Ninh Nam mở cửa phòng ra, nhìn Tô Noãn Noãn đang có chút lo lắng, ánh mắt dừng lại trên cánh môi hồng phấn của cô.
Đôi môi vừa bị một người đàn ông khác thưởng thức qua.
Tô Noãn Noãn bị anh ta nhìn đến nỗi tim có chút hoảng lên, vừa mới định mở miệng, lại bị Ninh Nam kéo vào phòng ngủ.
“Em đã đi đâu?”
Anh ta đẩy cô ra giường, song lại không tiến đến gần cô, mà là đứng từ xa, vẫn nhìn chăm chú vào khuôn miệng cô.
Tô Noãn Noãn điều chỉnh lại tư thế ngồi, không muốn bản thân mình thể hiện ra quá bối rối.
“Tôi và Ninh Manh trong lúc đi xem hàng ở trung tâm mua sắm bị lạc nhau, di động lại hết pin nên không tìm được bọn họ, vậy nên tôi đành tự mình đi dạo một vòng.”
“Vậy sao? Đi dạo một vòng thế đã mua gì chưa?”
Ngữ khí của anh ta không giống như đang thăm dò, song Tô Noãn Noãn vẫn là cẩn thận trả lời.
“Lúc đi với Ninh Manh có mua quần áo rồi, lúc đi một mình vì không có ai tham khảo cùng, nên không mua được.”
Ninh Nam như đang suy nghĩ gật gật đầu, cười nói:
“Em không mua gì, thì để tôi giúp em chuẩn bị thứ mà em cần.”
Thân hình thon dài của anh ta bước tới bên ngăn tủ ở đầu giường, từ đó rút ra một cái hộp hình vuông nhỏ.
Tô Noãn Noãn nhìn bóng lưng anh ta, chỉ cảm thấy từ bốn phía đều có hàn ý bốc lên, làm người ta hoảng sợ.
Từ thái độ vừa rồi của anh ta, dường như là anh ta đã tin lời cô nói, lại cũng có vẻ như đang hoài nghi, thậm chí trong ánh mắt nhìn cô lại có mấy phần chán ghét.
Anh ta và Hàn Dật Thìn đều là người nguy hiểm, không thể thấy rõ được.
Chỉ khác là, sự lợi dụng và tra tấn mà Hàn Dật Thìn đối với cô đều lộ ra rõ ràng.
Còn Ninh Nam, trên miệng luôn mang theo nụ cười làm người khác không cưỡng lại được, cho dù biết rằng nụ cười đó là cạm bẫy, thì cũng không thể khống chế được mà bị mê hoặc.
“Cái gì thế?”
Cô nhìn anh ta bước lại gần, chiếc hộp nhỏ trong tay còn có thêm một đầu dây cắm điện.
Anh ta cười cười huơ huơ mở chiếc hộp trong tay, đưa đến trước mặt Tô Noãn Noãn.
Đó là một con dấu, bên trên còn khắc chữ Ninh.
Tô Noãn Noãn không hiểu, lại bị sự tập hợp thù địch trong ánh mắt anh ta giây phút đó làm sợ đến đờ người ra.
Để che giấu sự bối rối trong tim, cô miễn cưỡng nhếch khóe miệng lên thành nụ cười, song thân thể run rẩy kia lại bán đứng cô hoàn toàn.
“Có biết không? Chữ này là để chứng minh em chỉ có thể là của tôi!”
Ninh Nam nhìn vào trong mắt cô, lại có một cảm giác sở hữu mà bản thân cũng không nhận ra.
“Là ý gì?”
Cô nhìn anh ta đứng dậy đem giắc cắm cắm vào ổ điện, sau đó từng bước từng bước tiến gần cô.
Trong giây phút đó, cô đã hiểu ý của anh ta, chỉ cảm thấy dòng máu toàn thân đều đã đông lại.