Đã khôi phục tu vi Đấu Hoàng, Hải Ba Đông cũng không muốn ở lại Thạch Mạc Thành làm một ŧıểυ thương bán bản đồ. Do đó sau một lúc bàn bạc, ngay sáng sớm hôm sau, hắn đã cũng ba người Tiêu Lệ ly khai nơi đây.
_ Nhị ca, bây giờ chúng ta đi đâu?
Nhìn đại môn của cửa hàng bản đồ đang được Hải Ba Đông chậm rãi đóng kín, Tiêu Viêm quay sang Tiêu Lệ xin ý kiến hỏi.
_ Ừm... trước tiên đến chỗ đại ca đi!
Trầm ngâm một lúc, Tiêu Lệ quyết định đi gặp Tiêu Đỉnh trước. Theo nguyên tác, ở Thạch Mạc Thành này vẫn còn một cái biến cố nhỏ, hắn cũng không vội rời đi. Hơn nữa kể từ lúc chia tay ở Thanh Sơn Trấn, hắn đã có mấy năm không gặp vị đại ca này rồi.
Quay lại khách sạn để đón chúng nữ, Tiêu Lệ dẫn theo mọi người, dưới sự hướng dẫn của Tiêu Viêm nhanh chóng hướng về phía Nam Thành mà đi. Sau khi chuyển qua vài cái ngã tư đường, một cái sân lớn cơ hồ có thể so sánh cùng Quảng Trường Ba Đình xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
Ở vị trí cao nhất trong sân, một lá cờ màu đen xám phất phơ theo gió. Trên mặt lá cờ thêu năm chữ màu đỏ chót cực kỳ bắt mắt, Mạc Thiết Dong Binh Đoàn, ẩn ẩn lộ ra một cỗ khí thế thiết huyết cứng rắn cùng ý chí kiên cường.
Phía ngoài đại trạch, vài tên đại hán thân hình dũng mãnh đứng thắp tắp, tay cầm vũ khí sáng loáng, ánh mắt sắc bén cảnh giác nhìn chằm chằm bên ngoài.
Trên thân thể cứng cáp của bọn họ mơ phát ra nhàn nhạt mùi vị huyết tinh chứng tỏ đây đều là những dong binh đã từng liếʍ máu trên lưỡi đao, ăn ngủ trên chiến trường.
_ Mạc Thiết dong binh đoàn là một trong tam đại dong bình đoàn ở Thạch Mạc Thành, cùng với Sa Chi dong binh đoàn và Bạo Phong dong binh đoàn.
Tiêu Viêm khẽ cười đơn giản giới thiệu. Mọi người không ai nói gì, chỉ có Nguyệt Mị lặng lẽ cười nhạt, trong lòng thầm nghĩ "cái gì mà tam đại dong binh đoàn, chỉ có vài tên Đại Đấu Sư, tùy ý một đội cận vệ của nàng là có thể tiêu diệt sạch".
Suy nghĩ là thế, nhưng Nguyệt Mị cũng không có nói ra. Dù sao, vị đoàn trưởng này cũng là đại ca của Tiêu Lệ, nàng tự nhiên không muốn làm hắn mất hứng.
_ Có chuyện gì vậy, sao vẻ mặt các ngươi lại trầm trọng như thế.
Nhìn thấy không khí xung quanh tựa hồ có điểm không đúng, Tiêu Viêm vội vàng bước tới hỏi. Hắn nhớ lần trước đến đây, lân cận có rất nhiều cửa hàng, dòng người tấp nập vô cùng náo nhiệt. Vậy mà hiện tại, chỉ còn lác đác vài cái cửa hàng đang mở, cũng không có người mua hàng, không khí vô cùng hiu quạnh.
_ Tiêu Viêm thiếu gia?
Mấy tên hộ vệ vẻ mặt hung thần ác sát nhìn đoàn người. Bất quá vừa nhìn thấy khuôn mặt của Tiêu Viêm, bọn họ lập tức sửng sốt bỏ xuống vũ khí, mừng rỡ như điên nói.
_ Rốt cuộc là có chuyện gì?
Tiêu Viêm nghi ngờ hỏi.
_ Thiếu gia cứ vào trong gặp đoàn trưởng, hắn sẽ cho ngươi biết rõ tình hình.
Nhìn vẻ mặt cẩn trọng của mấy tên hộ vệ, Tiêu Viêm cũng không có hỏi nhiều, dẫn dắt mọi người nhanh chóng tiến vào bên trong.
Phía trong đại sảnh, Tiêu Đỉnh ngồi ở chủ vị, tay cầm một chung nước trà hồi lâu vẫn không đưa lên miệng, dường như là đang băn khoăn chuyện gì. Hai bên trái phải, Tiêu Tùng cùng mấy vị phó đoàn trưởng khác đồng dạng vẻ mặt đăm chiêu tràn ngập lo lắng cùng bất an.
_ Đại ca, có chuyện gì vậy? Vì sao bên ngoài lại cảnh giới nghiêm mật như thế?
Không khí yên tĩnh bị một tiếng "Cạch" thình lình phá vỡ. Tiêu Viêm đẩy ra cửa phòng tiến vào, hấp tấp hỏi.
_ Tam đệ, về rồi đó à! Mọi chuyện thuận lợi không?
Tiêu Đỉnh trong lòng căng thẳng, nhìn thấy người tới là Tiêu Viêm thì khẽ thở phào quan tâm hỏi.
_ Rất tốt, đệ đã lấy được Dị Hỏa. Thế nhưng ở đây cuối cùng là có chuyện gì xảy ra vậy?
Tiêu Viêm vẻ mặt nghiêm túc đáp lời.
_ Chuyện này... Haizzz.... Thôi bỏ đi, có nói đệ cũng không giúp gì được.
Tiêu Đỉnh thân thể khẽ run, vừa định mở miệng nói nguyên nhân, thế nhưng cuối cùng lại thở dài uể oải lắc đầu.
_ Tam đệ không được... vậy còn đệ thì sao?
Tiêu Lệ thong dong đến, vừa lúc nghe được tiếng thở dài của Tiêu Đỉnh, vội vàng bước vào hỏi.
_ Nhị đệ? Đệ đến lúc nào vậy?
Tiêu Đỉnh thấy người đến là Tiêu Lệ thì vô cùng ngạc nhiên, lập tức mừng rỡ nói.
_ Đi cùng với ŧıểυ Viêm tử! Đệ gặp hắn ở trong sa mạc, giúp hắn lấy Dị Hỏa rồi theo hắn về đây thăm đại ca. Vừa rồi là có chuyện gì, đại ca cứ nói đệ sẽ giúp huynh giải quyết!
Tiêu Lệ thong dong đáp lời. Hắn cũng không nhớ rõ mấy tình tiết phụ này, bởi vậy chỉ còn cách hỏi Tiêu Đỉnh.
Nhìn vẻ mặt tự tin của Tiêu Lệ, trong lòng Tiêu Đỉnh cũng đã yên tâm vài phần. Theo tin tức nhận được từ gia tộc, Tiêu Lệ ít nhất cũng là Đấu Linh cường giả. Giải quyết chuyện này không nói là phất tay làm được nhưng chắc hẳn cũng không quá khó khăn.
_ Chuyện là vầy...
Thì ra một đoạn thời gian trước, không biết vì sao Sa Chi dong binh đoàn bỗng nhiên bắt đầu thanh lọc các thế lực ở Thạch Mạc Thành.
Đoàn trưởng của Sa Chi dong binh đoàn dựa vào thực lực bản thân hắn là Đại đấu sư, rất nhanh liền thâu tóm hầu hết các ŧıểυ dong binh đoàn lân cận.
Vốn là lấy thực lực Mạc Thiết dong binh đoàn cũng sẽ không e ngại Sa Chi dong binh đoàn. Bởi vì Mạc Thiết dong binh đoàn mặc dù không có Đại Đấu Sư tọa trấn nhưng số lượng Đấu Sư thì phải có đến gấp ba lần Sa Chi dong binh đoàn.
Bất quá vài ngày trước, bên trong Sa chi dong binh đột nhiên xuất hiện thêm mười tên Đấu Sư không biết từ đâu đến, thậm chí còn có một gã Đại Đấu Sư, thực lực đột nhiên tăng vọt.
Chỉ ngắn ngủn vài ngày, hầu như toàn bộ dong binh đoàn ở Thạch Mạc Thành đều đã bị Sa Chi dong binh đoàn thu phục. Mà ngày hôm nay, rốt cuộc cũng đến lượt Mạc Thiết dong binh đoàn!