Chương 11: Sự suy sụp không cách nào che lấp (3)
Người đàn ông này thực sự rất khó đối phó, mặc kệ việc hắn phối hợp đến cảnh cục lấy khẩu cung như vậy, nhưng là, với thân phận của mình, không một ai dám khinh thường hắn, chỉ dám để mặc hắn mệt mỏi mà ngồi tại nơi này. Bọn họ cũng đều biết rằng, trong tổ chức “Ảnh”, những người có quyền lực nhất là những người ít lời nhất. Những lời này lại chính xác để hình dung Lôi Dận. Tuy sự tàn bạo của hắn khiến người ta sợ hãi, nhưng mỗi một hành động của hắn, ngay cả việc hơi nhíu mày một chút cũng đã toát lên vẻ quyền uy cùng sự cứng rắn, trầm ổn và quan trọng nhất, đáng tin tưởng ở một người đứng đầu.
Đây cũng chính là một nguyên nhân khiến nhóm cảnh sát không dám lỗ mãng gì. Đưa Lôi Dận tới trụ sở điều tra, tức là công khai đối đầu với tổ chức “Ảnh”.
Nhưng, Lôi Dận lại nổ súng giữa thanh thiên bạch nhật giết chết cảnh sát trưởng Henry là một chuyện quá sức khủng khiếp, không thể không điều tra!
Ánh sáng chói chang chiếu tới mỗi một góc trong phòng. Lôi Dận vẫn không nhúc nhích tựa người trên ghế, gương mặt vẫn còn hiển hiện sự mệt mỏi.
“Lôi Dận tiên sinh, xem ra cà phê ở sở cảnh sát không hợp khẩu vị của anh cho lắm.” Phó cảnh sát trưởng Cain chỉ chỉ cốc cà phê trước mắt, giọng nói có vẻ khinh miệt, “Nhưng dù sao nơi này cũng là cảnh cục, không phải Tập đoàn của anh, cũng không phải tổ chức của anh, đương nhiên sẽ không tiếp đón chu đáo được.”
Lôi Dận vẫn không lên tiếng như trước, chỉ yên lặng xoa xoa thái dương.
“Lôi Dận tiên sinh, thân phận của anh thật đúng là rất phức tạp. Gọi anh là Long đầu quan trọng nhất của xã hội đen đi, nhưng Tập đoàn Lôi thị kinh doanh, kim ngạch hàng năm lại tăng đến chóng mặt, là Tập đoàn nổi danh toàn cầu. Nói anh là một doanh nhân thành công cũng rất đúng, lại còn mang theo bối cảnh xã hội đen. Chà chà…” Cain bắt chéo hai chân, châm một điếu thuốc rồi nói.
Lôi Dận khoanh hai tay lại, im lặng nhìn tên phó cảnh sát trưởng nói chuyện, không hề phản bác gì.
Khác với sự lo lắng của cảnh sát, hắn không hề nói gì, điều này hoàn toàn bất lợi đối với vụ án.
“Lôi Dận!” Thấy hắn không thèm để ý tới, Cain mất hết kiên nhẫn gõ gõ ngón tay lên bàn, không chút khách khí nói thẳng, “Nói đi! Miêu tả lại quá trình anh giết cảnh sát trưởng Henry!”
Đây là phương thức thẩm vấn trực tiếp nhất, có thể trực tiếp khiến phòng tuyến tâm lý của đối phương chấn động. Chỉ cần thái độ đối phương có thay đổi một chút, điều này cũng sẽ giúp ích trong quá tình điều tra.
Quả nhiên, Lôi Dận rốt cuộc phản ứng lại, ánh mắt hắn dừng trên khuôn mặt Cain, đôi mắt xanh lục vẫn ngà ngà say như một viên đá quý ẩn trong băng đá, mang theo sự lạnh lùng thản nhiên, lại nói một câu khiến Cain muốn nứt não ra...
“Cảnh sát trưởng Henry? Ai là Henry? Cảnh sát trưởng của các người không phải là Cabbeen hay sao?”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau…
Sắc mặt Cain đột nhiên rất khó coi, nhíu chặt mày, hắn ta rướn người đến, nhìn chằm chằm vào Lôi Dận, gằn từng tiếng, “Lôi Dận, ngươi không nên mượn rượu nói bừa! Henry là cảnh sát trưởng mới nhậm chức, còn chưa ngồi yên ổn đã bị ngươi bắn chết!”
Lôi Dận nhíu nhíu mày, ánh mắt mang theo sự khó hiểu rõ ràng...
“Bị tôi bắn chết? Có chuyện này sao? Vị này... là ai?”
Cain nổi điên đến mức hai răng nghiến vào nhau, chỉ vào mình, “Phó cảnh sát trưởng Cain!”
“Ồ, ngài Cain.” Lôi Dận đương nhiên không phải vì quên tên đối phương mà cảm thấy xấu hổ, cũng nhướn người, nâng cằm lên, “Là phó cảnh sát trưởng, hẳn là khi nói chuyện, từ ngữ phải chú ý một chút. Vu khống cũng được xếp vào tội danh.”
“Ngươi..." Cain tức điên đến chút nữa là cắn lưỡi. Quả nhiên không đơn giản, cho dù bộ dạng suy sút như vậy nhưng vẫn khó đối phó vô cùng. Hắn ta cố gắng áp chế cảm xúc muốn điên lên, không vui nói, “Lôi Dận, anh sẽ không muốn nói rằng, Henry với anh chẳng có quan hệ gì?”
Lôi Dận dường như không để ý đến lời châm chọc khiêu khích của hắn ta, ngược lại còn cầm lấy cốc cà phê trên bàn, thong thả uống một ngụm. Như là khó uống vô cùng, hắn nhíu mày, lại đặt cốc xuống, thậm chí không nâng mắt lên nhìn, lãnh đạm nói tiếp, “Ngồi không xong vị trí cảnh sát trưởng là vấn đề của hắn ta.”
“Rầm!” Cain thực sự không thể nhịn được nữa, vỗ mạnh bàn rồi đứng dậy, “Lôi Dận, ngươi không nên quá đáng! Nghĩ đây là chỗ nào? Đây là sở cảnh sát, hôm nay giải ngươi tới đây là lấy khẩu cung! Trước mắt bao nhiêu người, ngươi đã giết cảnh sát trưởng, còn muốn dối gạt gì?”
“Chứng cớ?” Lôi Dận không tức giận nói ra hai chữ, hoàn toàn ngược lại bộ dạng máu xông lên não của Cain, bình tĩnh giống như một tảng băng!
“Cái gì, cái gì?” Chẳng những một mình Cain ngẩn người, ngay cả những cảnh sát khác cũng ‘mắt to trừng mắt nhỏ’ nhìn nhau. Lôi Dận lười biếng ngả người ra phía sau, mỗi một động tác đều tỏa ra hơi rượu rất nồng. Nói xong, lại học theo bộ dạng lúc nãy của Cain, gõ gõ mặt bàn hai cái...
“Đường đường là cảnh sát hẳn sẽ rõ ràng điều này, trừ phi có chứng cứ rõ ràng chứng minh Lôi Dận tôi đã giết người, bằng không... qua thời gian giam giữ, tôi sẽ có cơ hội nộp tiền bảo lãnh!”
“Nộp tiền bảo lãnh? Ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi có cơ hội này!” Cain nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, thật vất vả mới tóm được con cá lớn này, làm sao có thể dễ dàng thả lại ra biển được. “Nhiều người tận mắt thấy ngươi giết người, đây là sự thật!”
“Ngài phó cảnh sát trưởng Cain.” Lôi Dận hiếm khi có được sự nhẫn nại nói chuyện, “Nếu quả thực có nhân chứng vật chứng, chẳng phải nên đệ trình thẳng với viện kiểm sát, cần gì phải lãng phí thời gian võ mồm ở đây?”
“Ngươi..."
“Các vị cảnh sát, đã tới giờ tôi nộp tiền bảo lãnh!” Lôi Dận cắt ngang lời Cain, đôi mắt thâm trầm nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, lạnh lùng nói một cậu.
“Ơ…” Vài cảnh sát nhìn nhau, đây rõ rằng là một lần thất bại!
Tay phó cảnh sát trưởng Cain thấy thế, bàn tay to lớn lại vỗ mạnh xuống bàn một lần nữa, lớn tiếng nói, “Không được! Hắn là trọng phạm giết người, không thể bảo lãnh!”
Lôi Dận chậm rãi đứng dậy, thân hình cao lớn bước tới gần Cain, ánh mắt cũng chợt trở nên lạnh lẽo như ngày thường...
“Hy vọng ngươi biết rõ một điều! Trước khi không có chứng cớ, ta chỉ có thể xem như nghi phạm! Chỉ cần là nghi phạm đều có cơ hội nộp tiền bảo lãnh. Ngươi muốn làm việc trái với pháp luật?”
Một câu nói, khiến Cain á khẩu không trả lời được…
Thật lâu sau đó, một cảnh sát chức vụ cao ngồi một bên đứng dậy, suy nghĩ một chút rồi nói, “Lôi Dận tiên sinh, hy vọng anh có thể hiểu rõ, cảnh sát chúng tôi cũng có đủ chứng cứ mới đưa anh về nơi này. Nếu muốn nộp tiền bảo lãnh, có thể, nhưng mà tình hình của Lôi Dận tiên sinh tương đối đặc biệt, chúng tôi đã xin lệnh cấm. Nói cách khác... Lôi Dận tiên sinh nếu còn muốn nộp tiền bảo lãnh, chẳng những phải nộp tiền trong ba mươi sáu giờ, mà cùng lúc đó còn cần một người có chỗ đứng trong xã hội đến đảm bảo. Đương nhiên, người hợp tác trong thương giới với anh là tuyệt đối không thể!”
Lôi Dận nghe vậy, nhẹ nhàng nhếch miệng, “Bao nhiêu?”
“Theo thân phận Lôi tiên sinh cùng án kiện, là ba triệu đô la, giao nộp trong một tiếng đồng hồ, nhưng lại còn phải căn cứ vào tương quan chính xác cái đã!” Viên cảnh sát nhìn hắn, nói ra từng câu từng chữ. Ông ta thực sự cũng có chút khó xử. Ngay cả khi Lôi Dận có tiền, nhưng ông ta cũng đoán được không ai trong một giờ lại có số tiền mặt lớn đến như vậy, trong khi ngân hàng đã sắp đóng cửa!
Chương 11: Sự suy sụp không cách nào che lấp (4)
Điều này, bất cứ ai nghe thấy đều cho rằng đây chỉ là một cái cớ. Lôi Dận nghe xong, đáy mắt tuy rằng vẫn chưa tan cơn say nhưng vẫn lạnh lẽo vô cùng. Ba triệu đô la, thật đúng là biết cách cắn nuốt của loài sư tử.
Hắn nhìn đồng hồ một chút, sự vui sướиɠ khi người gặp họa hiện lên trên mặt những gã cảnh sát. Sắc thái khinh miệt trong đáy mắt Lôi Dận càng lúc càng nồng đậm, không thèm che lấp. Hắn hướng đến phó cảnh sát trưởng Cain, duỗi tay ra.
Trong nhất thời, Cain không có phản ứng gì, bên môi vẫn còn đọng lại một nụ cười thầm, giật mình sửng sốt một lúc lâu mới ngu ngơ hỏi lại, “Làm cái gì?”
“Điện thoại!” Giọng điệu Lôi Dận lại bình thản vô cùng, không nóng cũng không lạnh. Hai chữ vừa nói ra lộ sự lười biếng sau một cơn say dài.
Cian thế này mới có phản ứng lại, nhíu nhíu mày, nhưng vẫn là không tình nguyện rút điện thoại di động ra ném cho Lôi Dận. Hắn ta thực sự muốn nhìn xem gã đàn ông này có bản lĩnh gì, có thể trong một thời gian ngắn như vậy cứu được bản thân mình. Ở sở cảnh sát mà còn có bộ dạng kiêu ngạo như vậy, quả thực rất đáng nổi điên.
Lôi Dận lấy điện thoại, nhấn một dãy số. “Chuẩn bị ba triệu đô, càng nhanh càng tốt.”
Chỉ một câu nói đơn giản đã nói rõ vấn đề với người bên đầu dây kia. Hắn nói xong, ném trả điện thoại lại cho Cain, để lại nhóm cảnh sát ‘mắt to trừng mắt nhỏ’, không thể tin được hắn chỉ dựa vào một cú điện thoại này mà có thể ȶᏂασ túng được mọi chuyện.
Cain cảm thấy sự tình bắt đầu chuyến tới hướng bất lợi cho sở cảnh sát, hắng hắng giọng, “Lôi Dận, cho dù ngươi có bản lĩnh lên trời cũng phải ở lại đây ba mươi sáu tiếng. Ta nghĩ, nếu không có người đến nộp tiền bảo lãnh cho ngươi, chúng ta phải tiến hành lấy khẩu cung.”
Hiện tại, ngay cả một giờ cũng chưa đến, khoảng cách của ba mươi sáu giờ đồng hồ lại dài như vậy, hắn ta tin rằng trong thời gian thế này cũng không thể không hỏi ra điều gì. Chỉ cần thái độ của Lôi Dận có điều gì đó bất thường, hắn ta có thể từ đó mà lần ra sơ hở.
Chẳng nề hà gì, Lôi Dận như không hề nghe thấy lời nói cứng của Cain. Tựa như muốn nghỉ ngơi một chút, hắn nhắm hai mắt lại. Như thế, tự nhiên có quyền im lặng.
“Ngươi ..." Cain tức giận đến toàn thân phát run...
——————————
“Ba triệu đô? Mấy tên khốn nạn đó thật đúng là biết cách săn mồi của sư tử. Số tiền này dư đủ để bọn chúng xây lại cả cái sở cảnh sát!” Trong công ty luật sư, Kỳ Ưng Diêm nhíu mày kêu lên một câu.
“Làm luật sư mà mở miệng mắng chửi người ta hình như không được tốt, tuy rằng anh nói đúng.” Phí Dạ lãnh đạm nói một câu, khó mà tìm ra được một chút vui đùa ở người đàn ông này.
“Không cần hoài nghi, tôi với mấy thằng cha trong cảnh cục không hợp nhau, chỉ cần nhìn thấy tôi là như thấy kẻ thù vậy.” Kỳ Ưng Diêm nhún nhún vai nói.
“Có thể nhìn thấy được!” Phí Dạ ăn ngay nói thật. Kỳ Ưng Diêm luôn luôn tham gia vào những vụ án kinh tế lớn, tránh không được phải đối đầu với chính phủ, mà cụ thể là viện kiểm sát. Hơn nữa, gã là một luật sư vàng, càng khiến viện kiểm sát đau đầu không thôi, bởi vì Kỳ Ưng Diêm là điển hình của kẻ có thể nói người chết thành người sống. Thậm chí ngay cả khi kiện lên tòa cũng vô dụng, trực tiếp giải quyết.
“Bây giờ tôi lo lắng là bên cảnh cục cố ý làm khó dễ! Dù sao bọn chúng cũng muốn nắm được nhược điểm của Lôi tiên sinh, cho dù có ba triệu đô la vẫn chưa đủ.”
“Theo số tiền bảo lãnh này có thể nhìn thấy được tính toán của đám già kia, khẳng định là làm khó dễ. Phí Dạ, dựa theo kinh nghiệm của tôi, bọn họ nếu dám đưa ra yêu cầu giữ người trong ba mươi sáu tiếng, như vậy tiền bảo lãnh chỉ có thể đưa tới trong một thời gian ngắn, ít nhất trong một giờ trở lại. Như vậy, tiền thật sự không thành vấn đề?” Kỳ Ưng Diêm nhắc nhở một câu.
Phí Dạ không chút do dự...
“Không vấn đề!”
“OK! Như vậy bây giờ chỉ còn lại là người đến bảo lãnh.” Kỳ Ưng Diêm tin tưởng vào lời Phí Dạ nói. Nghĩ nghĩ một chút, thật ra mấy lão già này cũng thật sự là coi thường Lôi Dận, muốn lấy ba triệu đô la để áp chế hắn. Đối với những doanh nhân bình thường có lẽ là làm khó thành công, nhưng mà đối phương của bọn chúng chính là Lôi Dận, cho dù trong một tiếng đồng hồ không chuẩn bị đủ tiền mặt, những đối tác làm ăn hoặc bạn bè của hắn cũng không có khả năng trơ mắt nhìn Lôi Dận gặp chuyện không may. Tuy nói Lôi Dận luôn ít khi giao thiệp, cũng không giống như những người khác từ trời nam đến đất bắc đều có bạn bè không thể đếm được. Nhưng thường thường chính là như vậy, bạn bè tri kỷ chính là thể hiện ở bên trong, chính như Hoắc Thiên Kình, lại hoặc như gã, Kỳ Ưng Diêm. Ngay cả Kỳ Ưng Diêm gã nếu không kịp thời thì vẫn còn có Hoắc Thiên Kình, ngân hàng của hắn thì khỏi phải bàn rồi.
“Cũng có yêu cầu người đến bảo lãnh?” Phí Dạ nhíu nhíu mày, “Hoắc tiên sinh có thể làm người bảo lãnh.”
“Hắn? Không được.” Kỳ Ưng Diêm như thể nghe được chuyện buồn cười. “Hắn ta thật đúng là thích thêm phiền toái cho tôi, cái gì gọi là hạn chế? Hoắc Thiên Kình cũng là doanh nhân, sẽ biết rõ điều này đi? Người của sở cảnh sát nếu dám đưa ông chủ của các cậu đi, như vậy có nghĩa là tình huống xung quanh Lôi Dận cũng rất rõ ràng. Hoắc Thiên Kình cùng Lôi Dận có quan hệ như thế nào? Đừng quên, Lôi Dận là con nuôi của Hoắc gia, nói trắng ra là, Hoắc Thiên Kình cùng Lôi Dận chính là anh em với nhau. Người của cảnh cục có thể ngu như vậy sao?”
“Tìm người không liên quan tới Lôi tiên sinh có chút khó. Thân phận Lôi tiên sinh rất đặc biệt, cho dù là hắc đa͙σ hay bạch đa͙σ, người muốn giết ngài ấy có một núi. Chuyện này nếu bị truyền thông ngửi được, đám người muốn chế giễu cũng không thiếu.” Phí Dạ nhíu mày, nói tiếp.
Kỳ Ưng Diêm cười sang sảng, đứng dậy vỗ vỗ vai Phí Dạ, “Đừng nói ông chủ của mấy cậu lại đáng thương như vậy. Nếu có trách thì trách hắn ngày thường cứ lạnh lùng tàn nhẫn, làm việc không cho người ta một con đường sống nào. Kẻ thù cừu hận là điều tất nhiên.”
“Anh hình như rất vui sướиɠ khi người khác gặp họa?” Phí Dạ gạt bàn tay của gã xuống.
“Tôi cũng rất muốn vui vẻ khi có người gặp họa, đáng tiếc nếu làm như vậy thì tôi sẽ mất đi một số tiền lớn. Yên tâm đi, miếng thịt béo Lôi thị này tôi ăn còn chưa đủ đâu, tất nhiên phải đi giúp rồi.” Kỳ Ưng Diêm bày ra bộ dạng không hề đứng đắn, ngồi trở lại trước bàn làm việc, mở ra ngăn kéo thứ nhất.
“Tôi cho cậu xem thứ này. Thông minh như vậy, vừa nhìn thấy chắc hiểu rõ rồi!”
Nói xong, gã đẩy tư liệu đến trước mặt Phí Dạ, nở một nụ cười quỷ dị vô cùng.
Phí Dạ vội vàng lấy tư liệu qua, vừa mở ra trang thứ nhất, trên vẻ mặt là sự khiếp sợ, hắn nhìn thoáng qua Kỳ Ưng Diêm đang nở nụ cười quỷ dị, lại nhanh chóng lật thêm một vài tờ nữa. Khuôn mặt vốn luôn trầm tĩnh qua mỗi một tờ giấy lộ rõ sự vui mừng cùng kinh ngạc.
“Thế nào? Quá đủ tuyệt vời đi?” Kỳ Ưng Diêm đứng lên, đặt mông ngồi luôn trên bàn làm việc. May mà hôm nay gã cũng ăn mặc tùy tiện quá mức, bằng không một thân tây trang giày da mà hành động cà lơ phất phơ như vậy cũng thật không thích hợp chút nào.
“Luật sư Kỳ, anh thật là thần.” Không khó nhìn ra tâm trạng kích động của Phí Dạ. Chỉ cần nhìn thấy những tài liệu này, hắn lập tức rõ ràng hành động của Kỳ Ưng Diêm.
Kỳ Ưng Diêm tủm tỉm cười, bá vai Phí Dạ, một chút khiêm tốn trên mặt đều không hề có, “Bạn học nhỏ Phí Dạ à, đây là kinh nghiệm đó. Mình nói với bạn rồi, án tử này chúng ta thắng chắc. Bây giờ, ngay cả nguy cơ ra tòa cũng không có, không phải sao?” “Không sai!” Phí Dạ áp chế tâm trạng kích động, lại nhìn thấy hành động của Kỳ Ưng Diêm thì quay đầu lại nhìn gã, “Tuy rằng tôi rất kính nể anh, có điều…có nên cắt ngay cánh tay bạch tuộc này của anh đi không nhỉ?”
“Hê hê, cậu thực buồn cười…” Kì Ưng Diêm nghe vậy xong, cười phá lên.