Hồi 5 – Chương 5: Là ai cứu ai? (1)
Máu, rất nhanh nhiễm đỏ cravat Lôi Dận. Cảnh tượng cô đổ máu như chỉ mới vài ngày trước lại một lần nữa đập mạnh vào dây thần kinh của hắn!
“Người đâu! Người đâu!” Tiếng quát ra lệnh có sự lo sợ rất rõ ràng, cánh tay đang ôm lấy Mạch Khê run lên bần bật.
Nếu lần trước, tai nạn xe cộ kia coi như là ngoài ý muốn, hắn vẫn có thể khống chế được sự kinh hoàng của mình ở một mức độ nào đó. Nhưng lần này, Mạch Khê chủ động rạch tay, hắn không khó để cảm nhận được sự tuyệt vọng đã ăn sâu của cô.
Hắn sợ, mọi thứ mình làm!
Sống không thể yêu, chết cũng tan nát?
Bên ngoài phòng đàn dương cầm vang tới những tiếng bước chân vội vã. “Rầm..." Cửa phòng bị đẩy ra. Phí Dạ, Hàn Á, vệ sĩ cùng những người làm tất cả đều chạy tới, lập tức hoảng sợ tới kinh tâm động phách trước cảnh tượng trong phòng.
“ŧıểυ thư Mạch Khê..." Tinh thần lẫn thể xác Hàn Á đều đã không thể chịu được, hai chân khuỵu xuống trên mặt sàn.
“Lập tức chuẩn bị xe!” Phí Dạ cũng không hề đoán được mọi chuyện sẽ như thế này, nhưng trong cơn hoảng loạn vẫn cố gắng giữ cảm xúc ổn định, lập tức ra lệnh ngay cho vệ sĩ bên cạnh.
Ngay cả hắn, đều không cảm giác thấy được ham muốn sống của Mạch Khê. Mà Lôi tiên sinh, dường như cũng…
——————————
Xe lao trên con đường. Phí Dạ tự mình lái xe. Dọc đường, không biết đã vượt qua bao nhiêu đèn đỏ, ngay cả xe của cảnh sát đuổi theo cũng không kịp.
Từng giây từng phút, Lôi Dận ôm chặt Mạch Khê, giữ lấy vết thương ở cổ tay cô.
“Lôi tiên sinh, phía trước có trạm kiểm soát!” Phí Dạ nhìn thoáng qua gương chiếu hậu. Trên gương mặt Lôi Dận bây giờ tràn đầy nỗi lo lắng cùng khủng hoảng, mà điều này chỉ khi đối mặt với Mạch Khê mới xuất hiện!
Sự khủng hoảng này bản thân hắn cũng đã gặp qua, chính là hôm ŧıểυ thư Mạch Khê gặp tai nạn giao thông hôm đó. Chẳng qua, ngày hôm nay mọi thứ đã được bộc lộ toàn bộ.
“Bỏ qua, bỏ qua hết cho tôi!” Cả giọng nói cùng hành động của Lôi Dận đều bắt đầu điên cuồng hơn, thô bạo ra lệnh.
Phí Dạ gật đầu một cái, nhấn mạnh chân ga...
“Khê nhi! Không cho phép nhắm mắt!” Người đàn ông vội vã gọi lớn, vang vọng quanh quẩn trên đỉnh đầu Mạch Khê. Hắn không thể nhìn cô mất đi! Không thể!
Cô gái nhỏ nằm trong vòng tay hắn yếu ớt như nước, tràn đầy thê lương và u buồn, gần như lúc nào cũng có thể mất đi. Ánh mắt của cô như một màn sương mù phủ lấp, dần dần mất đi tia sáng lưu ly quen thuộc vẫn luôn ánh lên như ngày thường. “Tôi nghe bác sĩ nói…ngày hôm đó là ông truyền máu cho tôi. Ngày hôm nay, như vậy, máu này trả lại cho ông…đủ không?”
“Khê nhi..." Giọng nói đau đớn của Lôi Dận như đã trải qua quá nhiều tang thương, như vượt qua ngàn năm xa cách mà truyền đến, nhưng vang bên tai cô lại rõ ràng đến thế sao. “Muốn trả lại tôi, em phải sống tốt!”
Bên môi Mạch Khê hiện lên ý cười như có như không, như một đám mây nhẹ nhàng trôi về phía chân trời, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã tái nhợt kia nở rộ.
Cô cố hết sức nhấc môi lên, “Tôi mệt lắm. Nếu như vậy còn…còn không thể, vậy kiếp sau đi…”
“Khê nhi…” Ngực Lôi Dận truyền đến từng đợt nhức nhối, linh hồn phảng phất theo đó mà trào ra vô số cảm xúc. Có yêu say đắm, có đau khổ nhớ nhung, lại có mê man oán hận, lại không thể cam lòng…
“Không được trách cứ bác Hàn Á…Ông ấy, chỉ là tốt với tôi.” Ánh mắt cô càng thêm trong suốt, như một tấm thủy tinh rạn vỡ, dần dần mất đi toàn bộ ánh sáng. “Trong lòng tôi, bác Hàn Á giống như người cha…”
“Tôi đồng ý với em! Hàn Á tiếp tục ở lại tòa thành, tiếp tục chăm sóc em!” Nỗi đau như nghiêng trời lệch đất này thổi quét vào tim hắn. Một khắc này đây, nếu Mạch Khê muốn mạng của hắn, hắn không một chút do dự cho cô!
Hắn đau đớn, mà cũng là oán hận!
Hắn chỉ thầm muốn giữ cô ở bên cạnh, mãi mãi như vậy…
“Tôi…trông bây giờ, nhất định là buồn lắm…” Mạch Khê vô lực nâng cánh tay không chảy máu lên, ngón tay tinh tế buồn đau vuốt nhẹ trên ngũ quan như điêu khắc của hắn. Lần đầu tiên, cô chạm vào hắn gần gũi đến như vậy…Nếu kiếp sau còn có thể gặp lại, cô tình nguyện, không muốn thống khổ như vậy nữa. Vậy nên phải nhớ kỹ gương mặt này của hắn. Từng đường nét quyến luyến ở đầu ngón tay cô. Hy vọng, hy vọng cô sẽ không quên được xúc cảm cùng độ ấm nơi đây…
“Để tôi đi. Sống cũng được, mà chết cũng không sao nữa rồi…Lôi Dận, tôi muốn được giải thoát.” Cô khép hai mắt lại, giọng nói nhẹ nhàng buông rơi.
Mọi thứ còn lại sao chỉ là quyến luyến…Nước mắt không hề được báo trước, một giọt lăn xuống gò má.
Yêu hận này, tràn ra cùng một lúc, chảy tới môi cô.
Giọng nói đó khiến lòng Lôi Dận chịu một cơn đau không gì tưởng tượng nữa. Một tay giữ thật chặt miệng vết thương cô, tay kia không chút do dự cầm bàn tay ngọc thon thon còn lại. Trên khuôn mặt là sự thống khổ sâu nhất trên đời này. Hắn không nói điều gì nữa, tim như bị dao cắt…
Trước kính chiếu hậu, Phí Dạ nhìn thấy cảnh tượng này, cổ họng hắn nghẹn lại. Cố gắng hít sâu một hơi, lại nhấn mạnh thêm chân ga…
——————————
Bệnh viện, trở nên thật hỗn loạn…
Khi Lôi Dận ôm Mạch Khê ào vào phòng cấp cứu, các bác sĩ trực ban đều giật nảy lên, tim một lần nữa lại vọt thẳng tới cổ họng. “Bác sĩ…Bác sĩ đâu? Bác sĩ ở đâu, ra hết đây cho ta!” Lôi Dận như thể điên rồi, hoảng loạn xông vào bên trong.
Những y tá bên cạnh sợ hãi, vội vàng khuyên can. “Lôi tiên sinh, nơi này là bệnh viện…xin ngài bình tĩnh một chút..."
“Bác sĩ! Đây là bệnh viện gì? Khốn kiếp, cút hết ra đây cho ta!” Lôi Dận đẩy mạnh y tá mới khuyên can sang một bên, ánh mắt như một con thú dữ tóm lấy một người bác sĩ gần đó...
“Lại đây cho ta! Cứu cô ấy! Nhanh lên!” Ngay sau đó, nhằm hai bác sĩ ở phía ngoài...
“Còn có các ngươi, đều vào đây cấp cứu cho cô ấy! Nhanh lên!”
Vẻ mặt các bác sĩ đều trở nên nghiêm trọng, không một ai dám chậm trễ nửa phút. Cô gái này mới xảy ra tai nạn xe cộ mấy tuần trước, lần cấp cứu phẫu thuật kia như thể đi lên pháp trường. Còn lần này thì như thế nào?
Tất cả các bác sĩ đều ào ào tới...
“Lôi tiên sinh…”
“Cút hết vào đó cho ta! Cứu người! Cứu người!” Tiếng quát điên cuồng của Lôi Dận vang vọng vào trong phòng cấp cứu, tựa như một con sói đầu đàn bị thương nặng, toàn thân đều toát ra hơi thở lo lắng đến khủng hoảng.
“Lôi tiên sinh..." Phí Dạ cùng quản gia bước vội tới, giữ chặt lấy Lôi Dận. “Ngài bình tĩnh, các bác sĩ đều đã bắt đầu tiến hành cấp cứu…”
“Lôi tiên sinh, ngài không nên gấp gáp, các bác sĩ đang nỗ lực cứu chữa. Ngài phải bình tĩnh một chút…” Nhóm y tá cũng kinh hãi, run run khuyên bảo.
Các cô thực sự rất sợ người đàn ông này. Lúc này đây, tuy hắn không hề đem cái chết ra uy hiếp, nhưng lần này so với lần trước có vẻ như nghiêm trọng hơn. Nếu thực sự không thể cứu sống được, cả bệnh viện này…
“Lôi tiên sinh, yên tâm…” Phí Dạ cũng mệt mỏi thở hổn hển, giữ chặt Lôi Dận lại. Hắn biết, lần này Lôi tiên sinh thực sự đã mất đi lý trí. Hắn phải kiềm chế người đàn ông này, bằng không rất khó tưởng tượng nếu có bất cứ biến cố gì xảy ra, Lôi tiên sinh còn có thể làm chuyện gì khủng khiếp hơn nữa.
Lôi Dận đẩy Phí Dạ ra, hai tay chống lên tường, hô hấp dồn dập, lại chằm chằm nhìn cánh cửa lớn của phòng cấp cứu. Hắn siết chặt nắm đấm, đấm thẳng vào cửa sổ sát đất gần đó. Tiếng thủy tinh vỡ ào ào trả lời, các đốt ngón tay đều bắt đầu ứa máu…
Chương 5: Là ai cứu ai? (2)
“Lôi tiên sinh?” Phí Dạ kinh hãi, lập tức quay đầu quát lớn, “Y tá! Y tá, lại đây băng bó một chút!”
Tim các y tá gần như muốn rơi ra ngoài, lập tức bước tới. “Lôi tiên sinh, miệng vết thương của ngài..."
“Cút! Cút hết cho ta!” Lôi Dận thô lỗ vung tay lên. Giờ khắc này, hắn không hề phát hiện các đốt ngón tay đang đau đớn. Một lòng chỉ nghĩ đến Mạch Khê đang trong phòng cấp cứu. Nghĩ đến lúc trên xe, gương mặt cô trắng bệch, tim hắn như bị xé nát. Cùng lúc đó, lồng ngực trào nên cảm giác phẫn nộ, tuyệt vọng cùng thất bại chưa từng có, theo thời gian tăng lên, quyện lẫn cùng một chỗ, khiến hắn phải luống cuống, bất an.
“Lôi Dận!” Đúng lúc này, một giọng nói phẫn nộ vang lên trong hàng lang. Ngay sau đó, một bóng dáng cao lớn anh tuấn lao tới, lại tràn ngập không khí nguy hiểm, một tay túm lấy cổ áo Lôi Dận, một tay giơ nắm đấm lên...
“Lần thứ hai! Đây là lần thứ hai! Có phải cậu bức Mạch Khê đến chỗ chết hay không? Khốn kiếp..." Giọng nói của người thanh niên mới tới cũng cuồng loạn, nhìn thấy Lôi Dận ngã xuống đất vẫn chưa hết điên loạn, lại một lần nữa kéo áo hắn, vung thêm một nắm đấm nữa.
“Thiếu gia Thiên Luật?” Phí Dạ, Hàn Á cùng những vệ sĩ khác đều ngẩn ra. Ngay sau đó, Phí Dạ mới có phản ứng lại, lập tức bước nhanh tới giữ chặt lấy Nhiếp Thiên Luật...
“Thiên Luật, cậu bình tĩnh một chút! Mạch Khê còn đang cấp cứu..."
“Bình tĩnh? Mạch Khê lần thứ hai nằm trong phòng cấp cứu, anh bảo tôi phải bình tĩnh như thế nào? Tôi thật muốn hỏi người đàn ông này, hắn còn nghĩ ra cách gì tra tấn Mạch Khê nữa?” Bàn tay to lớn của Nhiếp Thiên Luật vẫn túm chặt lấy cổ áo Lôi Dận, tựa hồ không một chút gì để ý tới quan hệ bề trên cùng bề dưới giữa cả hai. Ánh mắt xa cách cũng trở lên lạnh lẽo sắc bén...
“Cậu nói cho tôi biết! Lôi Dận, Mạch Khê chỉ là một đứa trẻ! Một cô bé mới mười tám tuổi! Cô gái ở tuổi này không nên hết lần này đến lần khác nằm trong phòng cấp cứu! Cậu đang chăm sóc cô bé sao? Đây là giết cô ấy!” Một câu cuối cùng, anh gần như rống lên. Cùng lúc đó, nắm tay siết nhanh lại, một lần nữa vung thẳng tới trên mặt Lôi Dận…
Lôi Dận một chút phòng thủ cũng không có. Sau mấy cú đấm trúng của Nhiếp Thiên Luật, cuối cùng khóe môi hắn cũng rách toạc ở một quyền cuối cùng. Máu theo khóe môi chảy xuống. Thân mình cao lớn của hắn hơi lảo đảo, rồi đột nhiên ngã ngồi xuống dưới đất. Ngay cả động tác nâng tay lau đi vết máu nơi khóe môi cũng không có…
“Thiên Luật!” Phí Dạ thấy thế, tự nhiên không đành lòng. Hắn vươn tay, chặn ngang lại, đẩy Nhiếp Thiên Luật vào tường, ngữ khí trầm thấp lại lộ ra sự nghiêm trọng, có khuyên can cùng cảnh cáo...
“Không được ầm ĩ nữa!”
Có thể nhìn thấy được, hắn đang kiềm chế lửa giận.
Nhiếp Thiên Luật gạt mạnh cánh tay Phí Dạ ra. Tuy rằng, anh không bằng hai người đàn ông này luyện võ công ngay từ thuở thiếu niên, nhưng thân thủ của anh cũng không hề giống người thường. Dù sao, mẹ của anh cũng là người nhà họ Lôi!
“Phí Dạ, những lời này anh phải nói cho gã đàn ông đáng chết này nghe! Từ sau khi Mạch Khê mười tám tuổi, cô ấy có cái gì? Mỗi ngày đều phải cố gắng vượt qua bằng hoảng sợ cùng lo lắng. Cô ấy luôn gọi người này bằng cha nuôi, nhưng là hắn ta đã làm những gì đối với Mạch Khê?”
Nhiếp Thiên Luật đẩy Phí Dạ ra, tiến tới tóm Lôi Dận đứng lên, giọng nói lạnh lẽo như băng đá quất thẳng vào người đối diện...
“Cậu chỉ giống như cầm thú, cướp đi trinh tiết của Mạch Khê. Lại càng giống cầm thú buộc cô ấy mang thai con của cậu. Bây giờ, lại khiến cô ấy cắt cổ tay tự sát? Lôi Dận, cậu còn có phải là người không? Cô ấy là Mạch Khê, không phải là Bạc Tuyết, cậu không cần phải hết lần này đến lần khác bức cô ấy tới đường cùng! Chẳng lẽ, cậu cũng muốn nhìn cô ấy giống như Bạc Tuyết, hoàn toàn nhắm mắt lại trước mặt cậu mới cảm thấy dễ chịu hả?”
“Thiên Luật, không cần nói nữa. Lôi tiên sinh cũng không đoán được ŧıểυ thư Mạch Khê lại làm như vậy..."
“Phí Dạ, cuộc sống của Mạch Khê như thế nào, tôi nghĩ anh còn hiểu hơn cả tôi? Hắn ta không dự đoán được? Tốt, bây giờ tôi hỏi anh, Mạch Khê làm sao có thể trở thành như thế này? Nếu lần trước là ngoài ý muốn, như vậy lần này thì thế nào? Chẳng lẽ cũng là ngoài ý muốn cắt cổ tay?” Nhiếp Thiên Luật nhìn Phí Dạ, điên cuồng quát lớn.
“Điều này..." Phí Dạ nhất thời nghẹn lời.
“Ngay cả anh cũng không nói ra được?” Nhiếp Thiên Luật cười lạnh, lại nhìn về phía Lôi Dận, giọng nói chưa bao giờ lạnh lẽo đến như vậy, nhìn hắn chằm chằm...
“Nếu cậu thật sự gấp rút đến như vậy, thì người cháu đây khẩn cầu cậu, Lôi tiên sinh cao cao tại thượng ạ, xin cậu nâng bàn tay cao quý buông tha cho Mạch Khê. Cậu đúng là đã cho cô ấy vật chất đầy đủ, đáng tiếc, chỉ để tinh thần lẫn thể xác cô ấy phải sống trong một cái nhà giam. Cuộc sống như vậy, có khác gì một cái xác không hồn, sống không bằng chết thì chỉ còn cách giải thoát như thế này mà thôi!”
Lời anh nói như là thiết chùy, từng cú từng cú đập vào trong lòng Lôi Dận, bên tai hắn vẫn văng vẳng tiếng nói vô lực yếu ớt của Mạch Khê lúc còn trên xe...
“Để tôi đi. Sống cũng được, mà chết cũng không sao nữa rồi…Lôi Dận, tôi muốn được giải thoát.”
Hai giọng nói như hai thanh kiếm sắc bén cắt vào thần kinh Lôi Dận. Bàn tay rộng lớn của hắn cào vào mái tóc đen sẫm, hai chân mày càng nhíu chặt vào nhau. Bản thân hắn giờ đây đã chìm sâu vào cảm giác thất bại quá lớn.
“Thiên Luật, đủ rồi! Mọi chuyện xảy ra đến mức này không phải là chuyện chúng ta có thể khống chế được!” Phí Dạ bước tới kéo Nhiếp Thiên Luật, bình tĩnh nhìn anh. Tâm tình hắn bây giờ cũng khẩn trương lắm rồi. Phí Dạ hít sâu một hơi, “Hiện tại ŧıểυ thư Mạch Khê vẫn còn đang cấp cứu. Bây giờ việc chúng ta làm chỉ có thể chờ đợi.”
“Phí Dạ…” Lôi Dận ngoài ý muốn mở miệng, giọng nói cùng ánh mắt giống hệt nhau, đều lộ ra tử khí nặng nề mỏi mệt, “Thiên Luật nói rất đúng, là tôi hại Mạch Khê…”
Một câu này, không những một mình Phí Dạ thảng thốt, mà quản gia cũng những vệ sĩ khác cũng thế. Nhiếp Thiên Luật theo bản năng buông lỏng tay ra, Lôi Dận ngã ngồi trên ghế dài. Lôi Dận, hình tượng cao cao tại thượng vốn có của ngày xưa, trong chốc lát đã suy sụp đến mức đó. Nếu có người ngoài nhìn thấy, tuyệt đối sẽ không tin, gã đàn ông có vẻ mặt cô đơn chật vật như thế này chẳng phải là người một tay che trời, là nhân vật truyền kỳ trong hai giới hắc bạch.
Trên người hắn, âu phục cao cấp, áo sơ mi nhàu nhĩ, hỗn độn vô cùng sau hành động của Nhiếp Thiên Luật, giống hệt như vẻ mặt và đáy mắt của hắn bây giờ. Nét sững sờ trên gương mặt ấy, không khỏi khiến người ta đau lòng.
“Lôi tiên sinh…” Phí Dạ bước tới, cũng không biết nên nói cái gì.
Hắn biết rõ người đàn ông Lôi Dận này, luôn luôn cứng như sắt như thép. Mạnh mẽ như hắn, làm sao có thể cúi đầu nhận sai một lần? Sự thỏa hiệp lần này tuy rằng có lẽ là ngoài ý muốn, nhưng có thể dễ dàng nhận ra đó là xuất phát từ nội tâm của hắn... là nỗi tuyệt vọng quá dữ dội…
Bắt đầu từ khi nào thì, Lôi tiên sinh lại biến thành bộ dạng như vậy?
Lôi Dận hơi hơi khoát tay, ý bảo Phí Dạ không cần nói gì nữa. Hắn chỉ muốn im lặng chờ đợi cô gái nhỏ đương nằm trong căn phòng kia có thể quay về như trước kia hay không. Hắn chỉ muốn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ấy của cô, lúc cứng đầu, lúc thì bất mãn…
Hắn, rất muốn nghe cô nhỏ nhẹ gọi hắn một tiếng... Lôi Dận…
Hành lang hoàn toàn yên tĩnh, ai cũng không lên tiếng nữa. Nhiếp Thiên Luật cũng suy sụp ngồi sang một bên. Phí Dạ mệt mỏi châm một điếu thuốc. Lôi Dận chìm vào trong suy nghĩ. Ba người đàn ông xuất sắc đến thế, trong nhất thời lại lâm vào trầm mặc. Quản gia Hàn Á cùng những người vệ sĩ, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh…
Chương 5: Là ai cứu ai? (3)
Cho đến khi...
Những tiếng bước chân dồn dập đánh tan sự yên tĩnh vốn có ở hành lang…
Vài người đàn ông mặc cảnh phục xuất hiện trước mặt bọn họ. Xem ra, là người của sở cảnh sát.
Phí Dạ cùng vài gã vệ sĩ bước tới, ngăn cản lại...
“Chuyện gì?”
Đi đầu là một gã cảnh sát tuổi đời còn khá trẻ, nhưng bộ dạng cũng rất nghiêm túc. Chẳng qua, khi nhìn thấy Phí Dạ, y biểu lộ hoàn toàn ra sự khinh thường, không bỏ sót chút nào. Y chỉ liếc mắt nhìn Phí Dạ một cái, sau đó lia mắt nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế dài cách đó không xa...
“Đây là Lôi tiên sinh? Vừa rồi chúng tôi vừa nhận được thông tin về sự cố tai nạn giao thông ở chốt kiểm soát. Xe anh chạy vượt quá tốc độ cho phép, không những khiến vài cảnh sát bị thương mà còn liên lụy tới hai người qua đường. Mời đến cảnh cục làm việc, cảm ơn hợp tác!”
“Nhân tiện, xe của cảnh sát cũng va chạm với xe người của anh. Nếu Lôi tiên sinh đây có tiện, xin mời theo chúng tôi về đồn.”
Thực ra nếu không nhìn qua ảnh chụp, y thực sự không nhận ra người đàn ông kia chính xác là Lôi Dận. Cảnh tượng hôm nay được nhìn thấy thực khiến y chấn động. Đay chính là người cao cao tại thượng, là người đàn ông hô mưa gọi gió ở hai giới hắc bạch sao? Bộ dáng suy sụp như vậy, thấy thế nào cũng không nghĩ tới được, chỉ là diện mạo vẫn còn anh tuấn như trước.
Bởi vì y vừa bắt đầu nhận chức cảnh sát trưởng ở đây, nên trong một thời gian ngắn trước đó cũng đã xem qua tư liệu của một vài nhân vật đứng đầu ở đây. Hắn biết lai lịch của Lôi Dận này không hề nhỏ. Tổ chức xã hội đen của hắn có thể cùng ăn, cùng buôn bán với Mafia. Là một trong mười ‘cường đại tài lộc’ khắp toàn cầu. Thuế hàng năm nộp lên dư sức để khiến chính phủ phải khen tặng.
Y biết người này không thể chọc vào, nhưng y là cảnh sát trưởng. Cảnh sát trưởng tiền nhiệm chỉ mới châm ngòi, nhưng không thể dự đoán được ngòi lửa thứ nhất lại đốt tới trên người Lôi Dận này. Sau khi nhận được vụ án, trong cảnh cục, tất cả các cảnh sát lâu năm đều ấp a ấp úng, y đành phải tự mình điều tra án tử này. Tuy rằng không lớn, nhưng nếu có thể làm được việc gì đó cũng có thể khiến mọi người tin phục y.
Bởi vậy, ngòi nổ thứ nhất này, y châm cũng phải châm, không muốn cũng phải dây vào!
Lôi Dận ngồi trên ghế dài không hề lên tiếng trả lời, thậm chí ngay cả đầu cũng không ngẩng lên một chút, hoàn toàn không để nhóm người này vào mắt.
“Anh..." Cảnh sát trưởng trẻ tuổi vừa thấy, lửa giận lập tức bùng lên. Lôi Dận này cũng thật quá quắt, không hề cho y mặt mũi gì? Nói như thế nào đi chăng nữa thì y cũng là cảnh sát trưởng, người bên ngoài muốn nịnh bợ y còn không thiếu đâu. Ngược lại tên này, thế nhưng lại hoàn toàn không để ý đến hắn.
“Xin hỏi anh là..." Phí Dạ thật ra nhìn thấy dáng vẻ kia, trầm thấp lên tiếng.
Viên cảnh sát bên cạnh lập tức trả lời: “Vị này là cảnh sát trưởng mới của chúng tôi, Henry.”
Phí Dạ nhẹ nhàng cười, vươn tay tới...
“Thì ra là ngài Henry, rất vui được biết anh!”
Cảnh sát trưởng Henry khinh miệt liếc mắt nhìn Phí Dạ một cái, không hề bắt tay, ngược lại còn châm biếm nói, “Loại đầu gấu như các người khi nào thì học được phép tắc? Nếu tôi đoán không sai, đây chính là Phí Dạ?”
“Làm càn! Chỉ là một cảnh sát trưởng nho nhỏ dám nói chuyện với Phí Dạ tiên sinh như vậy. Muốn chết ..."
“Lui ra, không được vô lễ!” Phí Dạ khẽ quát một tiếng. Bây giờ bớt được chuyện nào hay chuyện đấy, dù sao hắn cũng không muốn Lôi tiên sinh phiền toái thêm điều gì.
Đám vệ sĩ nghẹn miệng, nghe lệnh thối lui đến đằng sau, lại dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm tên cảnh sát trưởng. Muốn chết rồi chắc, dám nói tổ chức “Ảnh” của bọn họ là đám đầu gấu?
Nếu không phải lo lắng đến cảm xúc đương sa sút của Lôi tiên sinh, bọn họ đã sớm lôi súng ra bắn chết tên này!
Ánh mắt Phí Dạ di chuyển trên người tay cảnh sát trưởng, nụ cười bên môi vẫn nhàn nhạt như cũ. Hắn thu hồi bàn tay mình lại. “Đúng là tôi. Lời vừa nãy của cảnh sát trưởng tôi cũng nghe được, nhưng thực đáng tiếc rằng, trước mắt Lôi tiên sinh không có thời gian để xử lý việc này, mong ngài Henry đây có thể thư thả cho vài giờ, như thế nào?”
“Bớt nói chuyện nhảm nhí đi. Cầm đầu các người chính là Lôi Dận, không phải là Phí Dạ. Chuyện này chỉ có thể để Lôi Dận tự mình xử lý!” Cảnh sát trưởng Henry không chút cảm kích nào nói tiếp, thái độ ác liệt đến vô cùng.
“Muốn tìm chết phải không?” Một gã vệ sĩ phía sau không thể nhịn được nữa, đột nhiên rút súng ra, trực tiếp chĩa thẳng vào đầu tay cảnh sát trưởng.
Y bàng hoàng...
“Ngươi, các ngươi dám công khai giết người? Bây giờ là xã hội có luật pháp, không phải địa bàn của lũ đầu gấu!”
“Làm càn, không được phép vô lễ với cảnh sát trưởng!” Lại một lần nữa, Phí Dạ quay đầu ra phía sau, theo bản năng nhìn thoáng qua Lôi Dận. Hắn vẫn giữ nguyên sự trầm mặc, một chút cũng không quan tâm tới chuyện bên này đang xảy ra như thế nào. “Nhưng là hắn rất ..."
“Lui ra!” Phí Dạ một tiếng ra lệnh. “Còn nữa, thu súng lại. Đây là bệnh viện, để người ngoài nhìn thấy thì còn ra thể thống gì?”
“Vâng.” Gã vệ sĩ vừa rút súng ra bất bình liếc mắt nhìn tay cảnh sát trưởng, thu súng lại.
“Phí Dạ tiên sinh, mong muốn của tôi rất đơn giản, chính là để Lôi Dận tự mình ra mặt mà xử lý chuyện này. Dù sao đây là vấn đề liên quan tới mạng người, tôi là cảnh sát trưởng, không thể ngồi yên mà nhìn được.” Henry hắng hắng giọng, thân mình hơi cử động một chút, cột sống đã rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.
“Ngài Henry, Lôi tiên sinh của chúng tôi đang..."
“Phí Dạ..." Cách đó không xa, giọng nói của Lôi Dận vang lên. Trầm thấp, nhàn nhạt, như biểu tình trên khuôn mặt hắn bây giờ. “Cần thì đưa tiền cho bọn họ.”
“Vâng, Lôi tiên sinh.” Phí Dạ hơi hơi nghiêng mình, duỗi tay ra: “Ngài Henry, xin mời đi bên này!”
Henry nghênh ngang bước tới, trực tiếp đứng trước mặt Lôi Dận...
“Lôi Dận tiên sinh, nói vậy anh hẳn cũng đã nghe những lời tôi vừa nói qua. Người nhà của nạn nhân đều kiện cáo lên cảnh cục, mà giao thông cũng thuộc về phạm vi xử lý của chúng tôi. Là người ngành luật pháp, tôi quyết không thể ngồi yên mà không..."
“Phí Dạ.” Lôi Dận không hề nghe thấy, không đợi tên cảnh sát trưởng nói xong đã cắt ngang.
Phí Dạ bước tới. “Lôi tiên sinh, xin phân phó.”
“Cậu đi cảnh cục xử lý một chút. Nên bồi thường tiền thì bồi thường tiền. Nên an ủi thì an ủi. Tóm lại, không được bạc đãi gia đình của người bị thương. Đi đi.” Lôi Dận đưa tay xoa xoa mi tâm. Thật hiển nhiên, bây giờ hắn không muốn có bất luận kẻ nào quấy rầy.
“Vâng, Lôi tiên sinh.” Phí Dạ nhận mệnh, nhìn về phía cảnh sát trưởng, “Ngài Henry, tôi sẽ theo anh về cảnh cục, mời đi.”
Sắc mặt cảnh sát trưởng Henry trở nên rất khó coi. Thật rõ ràng, bộ dáng hững hờ của Lôi Dận châm lên lửa giận trong lòng y. Y lạnh lùng nhìn Lôi Dận, không hề muốn rời đi...
“Lôi tiên sinh, chuyện này do anh gây ra, chỉ phái một thuộc hạ đến xử lý sao? Anh không xem sở cảnh sát này ra gì à?”
“Cảnh sát trưởng…” Vài viên cảnh sát lâu năm phía sau, thấy thế đều khẩn trương đến mức chảy ra mồ hôi lạnh.
“Ngài Henry, chuyện này tôi biết được hết sức rõ ràng. Người lái xe chính là tôi, không nên đẩy chuyện này đến đường cùng. Cho người khác một con đường, đồng thời cũng cho bản thân mình một con đường sống!” Sắc mặt Phí Dạ cũng trở nên âm trầm hơn.
“Đường sống? Tôi cho các người đường sống? Thực sự là buồn cười!” Henry cười lạnh đầy vẻ châm chọc. “Tôi là cảnh sát trưởng ở đây, các người cho rằng cảnh sát trưởng có thể làm gì? Đừng cho là tôi không biết các người định làm giao dịch sau lưng gì. Một khi đã có chứng cứ, tôi nhất định sẽ lật tung hang ổ này lên!”
Ánh mắt Phí Dạ trầm xuống, không đợi hắn mở miệng, đã thấy Lôi Dận chậm rãi đứng dậy. Dáng người cao lớn tuy rằng lộ rõ sự tiều tụy cùng mệt mỏi, nhưng khi đối mặt với Henry, tất cả chợt trở thành lạnh lẽo...
“Là người mới tới?” Hắn thong thả nói một câu. Tuy rằng giọng điệu rất nhẹ rất nhẹ, nhưng người hiểu biết hắn đều rõ ràng rằng, đây là lúc nguy hiểm thực sự bắt đầu…