Chương 9: Ánh nắng ấm giữa trời đông (3)
Trên con phố ở St.Petersburg phồn hoa, Lôi Dận một tay xách chiếc túi giấy đỏ của cửa hàng kia, một tay nắm chặt lấy tay Mạch Khê đi về phía trước. Hắn cố ý bước chậm lại vì sợ đi nhanh quá cô sẽ không theo kịp.
Cả quá trình Mạch Khê đều im lặng. Cô không kịp phản ứng lại việc người đàn ông trước mặt là Lôi Dận. Hắn tự dưng xuất hiện, sau đó lại thản nhiên mà trả tiền cho cô, rồi cầm túi áo đi. Cứ như thể tất cả việc này là của hắn vậy…
“Cái kia…” Một lúc lâu sau, cô mới lên tiếng, cô chút chần chừ, không xác định, “Kỳ thật, cái áo đó không nhất thiết phải mua đâu. Giá tiền quá là đắt…”
Lôi Dận dừng bước lại, nhìn cô, đáy mắt có một sự ấm áp nào đó khiến Mạch Khê không quen.
“Đúng là trẻ con, thà rằng đói bụng cũng muốn đi dạo phố trước.” Ngữ điệu thật thản nhiên, không có nửa điểm tức giận, thật như là đang dỗ dành cô gái nhỏ đang giận dỗi.
Mạch Khê giật mình, cô nghĩ rằng ít ra thì hắn sẽ giận dữ. Dựa theo tính cách trước nay của Lôi Dận, nếu không có sự đồng ý của hắn mà tự tiện rời khỏi khách sạn, hắn nhất định sẽ nổi cơn lôi đình.
Thế nhưng…
Hắn vẫn đứng yên trước mặt cô, đôi mắt xanh lục không hề chớp mà nhìn cô, đáy mắt ngưng tụ như một hồ nước sâu, nhấn chìm cô trong đó…
Trên không trung, tuyết lại bắt đầu rơi, những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống trên con phố ở St.Petersburg. Xung quanh cô và hắn, mọi người đều đi lại, chỉ có hai người họ là vẫn yên lặng đứng nhìn nhau.
Người đàn ông cao lớn, tuấn tú; còn cô gái xinh đẹp, thánh khiết. Cảnh tượng như vậy thực sự rất đẹp, khiến cho người đi đường sôi nổi ngoái đầu lại nhìn. Đôi nam nữ này, quả thực là kinh diễm, mà lại quá đỗi hòa hợp.
Lời nói trầm thấp bên tai như thôi miên, khiến cho Mạch Khê trong nhất thời không biết trả lời thế nào, nhưng ánh mắt không thể nào rời khỏi hắn. Tuyết rơi xuống đậu trên mái tóc đen dày của hắn, trên vai, thậm chi trên cả chiếc khăn choàng bằng lông lạc đà màu thẫm. Mạch Khê chưa bao giờ biết, dưới trời tuyết, người đàn ông có thể kinh diễm đến mức ấy. Hắn như một vị thần xuất hiện trước mặt cô, thân mình anh tuấn đứng lặng trong tuyết, bên môi cũng nở nụ cười, ý vị thâm sâu…
Trong bất chợt, cô muốn đưa tay phủi đi bông tuyết trên mái tóc hắn.
“Anh…sẽ không tức giận chứ?” Sở dĩ hỏi như vậy, là vì cô cảm thấy thái độ của hắn có chút quái dị. Sau ba năm, cô lại càng không thể đoán được hắn, thực sợ hắn mất vui mà giấu tiệt chuyện của cha cô. Có lẽ, trên đời này, chỉ có hắn mới có khả năng giúp cô thực hiện tâm nguyện.
“Sẽ không.” Lôi Dận lại trả lời rất rõ ràng, động tác nâng tay phá vỡ đi sự yên lặng giữa hai người. Hắn đội mũ áo choàng lên cho Mạch Khê, phủi đi mấy bông tuyết trên tóc cô, giọng nói vừa rồi cũng thật nhẹ nhàng, “Trong mắt anh, em vĩnh viễn giống như một đứa trẻ, mà trẻ con thì luôn đúng.”
Nói xong câu đó, hắn giữ nguyên ý cười bên môi, vẻ thâm tình trong mắt không thể che giấu được. Hắn tới gần Mạch Khê, gần đến nỗi có thể cảm nhận được hương thơm ngát bên hai gò má cô. Khung cảnh ấy cứ như một thước phim quay chậm, hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô…
Phía sau là những bông tuyết bay lả tả, cảnh tượng người đàn ông thâm tình hôn lên trán một cô gái khiến những người đi đường chú ý. Thậm chí còn có người nhìn thấy hai người mà cứ như nhìn thấy cặp đôi thần tượng vậy. Dù không biết họ là ai, nhưng có người đi đường còn cầm điện thoại hoặc máy ảnh chụp lấy chụp để.
Nụ hôn dịu dàng vừa hạ xuống, Lôi Dận cong cong khóe môi. Nhìn Mạch Khê trong lòng, thực là quá kiều diễm, lại tản ra một sự dụ hoặc như loài hoa anh túc, dù biết rõ là có độc nhưng vẫn không kìm được mà hãm sâu trong đó; cho đến khi ... bị trúng độc, bị thương rồi mà vẫn không hối hận, như con thiêu thân lao vào đống lửa…
Hàng mi Mạch Khê khẽ run, đối diện với ánh mắt của hắn, cô có thể nhìn thấy trong đó là sự cưng chiều, dung túng, còn có…loại tình cảm khiến cô bồi hồi…
Cô có một dự cảm…Giờ khắc này, dự cảm đó rất mãnh liệt, mãnh liệt đến mức khiến cô bất an, tim đập càng nhanh hơn. Đây là loại ánh mắt gì vậy? Hắn nhìn cô, thật giống như một người đàn ông đang nhìn một người phụ nữ…
Bên tai lơ đãng vang lên lời hắn từng nói … “Ở lại bên cạnh anh … Đây là anh lấy thân phận một người đàn ông để yêu cầu em như vậy!”
Lấy thân phận một người đàn ông để yêu cầu…
Trong mắt hắn, thân phận của cô bây giờ là gì? Vẫn là con gái nuôi, hay biến thành … người phụ nữ? Dự cảm mãnh liệt trong lòng khiến cô thật mờ mịt. Hắn…có thích cô một chút nào không? Nếu không…sao ánh mắt lại dịu dàng đến vậy?
Nghĩ đến đây, cô bỗng lạnh run, chính bởi ý nghĩ điên rồ trong đầu dọa đến. Lôi Dận này là người đàn ông khiến người khác không thể phán đoán được nội tâm hắn. Hắn sao có thể thích cô được chứ … huống chi là yêu!
Lời Thiên Luật từng nói cũng tự dưng vọt tới … “ŧıểυ Mạch Khê, em có dám liều lĩnh thử yêu một lần không?”
Không….Mạch Khê không dám làm như vậy. Vì người đàn ông này là Lôi Dận, hắn rất nguy hiểm. Sự si tình của hắn, thậm chí tình yêu sâu sắc hắn chỉ dành cho một người phụ nữ duy nhất, đó chính là mẹ cô. Hắn yêu mẹ cô đến vậy, yêu đến nỗi dùng cái tên Bạc Tuyết để đặt cho tòa thành, yêu đến nỗi tự tay trồng loại hoa có tên Bạc Tuyết trong vườn…Tất cả những điều này, cũng chỉ thuộc về mẹ cô và hắn. Mà cô, không có tư cách ghen tỵ, không có quyền đến tranh giành. Cô, mãi mãi chỉ là một người ngoài cuộc.
Cho nên, ngay từ đầu cô đã là người thua cuộc, chỉ có thể rời bỏ, mới có thể hoàn toàn được giải thoát.
Lôi Dận thật ra không biết trong thời gian ngắn mà cô lại có thể nghĩ được nhiều điều như vậy, chỉ thấy cô rùng mình một cái thì tưởng cô lạnh, cánh tay liền duỗi ra ôm cô vào lòng, “Tuy rằng trẻ nhỏ luôn đúng, nhưng mà không thể ham chơi đến quên ăn được. Đi thôi, nhà hàng đã chuẩn bị cả rồi. Sau khi ăn cơm xong, em muốn làm gì anh cũng làm với em.”
"Thật sao?" Mạch Khê cảm thấy là lạ, “Tiếp tục đi dạo phố cũng được?”
“Được.”
“Có điều, con gái thường chỉ đi dạo phố, thích ngắm thôi chứ không mua. Còn nữa, bữa cơm trưa này anh phải mời tôi, bởi vì nhà hàng anh đặt nhất định rất là cao cấp, cái ví của tôi không được dày cho lắm.” Mạch Khê nói liền một mạch, cũng rất thẳng thắn.
Lôi Dận dường như bị cô chọc cười, khóe môi hơi nhếch lên. Bàn tay to đặt nhẹ lên đầu cô, chiều chuộng nói, “Nha đầu ngốc, chỉ cần ở bên cạnh anh, muốn gì cũng được.”
Nụ cười bên môi hắn mê hoặc Mạch Khê, đôi mày đen hơi nhướng lên, rốt cục cô không nhịn được bèn nói ra lời nói đã nghẹn trong lòng nhiều ngày qua, “Anh…đã thay đổi.” Nếu không biết chắc hắn chính là Lôi Dận, cô nhất định sẽ cho rằng hắn có một người anh em sinh đôi. Lôi Dận lúc trước tuyệt đối không tao nhã, lịch thiệp mà đi dạo phố với phụ nữ thế này. Bởi ngay cả quần áo hắn mặc cũng là nhà thiết kế đến tận nơi lấy số đo.
Đáy mắt Lôi Dận vẫn ấm áp, không chút gợn sóng như trước. Vừa hôn lên trán cô một cái xong, hắn nhìn cô, “Em cũng thay đổi, trở nên càng thẳng thắn hơn. Nhưng mà…” Tiếng nói trầm thấp của hắn lần thứ hai vang lên, “…anh thích!”
Nói xong, hắn mở cửa xe cho cô, ngữ điệu có xen chút vui vẻ, “Lên xe đi, anh mời em một bữa đại tiệc luôn.”
Trong lòng Mạch Khê xẹt qua cảm giác bất thường, rung động chảy xuôi hoặc lại nhẹ nhàng như bông tuyết trắng đang rơi. Hắn vừa mới nói gì cơ? Thích…
Hắn vừa mới nói … thích cô của bây giờ?
Từ thích này…là hàm ý gì?
Chương 9: Ánh nắng ấm giữa trời đông (4)
Bữa trưa phong phú được đặt trong hội quán cao cấp trong khu thương mại New Zealand. Mỗi một góc hội quán đều du dương tiếng nhạc.
Bên dưới hội quán là đường phố tấp nập, mà trong hội quán thực tĩnh lặng, chỉ có tiếng nhạc, lời nói rất nhỏ nhẹ. Hiển nhiên những người vào đây đều là người cao quý, tao nhã…
Sau khi ăn xong một bữa no nê, nhìn đến hóa đơn thanh toán thì không khỏi lè lưỡi. Ba năm nay, Mạch Khê cũng đã kiếm được kha khá từ việc chế tinh dầu hoa nhưng đâu dám vung tiền bừa bãi. Cô rụt cổ. May mà bữa cơm này là do người đàn ông đối diện thanh toán, nếu không, riêng bữa cơm chắc đã đốt nguyên một nửa gia tài của cô luôn …
Lôi Dận tự nhiên mà ký tấm thẻ thanh toán. Hắn là hội viên cao nhất ở đây, tuy rằng không thường xuyên ghé thăm nhưng nhân viên phục vụ ở đây đều nhận ra hắn, thành ra phục vụ cũng cẩn thận hơn hẳn.
“Lôi tiên sinh, xin hỏi khi nào đưa đồ ngọt đến khách sạn thì được?”
“Chín giờ.”
“Được, cám ơn Lôi tiên sinh.” Nhân viên phục vụ cung kính cúi người lui ra.
Mạch Khê khó hiểu, nhưng Lôi Dận lại hảo tâm trả lời nghi vấn trong lòng cô, “Xem ra em rất thích đồ ngọt ở nhà hàng này. Sau bữa tối, họ sẽ mang đến khách sạn cho em một phần nữa.”
“Không, không cần, tôi, ba năm nay tôi không thích ăn đồ ngọt nữa. Tôi sợ béo, hơn nữa…những thứ đó đắt lắm.” Mạch Khê nghe vậy liền chấn động, vội vàng cự tuyệt, nói một cách có vẻ rất hợp tình hợp lý, không e dè gì mà nói thật.
Bộ dáng của cô khiến Lôi Dận khẽ cười. Bàn tay hắn duỗi ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, thưởng thức bàn tay mềm mại ấy. Ánh mắt hắn cũng mang theo sự thản nhiên, ôn hòa, không nóng không lạnh, kẻ khác nhìn vào cũng thấy cực kỳ thoải mái…
“Nha đầu ngốc, em luôn thích ăn đồ ngọt. Trước kia, ngày nào em cũng có thể ăn đồ ngọt thay món chính. Con người không thể để cái miệng mình thiệt thòi. Nhất là em, nhìn qua gầy đi không ít, như vậy sẽ khiến người ta đau lòng.” Giọng nói của Lôi Dận thật nhẹ, từ tốn, như làn nước lăn tăn trong một cái ly.
Mạch Khê hơi cụp mắt xuống. Không biết vì sao, càng ngày càng thân mật nhưng cô lại không dám nhìn đến ánh mắt hắn, nhìn đến cặp mắt xanh lục sâu thẳm như đại dương, thâm trầm không sao đoán hết được. Cô thật sự sợ một ngày nào đó, chỉ cần lơ đễnh là có thể bị…hút sâu vào bên trong.
“Những thứ kia rất đắt…không cần lãng phí như vậy đâu.” Cô cố tìm một lý do thích hợp. Giờ khắc này, cô không biết làm thế nào để đối mặt với người đàn ông này sau ba năm. Cho dù là cùng nhau ăn cơm, thậm chí đã xảy ra quan hệ thân mật, nhưng tại sao dường như vẫn cảm thấy có chút gì đó không rõ ràng…
Lần này Lôi Dận không nói gì nữa, chỉ dịu dàng nhìn cô, khóe môi cương nghị cũng cong thành một nụ cười trì mến, giống như bông tuyết nhẹ bay ngoài kia. Nếu đổi là người con gái khác, hắn nhất định sẽ cho rằng đó là kiểu giả vờ hiền lành, thiện lương, lại hoặc như là kỹ xảo thu hút sự chú ý. Nhưng Mạch Khê không như vậy. Cô thẳng thắn, không hề e dè mà nói mình không có tiền. Sự khăng khăng đến bướng bỉnh, ngây thơ ấy khiến con tim hắn như thấm đầy mật ngọt. Đàn ông trời sinh vốn có tính muốn bảo vệ. Hắn thầm muốn cho cô càng nhiều càng tốt…
Lôi Dận đứng dậy, nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của cô, như đang dỗ dành một con thú cưng, nhẹ giọng nói: “Đi thôi, thời gian còn lại của ngày hôm nay đều thuộc về em.”
————————————
Suốt cả một buổi chiều, Lôi Dận lái xe đưa Mạch Khê đi qua rất nhiều cửa hàng. Nào là cửa hàng trang sức, quần áo, cửa hàng túi xách, cửa hàng đồ ăn vặt; thậm chí là cả hàng hoa, hàng kẹo. Bởi nhiều cửa hàng tập trung một nơi nên Lôi Dận đỗ xe ở bên đường, đi bộ theo Mạch Khê suốt cả dãy phố.
Chính như lời hắn nói, thời gian còn lại trong ngày hôm nay đều dành cho Mạch Khê. Hơn nữa, hắn chắc chắn là Mạch Khê cũng không thích có vệ sĩ đi theo nên đã bảo bọn họ đi hết.
Mạch Khê tuổi còn nhỏ, dù sao vẫn như một đứa trẻ, nhìn thấy cái gì đẹp cũng không nhịn được mà tiến đến xem, nhìn một cái, sờ một cái, sau đó thông minh mà xem giá tiền. Nếu là đó đắt giá, cô sẽ từ tốn mà đặt xuống. Kiểu lựa đồ như vậy của cô khiến Lôi Dận buồn cười, lại thương thương mà cầm mấy thứ đó tới quầy thu ngân. Chỉ cần là thứ mà Mạch Khê nhìn thấy liền có biểu hiện thích thú thì hắn sẽ trực tiếp cầm đi thanh toán.
Hành vi của hắn khiến Mạch Khê có chút khó xử, cũng từ chối nhiều lần nhưng mỗi lần lại chỉ thấy nụ cười nhẹ của Lôi Dận. Rơi vào đường cùng, cô đành chỉ tùy tiện đi dạo, không dám động vào cái gì nữa. Nghĩ đến chuyện Lôi Dận đi dạo phố cùng là đã đủ kỳ quái rồi, lại nhìn thấy hắn tay xách túi lớn túi nhỏ phía sau thì càng khó tưởng tượng hơn. Quan trọng nhất là … cô thật sự không muốn tiêu đến tiền của hắn, tuy rằng tài sản của hắn thực sự là một con số khổng lồ …
Chỉ một điểm tâm tư nhỏ ấy thôi mà người đàn ông lại có thể liếc mắt đã nhìn thấu. Cuối cùng, Lôi Dận dắt Mạch Khê đi dọc theo con phố, đến một cửa hàng quần áo để “cướp đoạt” một phen.
Là cửa hàng phân phối của KY.
Khi Mạch Khê khoác chiếc áo choàng dài bước vào trong cửa hàng thì cả không gian dường như ngưng lại, mọi âm thanh gần như cũng không nghe thấy nữa.
Chủ cửa hàng thấy thế, tự mình mang đến một bộ váy màu trắng bạc rất hài hòa với chiếc áo choàng nhung của Mạch Khê, ánh mắt cũng lộ ra vẻ hâm mộ vô cùng, “Cô gái, bộ đồ này được thiết kế rất tinh xảo, rất hợp với khí chất của cô. Đây cũng là sản phẩm sắp đưa ra thị trường. Trước mắt, cơ sở phân phối của KY trên toàn cầu cũng chỉ có hai bộ, một bộ dùng để quảng cáo không bán, một là bộ cô đang xem đây, rất thích hợp khi tham dự dạ hội.”
Bình thường, chủ cửa hàng của KY không chủ động tiếp khách. Nhưng khi hai người kia vừa bước vào cửa hàng, chị liền nhận ngay ra người đàn ông cao lớn này chính là Lôi Dận đang được truyền thông nhắc đến. Còn nữa, chị cũng biết, Tổng giám đốc Nhiếp thị cũng là chủ KY có quan hệ rất gần gũi với Lôi thị nên đã vội vàng tự mình ra đón, còn muốn đóng cửa hàng lại, chỉ phục vụ Lôi Dận và cô gái này.
Những nữ nhân viên khác trong cửa hàng cũng đều sinh lòng hâm mộ mà nhìn lén Lôi Dận. Vẫn nghe nói, Tổng giám đốc Lôi thị nổi tiếng tàn khốc lạnh lùng, thời điểm nào cũng không bao giờ thay đổi sắc mặt. Hôm nay, xem ra lời đồn đó không ngoa. Nhưng mà lần này … có chút khang khác…
Các cô phát hiện, chỉ cần là khi cô gái kia đứng trên bục thử quần áo, Lôi Dận đang ngồi trên salon sẽ lại dừng ánh mắt trên người cô. Ánh mắt kia dĩ nhiên là đầy dịu dàng, chiều chuộng, lại như yêu say đắm…Và vẫn chăm chú nhìn người con gái trước gương, nhưng chỉ cần cô tiến vào phòng thay đồ là hắn lại lẳng lặng lật giở cuốn tạp chí, khuôn mặt lại mang theo sự bình ổn như trước…
Nhóm nhân viên trong cửa hàng không khỏi tò mò, sôi nổi bàn tán đoán xem thân phận của cô. Lại móc nối với chủ đề bàn luận xôn xao của truyền thông trong thời gian gần đây, cuối cùng họ cũng kết luận, cô chính là người con gái đã được Lôi Dận ôm vào lòng hôm đó.
Đến tột cùng, người con gái như thế nào mới có thể khiến bộ mặt lạnh lùng kia toát ra nét dịu dàng? Quan trọng hơn là … hắn sao lại có thể nhẫn nại đợi cô thử quần áo?
Chương 9: Ánh nắng ấm giữa trời đông (5)
Tuy nói là hâm mộ thêm cả ghen tị, nhưng những nhân viên kia cũng không dám thể hiện nhiều. Dù sao đối phương chính là Tổng giám đốc Lôi thị đại danh lừng lẫy, nếu các cô nếu không cẩn thận gây ra một sơ suất nhỏ, sẽ là đắc tội với cả Nhiếp thị…
Trong gương, Mạch Khê có vẻ xinh đẹp vô cùng. Đúng là ứng với câu “Nhân dựa vào ăn mặc, mã dựa vào an” (Người dựa vào mặc, ngựa dựa vào yên; tương đương với câu: “Người đẹp vì lụa” của Việt Nam ta). Cả một thân váy dài đem lại cho Mạch Khê sự thanh khiết, làn váy thỉnh thoảng khẽ lay động. Chiếc áo choàng ngắn đi kèm cũng thật hợp với bộ váy dài này, càng tăng thêm vẻ tao nhã, sang trọng. Mái tóc cô thật dài, được cặp đơn giản lại, dưới ánh đèn càng thêm sáng bóng. Giờ khắc này, cô như một vị công chúa bước ra từ trong một bức họa, mỗi cử chỉ đều tản ra khí chất hơn người.
Lôi Dận buông quyển tạp chí trong tay ra, lại nhìn hình ảnh Mạch Khê trong gương, ánh mắt có chút ngơ ngẩn, không tự chủ được mà bước đến phía Mạch Khê…
Chủ cửa hàng thấy thế thì thông minh mà lui ra sau một chút.
Phía sau, hơi thở của người đàn ông càng gần lại, cuối cùng hắn cũng dừng lại…
Trong gương chiếu ra đôi mắt của người đàn ông, cứ chăm chú như vậy mà nhìn cô. Đôi mắt trong veo như làn nước, mang vẻ thưởng thức, si mê khiến tim Mạch Khê đập nhanh, khẽ rung động. Cô nhẹ giọng lên tiếng hỏi, “Đẹp không?”
Người đàn ông giơ bàn tay to lớn lên, dừng lại trên bả vai Mạch Khê, cất lên lời nói bình tĩnh nhưng lại không che giấu được ý tán thưởng, “Rất đẹp!”
Đối với dung mạo của cô, hắn chưa bao giờ phủ nhận sự ca ngợi. Có điều, hôm nay, ngoài vẻ xinh đẹp ra thì Mạch Khê còn có một loại hấp dẫn khiến người ta khó thở, là loại thu hút mà không người phụ nữ nào khác có thể cho hắn, khiến hắn không kìm lòng được mà từng bước đến gần, gần hơn nữa…
Mạch Khê hơi hạ tầm mắt, hàng mi dài run run trong lúc nhất thời không thể che giấu được cảm xúc. Cô thật sự không dám nhìn vào ánh mắt hắn, nhìn vào sự sâu thẳm đến dọa người đó.
“Xem ra tôi chỉ có thể mặc trang phục do anh Thiên Luật thiết kế. Chẳng nhẽ đã bị phong cách của anh ấy chiều hư sao?” Giọng than nhẹ như có như không, như đang cảm thán lại như đang hỏi người đàn ông phía sau.
Bàn tay người đàn ông nhẹ nhàng trượt xuống, dừng trên vòng eo nhỏ nhắn, chậm rãi xiết chặt lại, chặt như cảm xúc của hắn lúc này vậy…
Hương thơm dịu nhẹ quanh quẩn vây lấy cô. Lúc này, cô hốt hoảng như thể đang đứng trên điện lớn của cung điện, đặt tay lên bàn tay đang giơ ra của một vị hoàng tử.
“Chỉ có thể nói … đây là phong cách của em mới đúng.” Hắn hơi nghiêng đầu, hôn nhẹ lên mái tóc thơm hương của cô, lại đút tay vào túi áo lấy ra một sợi dây chuyền, đồng thời cũng tháo chiếc vòng mặt thủy tinh của cô xuống…
“Dây chuyền của tôi…” Mạch Khê giật mình phản ứng, muốn xoay người lấy lại nhưng bị Lôi Dận cười nhẹ ngăn cản. Ngay sau đó, hai tay hắn đưa ra trước, đeo sợi dây chuyền lên cần cổ tuyết trắng của cô.
Một cảnh tượng này, bị bao nữ nhân viên nhìn lén thấy hết. Người đàn ông anh tuấn chân thành đeo vòng cổ cho người con gái. Thật là lãng mạn quá đi! Chỉ là nhìn thấy thôi mà đã say mê rồi, nếu nữ chính là mình thì…
Tầm mắt Mạch Khê dừng trên cổ, lại nhìn đến chiếc vòng mặt thủy tinh trong suốt như giọt nước mắt. Có điều, cô không biết từ lúc nào nó lại nằm trong tay Lôi Dận, chẳng lẽ là lúc thử quần áo bị rơi ra?
“Ba năm trước đây, em không mang cái gì đi, chỉ trừ … cái vòng rẻ tiền này?” Lôi Dận từ phía sau ôm chặt lấy cô, đôi mắt xanh lục không hề chớp nhìn khuôn mặt sáng như vầng trăng trong gương, mỗi đường nét đều vô cùng tinh tế…
Nghĩ đến điều đó, tim hắn đột nhiên đau thắt lại. Nếu lúc ấy cô ký vào văn kiện chuyển nhượng tài sản kia, tim hắn sẽ không đau như vậy. Nếu hắn không nhìn thấy chiếc vòng đó trên cổ cô, tim hắn cũng không đau đớn mà vẫn cảm thấy có đôi chút an ủi như vậy.
Mạch Khê rốt cục cũng nâng mắt, lấy hết dũng khí chạm vào ánh mắt cùng người đàn ông trong gương …
“Đúng là anh cho rằng nó rẻ tiền, tôi mới cảm thấy nó thật trân quý.”
Ngay sau đó, cả người cô bị xoay lại, cái cằm đầy bị bàn tay to nâng lên, lực không mạnh. Cũng không khó để nhìn ra ánh mắt ôn hòa của hắn đã nhuốm chút giận dữ!
“Anh tặng cho em mà trong mắt em lại không đáng nhắc tới vậy hả?” Âm điệu cũng có sự thay đổi rất khó thấy, vẫn là bình tĩnh nhưng hơi cao lên.
Chủ cửa hàng cùng những nhân viên khác cũng có thể cảm nhận được hơi thở nguy hiểm trên hắn. Một giây trước, nhìn hắn vẫn còn thâm tình là vậy, ngay sau đó lại trở nên lạnh lùng khiến người khác kinh hãi. Thì ra, lời đồn là sự thật!
Trong không khí thoảng hơi bất an, như là dòng thời gian đang ngừng lại…
Mạch Khê nhìn ra sự hờn giận trong đôi mắt hắn. Cô nghĩ ngay sau đó hắn sẽ nổi cơn lôi đình, hoặc là sẽ lôi cô đi, không ngờ…Hắn lại kiềm chế xuống, nhưng đôi mắt vẫn còn dư vị không vui…
“Anh hiểu lầm rồi.” Cô thầm than một chút, lại nhìn hắn, “Trân quý nhất không phải là ở giá trị. Tôi thích tên của nó, cũng không để ý nó bao nhiêu tiền.”
“Tên của nó? ‘Lệ’ sao?” Lôi Dận hơi nhíu mày, ngón tay đang nắm lấy cằm cô cũng buông ra, bàn tay khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô …
“Anh không thích cái tên này, chính vì anh không muốn lại nhìn thấy em rơi nước mắt.”
Mạch Khê giật mình, lại nhìn về đáy mắt như tảng băng đang tan chảy của hắn…
Lôi Dận bị đôi mắt cô cuốn hút, bàn tay to hạ xuống, ôm chặt cả người cô vào lòng, không hề kiêng dè mà hôn lên cánh môi anh đào của cô, rất lâu…
______________
Khách sạn về đêm càng xa hoa…
Tắm xong, Mạch Khê cầm máy sấy ngồi trên ghế salon trước khung cửa sổ sát đất. Nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, trong lúc nhất thời, cô lại quên việc đang làm, chỉ lặng lặng ngắm thế giới phồn hoa dưới chân.
Kỳ thật, cô vẫn là người ưa náo nhiệt, ít nhất ba năm trước đây là như vậy. Trước lúc tám tuổi, cuộc sống của cô thật chật vật. Mỗi ngày đều phải chịu sự lăng mạ cùng đánh đập của cha mẹ nuôi. Cô cũng thích được chơi cùng với chúng bạn đồng lứa, bởi chỉ khi theo họ, cô mới không bị bắt nạt.
Cùng với thời gian lớn lên, cô thường xuyên mơ về một cảnh tượng đô thị phồn hoa như thế này, sẽ có một chỗ cho riêng cô. Nơi đó không cần quá rộng, bởi diện tích lớn sẽ khiến cô cảm thấy cô độc, giống như Bạc Tuyết bảo vậy!
Cô sẽ trang trí cho nơi ở của mình. Chẳng lo căn nhà chật hẹp, nhưng nhất định phải có cửa sổ sát đất hoặc cửa sổ nhỏ thôi cũng được. Cô sẽ ngồi trước cửa sổ, trên tấm thảm trắng, nhấm nháp một ly rượu vang đỏ, nhìn ngắm ánh sáng phồn hoa ngoài cửa. Lại hoặc là, được uể oải đón ánh nắng chiếu vào. Cứ như vậy, đơn giản trải qua mỗi ngày, qua trưa, rồi vào đêm …