáy lòng muốn cầu hôn cô, như vậy là đủ rồi.
____________________
Mạch Khê vất vả lắm mới trốn được đám phóng viên để đến công ty. Dọc đường đến đây chỉ có thể nói là ‘Thiên sơn vạn thủy, phàn sơn việt lĩnh’, chỗ nào cũng thấy phóng viên, như thể họ có thể nắm rõ hành tung của cô trong tay vậy.
Vừa bước vào công ty, còn chưa kịp nhận tờ thông báo từ Apple thì Jon đã gõ cửa vào, nhìn Mạch Khê rồi vẫy tay một cái, "Mạch Khê, đến phòng họp một chút."
Mạch Khê cầm cốc nước trong tay đứng bất động tại chỗ, mãi sau mới phản ứng kịp liền vội vàng chạy theo.
Mạch Khê không ngờ trong phòng họp lại có nhiều người đến vậy. Ngoài ban quản trị, còn có Đàm Trử Quân, Đàm Trử Bách, Ron, cả những người phụ trách công việc hàng ngày của cô nữa.
"Mạch Khê, đến đây, ngồi xuống đi." Phó tổng nhìn thấy Mạch Khê liền gọi to.
Mạch Khê hít sâu một hơi, có vẻ bất an mà tìm chỗ ngồi cho mình.
"Jon, cậu nói lại cho Mạch Khê về quyết định sau cuộc họp của chúng ta đi." Phó tổng lên tiếng.
Jon gật đầu, nhìn về phía Mạch Khê, vừa muốn mở miệng thì Mạch Khê đã khẩn trương giành lời trước…
"Tôi nghĩ là tôi đã biết quyết định của công ty rồi, lần này, tôi sẽ rời khỏi đề cử giải thưởng âm nhạc." Kỳ thật cô rất muốn tin theo lời Lôi Dận, nhưng những người này sao có thể làm vậy?
Ai ngờ, lời cô vừa nói ra thì không chỉ có anh em họ Đàm mà mọi người đều sửng sốt. Ron cùng Jon cũng có vẻ kinh hãi. Lại nhìn đến phó tổng, như thể đã đổ mồ hôi lạnh.
“Mạch Khê, cô nói gì vậy? Cô là ca sĩ được công ty xem trọng, sao có thể nói bỏ giải thưởng là bỏ được?” Ron vội vàng kéo Mạch Khê lại, thấp giọng nói, “Cô điên rồi sao?”
Mạch Khê không hiểu tình hình là như thế nào nữa, mở to đôi mắt vô tội nhìn mọi người trong phòng họp.
Jon hắng giọng, có chút mất tự nhiên mà nói, “Không đâu, lần này là muốn giúp cô giành được giải thưởng lớn. Mạch Khê, tôi nghĩ là cô hiểu lầm rồi, công ty không hề có ý định để cô rời khỏi đề cử của giải thưởng.”
Lần này đến phiên Mạch Khê kinh ngạc…
Tất cả đều tiến hành theo dự liệu của Lôi Dận ư?
Trời ạ! Không thể nào, nếu không phải bởi Lôi Dận luôn mang bộ dáng tràn đầy tự tin thì cô đã cho rằng hắn từ tương lai xuyên thời gian đến đây.
“Là như thế này, Mạch Khê…” Jon hắng giọng, nhìn cô, “…đây là kết quả thảo luận ngày hôm nay của chúng tôi. Những tin tức hiện nay không những bức cô đến đường cùng mà còn không tránh được liên lụy đến chúng tôi. Chúng tôi đã bàn bạc, chỉ có thể để cho cô giành được giải thưởng lớn thì mới bình ổn được trận phong ba này.”
Mạch Khê nuốt nước miếng, mặt hơi nhăn lại, “Chẳng lẽ công ty không sợ bị nói là hối lộ sao?”
Jon thở dài một hơi, “Mạch Khê à, cô còn trẻ, còn chưa hiểu rõ vấn đề này trong giới nghệ sĩ. Nếu chỉ theo ảnh chụp mà nói thì việc Lôi tiên sinh mở tiệc rượu thiết đãi giám khảo của giải thưởng chỉ là do truyền thông nói. Lôi tiên sinh không thừa nhận, ban giám khảo cũng không thừa nhận, vậy thì nói là cô đến dự tiệc cùng người quen cũng không sao cả. Lời nói của truyền thông đương nhiên chỉ là một phần nào đó thôi, nhất là tin tức giải trí, công chúng có khi bị biến thành trò cười. Bởi vậy, nếu cô được nhận giải thì không có gì là đáng sợ, đáng sợ chính là việc cô rời khỏi hạng mục tranh giải. Lúc ấy mới là bị bắt trúng nhược điểm, mới là thừa nhận có hối lộ, DIO đuối lý nên không thể để cô tham gia.”
Mạch Khê như là đang nghe chuyện nhảm nhí, có điều, kết quả này Lôi Dận đã nói hôm qua rồi
“Đây là cái lý gì vậy?” Cô nói khẽ, thực sự là không hiểu chuyện này, không hiểu lối suy nghĩ này.
“Lý lẽ không quan trọng, quan trọng nhất là cô có thể giành giải thưởng, nhưng mà phải là giải thưởng lớn.” Jon tiếp tục nói, “Mạch Khê, cô phải hiểu được, giới giải trí luôn có những quy tắc của nó. Lời đồn gì cũng có thể tung ra được, lời đồn nào cũng có thể phá giải được, đây là chuyện rất bình thường. Điểm mấu chốt là cô có thể lợi dụng được đề tài tin đồn đó hay không. Công ty đã quyết định cho cô giành giải thưởng lớn rồi, về phần Fanny, công ty còn có thể tiếp tục bồi dưỡng, có điều lần này cô ấy vẫn có thể tham gia giải thưởng với tư cách là ngôi sao nhỏ. Cô yên tâm. Bên giám khảo cũng đã chuẩn bị tốt rồi.”
“Nhưng mà hiện tại truyền thông có vẻ rất lợi hại…”
“Kỳ thật trí nhớ con người rất ngắn, nhất là đối với những tin tức xã hội thế này.” Ron không nhịn được liền lên tiếng khuyên, “Ngày nào tin tức xã hội cũng nhét đầy đầu óc một người, cho nên người ta cũng rất dễ quên đi. Chẳng hạn như cô đó, nếu như không trở lại giới ca hát, còn ai nhớ đến ca khúc của cô không? Còn bây giờ, ca khúc của cô liên tục tăng hạng, điều này chứng tỏ lối suy nghĩ của người ta cũng rất thoáng.”
Mạch Khê rốt cục cũng hiểu. Thì ra đây chính là màn xiếc trong làng giải trí. Người có thể hủy diệt mình không phải là người sắp xếp cho mình mà chính là người theo dõi, xem mình. Nếu người xem muốn ủng hộ mình thì cục diện sẽ hoàn toàn thay đổi!
“Vậy tiếp theo tôi phải làm gì?” Cô là cô gái thông minh, đương nhiên hiểu được cái lý ‘lợi dụng thời cơ’ kia.
“Kế tiếp chúng tôi sẽ sắp xếp một ít phóng viên, tập trung đăng tin về công việc thường ngày của cô. Chẳng hạn như khi cô đang thu âm, luyện vũ đa͙σ, có khi sẽ phải ghi hình đến rạng sáng đó. Tóm lại, cô phải thể hiện như một nghệ sĩ cực kỳ vất vả, dần dần cho công chúng biết, cô có thể giành được giải thưởng đó là hoàn toàn xứng đáng!" Jon mang vẻ mặt khẳng định mà nói.
Mạch Khê gật đầu, cô hiểu là công ty đang muốn dùng chiêu đánh vào thiện cảm.
"Mạch Khê…” Đàm Trử Quân vốn vẫn chưa lên tiếng, giờ lại nhìn về phía cô. “Cô thực sự là nghệ sĩ có nỗ lực, cho nên cứ thả lỏng tâm tình, mình có thế nào cứ thể hiện như thế, hiểu chưa?”
“Lần này mặc dù là diễn kịch, nhưng cũng không khác công việc hằng ngày của cô mấy đâu, không cần căng thẳng quá, mọi chuyện đã có chúng tôi sắp xếp, cô cứ yên tâm.”
Mạch Khê dùng sức gật đầu một cái, “Yên tâm, tôi sẽ phối hợp cùng công ty!"
"Chuyện kia…” Cuối cùng phó tổng cũng lên tiếng, “Mạch Khê, nếu có cơ hội, cô hãy nói quyết định của công ty với Lôi tiên sinh.”
Mạch Khê khó hiểu nhìn ông ta.
Trên mặt phó tổng thoáng hiện vẻ mất tự nhiên, có chút xấu hổ, “Chỉ cần ngài ấy không phản đối…”
Mạch Khê cuối cùng cũng đã rõ…
Lôi Dận, đúng là có thể hiểu rõ tâm tư người khác, suy nghĩ sâu xa vô cùng!