Tiêu Lệ cũng không có để Tân Song Thanh quay về Tây Tông mà trực tiếp mang nàng theo trở về Vạn Kiếp Cốc. Dù sao nàng đã biết bí mật của hắn, cũng không thể thả nàng về được.
Tân Song Thanh cũng không hề phản đối, dù sao với 1 kẻ có thể dễ dàng thu phục 1 đàn Phệ Kim Nghĩ, hơn nữa còn có 1 con Viêm Tước cấp cao làm tọa kỵ, nàng cũng không dám có kháng nghị gì.
Tiêu Lệ thấy nàng không nói gì thì càng được nước lấn tới, lúc đi hắn để nàng ngồi phía sau lưng còn hiện tại lại bắt nàng ngồi phía trước, đôi tay không chút an phận vuốt ve eo thon mượt mà của nàng. Tân Song Thanh như con nai nhỏ trong miệng cọp, không dám có chút chống cự nào.
Tiêu Lệ được thế không tha người, 2 tay bắt đầu lần mò lên phía trên, thám hiểm 2 ngọn thánh nữ phong căng mọng của nàng, nhẹ nhàng xoa bóp, niết niết 2 hạt đậu hồng trên đỉnh núi. ŧıểυ Tiêu Lệ cũng không chịu yếu thế, ngẩng đầu lên cọ cọ vào mông nàng khiêu khích.
Tiêu Lệ kề sát tai nàng khiêu khích hỏi, Tân Song Thanh 2 má ửng hồng khẽ gật đầu.
_ Muốn thì cầu xin ta đi!
Tiêu Lệ tiếp tục bức bách.
_ Cầu... cầu xin ngươi... làm ơn...
Tân Song Thanh ngượng ngùng đáp.
_ Gọi chủ nhân! Làm ơn làm gì?
Tiêu Lệ bức ép không tha, 2 tay bóp mạnh 2 quả đào tiên của nàng, ngắt lấy nụ hồng trên đó, 1 chiêu này hắn càng dùng càng thích, dùng đến nghiện rồi.
_ Ứ... Chủ... chủ nhân... cầu... cầu xin... người... giúp ta... cho ta...
Tân Song Thanh ngoan ngoãn thuận theo như vậy, Tiêu Lệ không còn kiềm chế được nữa liền lập tức giải phóng đại long thương, như con ngựa chứng bất kham hướng về phía nàng triển khai thế công mãnh liệt về phía mật động hoang sơ chưa từng có nam nhân nào khai phá, rất nhanh liền khiến nàng đạt tới cao triều.
Trên lưng Viêm Tước, 1 đôi nam nữ quần áo xốc xếch đang hoạt động càng lúc càng mãnh liệt, gió lạnh thấu xương cũng không thể làm giảm đi sức nóng ở đó.
Tiêu Lệ hôm nay vừa bắt được Nghĩ Hậu vừa thu được mỹ nhân, song hỷ lâm môn nên cực kỳ hưng phấn.
Hắn rút đại long thương ra khỏi mật động của nàng, để cho nàng ngậm lấy nó. Tân Song Thanh cũng cực kỳ nhu thuận, thích thú liếʍ mυ"ŧ, như một đứa trẻ thích thú ăn kẹo hồ lô.
Được 1 lúc, Tiêu Lệ rút long thương ra khỏi miệng nàng, để nàng xoay người lại nhếch mông lên hướng về phía hắn rồi từ phía sau mạnh mẽ tiến công, bắt đầu 1 vòng chiến mới.
Tân Song Thanh dù sao cũng vừa mới phá thân, bị Tiêu Lệ dày vò như vậy rốt cuộc không chịu đựng nổi, khi về đến Vạn Kiếp Cốc thì đã như 1 đống bùn nhão nằm xụi lơ trong lòng hắn. Tiêu Lệ khoác cho nàng 1 chiếc khăn choàng rồi ôm về phòng mình.
Để cho Tân Song Thanh nghỉ ngơi trên giường của hắn, Tiêu Lệ bắt đầu bố trí nhà mới cho Nghĩ Hậu. Vạn Kiếp Cốc rất rộng rãi, Tiêu Lệ chọn 1 nơi khí hậu mát mẽ thích hợp cho Phệ Kim Nghĩ để làm nơi định cư mới cho Nghĩ Hậu và đàn của nó rồi từ hệ thống lấy ra lượng lớn quặng kim loại khác nhau để làm thức ăn cho chúng.
Phệ Kim Nghĩ thường đào hang rất sâu trong lòng đất hoặc lòng núi để tìm kim loại, hơn nữa tính kỷ luật rất cao, Tiêu Lệ cũng không sợ chúng nó gây rối gì.
Đợt Truy Phong Mã đầu tiên cũng sắp được đưa tới, bất quá do nước Liêu chiếm giữ thảo nguyên, lượng ngựa mà Tiêu Lệ mua được cũng không nhiều khiến hắn đành phải sắp xếp lại kế hoạch.
Đã hơn nửa năm kể từ ngày Tiêu Lệ đặt chân đến Thiên Long đại lục, cho tới lúc này mọi việc đều đi theo đúng dự định của hắn. Còn vài tháng nữa sẽ đến lúc Thiên Sơn Đồng Lão cải lão hoàn đồng, không lâu sau đó đến lượt nước Liêu có nội loạn, hắn cần phải nắm chắc thời gian.
Đàn Phệ Kim Nghĩ thích nghi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã xây được 1 cái tổ lớn. Lũ Viêm Tước cũng rất thích loại Viêm Thạch của Tiêu Lệ, mấy con Truy Phong Mã thì không quá thích khí hậu phương Nam nên Tiêu Lệ cũng không để Mạn Đà La chuyển về thêm nữa. Tân Song Thanh cũng hòa nhập rất nhanh với chúng nữ, Tiêu Lệ cảm thấy cũng là lúc nên đi Thiên Sơn rồi...
Hành trình Thiên Sơn lần này Tiêu Lệ cũng không có mang theo Viêm Tước, không phải là hắn không muốn mà là vì lũ Viêm Tước rất ghét những nơi lạnh giá, mang theo chúng cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Tiêu Lệ để Chung Vạn Cừu thay hắn coi sóc đàn kiến còn bản thân dẫn theo 7 mỹ nữ đồng hành cùng đi đến Băng Tuyết Thiên Sơn.
Mặc dù còn vài tháng nữa mới đến thời điểm Đồng Lão tán công nhưng vì hiện tại có nhiều việc trong người, Tiêu Lệ cũng không có nhã hứng du sơn ngoạn thủy như lúc trước. Một đường gấp gáp, rất nhanh cả đoàn người đã đến được nơi cần đến.
Băng Tuyết Thiên Sơn là cả 1 vùng băng giá rộng lớn lấy dãy Thiên Sơn làm trung tâm. Nơi này được xưng là 1 trong 2 đại hung địa của Thiên Long đại lục. Linh Thứu Cung có thể trở thành bá chủ nơi này, dù là các loại ma thú hung hãn cũng không dám xâm phạm đủ nói lên thực lực khủng khiếp của Đồng Lão.
Hiện tại Bạch Tuyết Ma Kính đã dùng đủ 3 lần, Tiêu Lệ đành phải tự mình mài mò đi tìm vị trí của Linh Thứu Cung.
Theo nguyên tác thì thì Linh Thứu Cung nằm trên ngọn Phiêu Miễu Phong thuộc dãy Thiên Sơn bất quá hắn đã thử dùng Lôi Bức Thiên Dực bay khắp nơi đây mà chẳng nhìn thấy gì khác thường...